Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi

Chương 36: Chương 36: Lần đầu tiên hẹn hò




Editor: Dế Mèn

***

Nghe Ngu Dao nói vậy, Từ Khiêm cơ bản không có phản ứng gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Ngu Dao bị anh nhìn như vậy thì có hơi đờ đẫn. Cho là khuôn mặt mình dính bẩn, cô thiếu tự nhiên, giơ tay lên sờ sờ mặt mình một cái, rồi quệt tới quệt lui. Nhìn thấy cô như vậy, Từ Khiêm không nhịn được mà cười.

Anh giơ tay cầm lấy bàn tay thon nhỏ của cô, nói: “Đừng quệt nữa, mặt đỏ luôn rồi kìa. Không còn sớm nữa, đi lên đi.” Nói xong, anh xoay người bỏ đi.

Ngu Dao nhìn bóng lưng dài của Từ Khiêm dưới ánh trăng, từ góc nhìn của cô, trông có một chút bi thương và cô đơn. Ngu Dao vỗ vỗ đầu mình, nghĩ gì vậy? Anh mà cô đơn được sao? Sau đó cô xoay người đi, về nhà.

---

Trở về nhà mình từ chỗ Ngu Dao, Từ Khiêm ngay cả đèn phòng khách cũng không bật, mò mẫm trong bóng đêm đi về phòng. Anh dễ dàng lấy được chai rượu vang trong tủ rượu, cầm cái ly đế cao bên cạnh, rót đầy rượu.

Anh vẫn ngồi ngoài ban công trước cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ thỉnh thoảng lướt qua bên dưới, thẫn thờ.

Từ Khiêm cũng không biết mình bị làm sao, tối nay lại muốn cô đi dạo với mình trong khu nhà mấy vòng lâu như vậy, thật ra anh chỉ muốn được ở yên tĩnh một lúc với Ngu Dao, cảm giác đó rất dễ chịu.

Uống một ngụm rượu, điện thoại lại bắt đầu rung. Từ Khiêm lấy điện thoại ra nhìn, là Cảnh Húc Nghiêu gọi.

“Ừm?” Từ Khiêm nhận điện thoại, tâm trạng anh cũng không có gì không tốt.

Cảnh Húc Nghiêu mới từ đâu đó bước ra, khắp người tản ra mùi rượu nồng nặc; tài xế thấy anh ta bước ra, vội vàng mở cửa xe.

“Cậu về lại Bạch Sa rồi à?”

“Ờ.” Từ Khiêm lại uống một hớp sau đó mới hỏi: “Có chuyện à?”

“Không phải cậu rất muốn gặp Quý Tinh sao? Tối nay gặp rồi, cảm giác thế nào?” Nội tâm của Cảnh Húc Nghiêu hẳn phải là của một cô gái nhỏ nên mới thích hóng hớt như vậy.

“Chẳng có cảm giác gì.”

“À à... Được đó. Không có cảm giác thì tốt rồi.”

Từ Khiêm không muốn nói chuyện với anh ta nữa, lấy đại một cái cớ rồi cúp máy.

Đúng vậy đó. Nhìn thấy Quý Tinh, anh đã không còn cảm giác gì rồi. Ban đầu, khi cô ta bỏ đi, Từ Khiêm đã rất hận; nhưng hôm nay, khi gặp lại, cảm giác lại rất bình thản.

Từ Khiêm đứng ở cửa sổ sát đất một hồi, uống hết ly rượu mới trở về phòng tắm rửa.

Hôm sau là cuối tuần.

Sáng sớm Diệp Tử Mặc đã gọi điện cho cô, bảo cô mau dậy. Tối nay là cuộc hèn hò đầu tiên của hai người, Diệp Tử Mặc không kìm được phấn khích.

Tối qua Ngu Dao ngủ rất muộn, khi Diệp Tử Mặc tới gõ cửa cô vẫn còn chưa tỉnh.

“Không phải gọi điện bảo em dậy rồi sao?” Nhìn bộ dạng ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở của Ngu Dao, Diệp Tử Mặc có chút không vui, nói.

Bữa nay là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, bộ dạng Ngu Dao hiện giờ thật như không muốn đi vậy.

Ngu Dao thấy Diệp Tử Mặc đã hơi giận, liền kéo anh ta vào nhà, đóng cửa lại rồi nói: “Xong ngay thôi. Anh ngồi một lúc đi.”

