Editor: Dế Mèn
***
Khi Ngu Dao và Diệp Tử Mặc đi ra khỏi công viên thì đã là bốn giờ chiều. Phong cảnh quanh đó không tệ, lúc này mặt trời cũng sắp xuống núi, vừa lúc có thể đi dạo một vòng quanh hồ rồi đi ăn cơm tối.
Cánh tay trái của Diệp Tử Mặc khoác lên vai Ngu Dao, hai người vô cùng thân mật đi cạnh bờ hồ. Xa xa có thể thấy bánh xe đu quay và tàu siêu tốc, Ngu Dao lấy gậy selfie ra, chụp cho mình và Diệp Tử Mặc một tấm, thấp thoáng sau lưng họ là bánh xe đu quay.
Diệp Tử Mặc bảo Ngu Dao đem tấm hình này tải lên weixin làm ảnh bìa. Ngu Dao không chịu, vì trên weixin của cô có rất nhiều bạn học và người thân, cô không dám gióng trống khua chiêng thể hiện tình cảm như vậy.
Ngu Dao không chịu được việc Diệp Tử Mặc cứ huyên thuyên, bèn gửi hình qua weixin cho cậu ta.
“Cho anh đi mà thể hiện tình cảm, nhưng không được để lộ mặt em đâu đấy!”
Sau khi nhận được hình, Diệp Tử Mặc mở hình ra coi, quả nhiên thấy Ngu Dao đã che mặt cô lại. Diệp Tử Mặc hết cách, không thể làm gì hơn là chuyển phát hình tới bạn bè, còn viết câu “Ngọt ngào dạo bên hồ Kim Kê. Yêu thương đi hết đoạn đường này.” Ngu Dao nhìn thấy status mới của Diệp Tử Mặc cho bạn bè thì nuốt ực nước miếng.
“Sao? Không được à?” Thấy bộ dạng Ngu Dao như vậy, Diệp Tử Mặc làm bộ mặt nặng, hỏi.
Ngu Dao ôm miệng cười cười rồi mới lên tiếng: “Không có, viết hay lắm.”
Diệp Tử Mặc không tin, hai tay vòng cổ cô, đè cô xuống. “Nói mau! Vừa rồi em cười gì hả?”
“Thật không có gì mà!” Ngu Dao vừa nói vừa muốn thoát khỏi lồng ngực cậu ta.
Hai người nói nói cười đùa, tiếp tục đi về phía bên kia hồ, đi dạo hết một vòng. Thấy trời dần dần tối, hai người bàn bạc xem buổi tối ăn gì. Ngu Dao nói về nhà ăn cơm, như vậy tiết kiệm được kha khá. Diệp Tử Mặc lại không đồng ý, nói buổi hẹn hò đầu tiên thì phải hẹn hò đàng hoàng, không cần tiết kiệm quá.
Diệp Tử Mặc sử dụng trang mua theo nhóm Meituan để mua một phiếu giảm giá ở trung tâm mua sắm gia đình gần đó, là món cá nướng Ngu Dao yêu thích.
Tiệm ăn gia đình này cũng không cách Cám Dỗ bao xa, bây giờ hai ngưởi qua đó, ăn xong là cũng gần tới giờ Ngu Dao đi làm.
Hai người đi xe tới trung tâm mua sắm, vào thang máy đi thẳng lên tiệm Grandma's House dùng món cá nướng. Khách đứng trước cửa tiệm khá đông, thật may là không có bao nhiêu khách đợi bàn hai người, vì vậy hai người nhanh chóng được đi vào.
Ngồi vào chỗ xong, Diệp Tử Mặc để cho Ngu Dao xem thực đơn còn mình đi rửa tay.
Ngu Dao cầm thực đơn, thoan thoát chỉ chỉ món cá nướng và các món đi kèm. Mấy bữa nay ở cạnh nhau, Ngu Dao biết Diệp Tử Mặc cũng giống mình, không cay không thích, cả món ăn kèm cũng là nấm kim châm, nấm mèo, củ sen và tàu hủ ky mà cô và Diệp Tử Mặc thích. Cô còn gọi thêm một món nộm và một ly kem xoài.
Lúc Diệp Tử Mặc rửa tay xong đi ra ngoài, Ngu Dao đã gọi món xong, chỉ chờ phục vụ bưng lên. Hai người ngồi đối diện nhau, đều lấy di động ra xem. Ngu Dao lướt lướt một vòng xem bạn bè, thấy dưới bức ảnh Diệp Tử Mặc đăng có rất nhiều người hỏi cô gái kia là ai, Diệp Tử Mặc để câu trả lời cho mọi người đoán.
Cô thấy Thạch Hâm bình luận bằng icon lửa phừng phừng, không biết là có ý gì.
Hai người, một bên thì lướt mạng xem bạn bè, một bên đang tán gẫu, cá nướng cũng nhanh chóng được bưng lên.
Diệp Tử Mặc rất cẩn thận, gỡ xương cá cho Ngu Dao rồi bỏ vào dĩa cho cô.