Sau đó, cô quay về phòng mình thay quần áo rồi đi ra phòng tắm rửa mặt.

Thạch Hâm đầu tóc bù xù bước ra thì Ngu Dao đã dọn dẹp đâu ra đấy, sắp đi ra ngoài với Diệp Tử Mặc.

“Thạch Đầu, bọn tớ ra ngoài, hôm nay cậu tự kiếm gì chơi đi nhé!” Ngu Dao ngồi ở cửa thay giày, nói với Thạch Hâm vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Thạch Hâm chậm chạp đi tới sofa, thả phịch người xuống, khoát tay một cái ý bảo biết rồi, cứ yên tâm ra ngoài đi. Thấy cô nàng như vậy, Ngu Dao cũng không nói gì liền đi ra ngoài.

Diệp Tử Mặc và Ngu Dao tới tiệm ăn trước khu nhà ăn sáng trước. Mỗi người mua một ly đậu nành và một cái bánh kếp để ăn, sau đó đứng chờ xe buýt tới.

Hôm nay họ tính tới công viên giải trí chơi đu quay đứng.

Hai người đi xe tới hồ Kim Kê, kế cạnh đu quay đứng của công viên. Diệp Tử Mặc đi mua vé, sau đó hai người đi xếp hàng. Lúc đấy, người chơi đu quay không nhiều; nhân viên ở đấy nói, phải ít nhất ba người ngồi một cabin mới chơi được; vì vậy, hai người đi chơi các trò khác trước.

Họ chơi tàu xoay cao tốc, tàu lượn siêu tốc... chơi xong hết các trò cũng đã tới trưa. Lúc này mặt trời đã lên cao, Diệp Tử Mặc bảo Ngu Dao ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi, còn mình đi tới quầy hàng trong công viên mua cho Ngu Dao loại nón kết che nắng, lại mua cho cô một cốc kem, nước suối, bánh mì và bánh quy.

“Woa, kem! Cho em!” Ngu Dao lúc này đã nóng nực không chịu nổi, thấy Diệp Tử Mặc đi tới thì vô cùng vui mừng.

Hai tay đón lấy cốc kem Diệp Tử Mặc đưa, Ngu Dao nôn nóng mở nắp ra ăn, dĩ nhiên không quên đút cho Diệp Tử Mặc một miếng.

Hai người ngồi nghỉ một lúc, ăn đại chút bánh mỳ, uống ít nước sau đó mới đi tới chỗ trò đu quay đứng.

Lúc này mọi người đã tập trung về đây, hai người chờ một lúc mới tới ngồi lên được.

Lúc cabin của cô ngồi quay lên điểm cao nhất, Ngu Dao thấy sợ, không dám nhìn xuống. Diệp Tử Mặc lại hù cô, bảo sẽ chụp hình cho cô nhưng Ngu Dao vẫn không dám nhìn.

Diệp Tử Mặc cười, trêu cô: “Lúc đầu là ai nói muốn chơi đu quay? Bây giờ lại không dám mở mắt?”

Ngu Dao nhìn anh ta một cái, không dám phản bác. Ban đầu, do chưa bao giờ được ngồi đu quay, nên khi nghe Diệp Tử Mặc đề nghị cuối tuần này đi chơi, cô mới nói mình muốn chơi đu quay. Sớm biết trò đu quay này đáng sợ vậy, cô đã không nói rồi.

“Dao Dao, em nhìn xem, cảnh đẹp làm sao!” Diệp Tử Mặc kéo kéo Ngu Dao, muốn cô nhìn quang cảnh bên dưới.

Lúc này, Ngu Dao mới từ từ mở mắt ra, đầu tiên, cô nhìn phong cảnh ngay bên ngoài, sau đó mới dám cúi đầu từ từ, nhìn phía bên dưới.

Nhìn những khung cảnh ấy, Ngu Dao ngây người.

Thật sự là quá đẹp!

Bạch Sa vốn nổi danh là thành phố với những khu vườn kiểu rừng, hiện tại là mùa hè, cây cối xum xuê mơn mởn, lâu lâu còn thấy chim chóc bay ra từ mấy lùm cây.

Ngu Dao phấn khích túm Diệp Tử Mặc nói: “Đẹp quá! Đẹp quá đi thôi!”

Diệp Tử Mặc khoác tay lên vai cô, chỉ cười cười, không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.