Bởi vì đồ ăn quá cay nên miệng của Ngu Dao nhanh chóng đỏ cả lên, vì ánh sáng trên ánh đèn trong phòng chiếu rọi xuống, nên có muốn giấu cũng không được.
Cũng may Ngu Dao và Diệp Tử Mặc ăn cay rất lợi hại nên mới không bị đau dạ dày, bằng không, hết ăn cay xong rồi lại ăn kem, dạ dày còn chịu được mới lạ.
Hai người dùng bữa cũng nhanh, Cám Dỗ cũng cách đó không xa. Ăn xong, Ngu Dao nói mình phải tới Cám Dỗ rồi, Diệp Tử Mặc nói được, hai người lại tay trong tay cùng đi qua đấy.
Lúc tới nơi vừa đúng 7h50, Diệp Tử Mặc bảo cô mau đi vào, kẻo muộn.
Ngu Dao chỉ muốn dựa vào lòng Diệp Tử Mặc, không muốn đi vào. Diệp Tử Mặc vuốt tóc cô, hôn một cái lên trán cô, nói: “Ngoan, mau vào đi.”
Lúc đó cô mới nghe lời đi vào.
Từ Khiêm vừa bước xuống xe lại thấy cảnh này.
Cô gái bé nhỏ dựa vào lòng bạn trai không muốn rời xa, cho đến khi được một nụ hôn vững lòng mới chịu đi.
Nhìn thấy cảnh này, không hiểu thế nào mà Từ Khiêm cảm thấy hơi nhói đau. Anh khóa kỹ xe rồi bước tới cửa ra vào của Cám Dỗ, còn cố ý liếc nhìn Diệp Tử Mặc.
Diệp Tử Mặc cũng nhìn người đàn ông một cái, không nói gì, sau đó bỏ đi.
Đi vào trong Cám Dỗ, Từ Khiêm trước tiên quét mắt nhìn một lượt xem có bóng dáng của tiểu nha đầu kia không, không ngờ thấy thật. Cô đã thay đồng phục làm việc, đang nói chuyện vui vẻ với một cô em tiếp thị bia ở quầy bar. Lúc này ở đại sảnh không có ai, hai cô gái trẻ liền tán gẫu ở đó.
Người đàn ông liếc mắt nhìn rồi lập tức lên phòng VIP trên lầu hai.
Bữa tối nay là của những người trong nhóm đua xe F1 lần trước.
Thấy Từ Khiêm đi vào, Trần Cảnh Thịnh liền đứng dậy. Hắn đẩy cô gái cạnh mình ra, bảo các cô khác tránh đi, chớ đứng trước mặt cản trở, để Từ Khiêm ngồi xuống. Các cô gái rất biết chuyện, liền lui tới quầy rượu của phòng VIP tự ăn chơi.
Từ Khiêm chọn đại một chỗ, ngồi xuống. Trần Cảnh Thịnh tỏ ra tốt, đi tới châm thuốc cho người đàn ông.
“Cậu chủ Khiêm mới từ Giang Ninh trở về à?”
Chẳng biết Trần Cảnh Thịnh lấy đâu ra được tin này, biết Từ Khiêm vửa từ Giang Ninh về lại Bạch Sa liền hẹn anh ngay.
Người đàn ông lạnh nhạt, nhả một vòng khói, nhìn hắn một cái.
“Phải. Có việc sao?”
Từ Khiêm còn không biết suy nghĩ trong lòng Trần Cảnh Thịnh? Ông già họ Trần muốn mở rộng bất động sản sang Giang Ninh nên định thông qua anh để gặp giới bất động sản và giới chính trị ở Giang Ninh.
Cảnh Húc Nghiêu rất nổi danh trong giới bất động sản ở Giang Ninh, chỉ cần Từ Khiêm nói tốt cho thì việc làm ăn của nhà họ Trần sẽ có thể tiến sang Giang Ninh; có điều, chuyện này, Từ Khiêm không muốn giúp.
Anh và Trần Cảnh Thịnh chẳng có giao tình gì cả, tại sao anh phải giúp hắn? Anh không phải Đấng Cứu Thế.
“A, không có gì! Không phải đã mấy ngày không thấy cậu chủ Khiêm nên mới hẹn gặp cho mọi người vui vẻ sao?” Nét mặt Trần Cảnh Thịnh nghiêm túc, hoàn toàn không thấy vẻ ngang ngược phóng túng như lần trước.
Hắn cũng là nhận lệnh người nhà phải lo cái tên Từ Khiêm này, nếu không sẽ vô hiệu hóa tất cả các thẻ tín dụng của hắn. Không có tiền, hắn lấy gì chơi đây?
Từ Khiêm ngồi trong phòng VIP một lúc, cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, muốn đi về. Cả buổi Trần Cảnh Thịnh nói lảm nhảm bên tai, anh nghe mà đau đầu; vì thế, anh trông có vẻ thiếu kiên nhẫn, đá khay trà trước mặt một cái, nói: “Tôi không phải người làm ăn, vì vậy đừng có chuyện gì cũng đến tìm tôi.”
Nói xong, anh liếc nhìn Trần Cảnh Thịnh rồi đi ra khỏi phòng VIP.