Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 907: Chương 907: Ám tổn hại




Mặc dù biết con người trước mặt mình có quyền thế nghiêng trời nhưng Lam Thiên Hộ vẫn không thể khống chế được tâm trạng của mình. Ông ta lên tiếng căn vặn: “Tại sao lại mời thằng nhãi họ Tần đó làm khách quý? Đây là ý định của ai vậy? Ý định này thật sự rất ngu xuẩn.”

Bạch Tàn Phổ cười ha hả nhìn Lam Thiên Hộ nói: “Thế nào, ông sợ hả?”

Vì Bạch Tàn Phổ muốn hợp tác với người phụ nữ Mỹ kia nên gã đã lấy một thân phận giả mở một công ty dược.

Hiện tại loại thuốc mới vẫn chưa đưa ra thị trường nhưng người muốn đàm phán với công ty của gã đã xếp một hàng dài. Càng ngày càng có nhiều bệnh viện và công ty muốn được tiêu thụ loại thuốc đó trước, thậm chí vài công ty nước ngoài cũng gọi điện tới đề nghị hợp tác.

Bạch Tàn Phổ biết chỉ cần loại thuốc này được đưa ra thị trường, tiền bạc có thể cuồn cuộn chảy vào túi gã. Một năm, không chỉ nửa năm mà thôi, Bạch Tàn Phổ gã sẽ trở thành một người đàn ông cực kỳ giàu có.

Cho dù rất nhiều lần Bạch Tàn Phổ gã đột nhiên bừng tỉnh trong cơn mơ. Trong giấc mơ của mình, Bạch Tàn Phổ thấy mình ngã xuống từ một vách núi. Gã cố hết sức bò lên trên. Gã đã vất vả trèo lên trên, chỉ cần một cú nhảy nhẹ nhàng là gã có thể lên trên nhưng đột nhiên một đôi chân rất to đạp tới, dẫm nát mu bàn tay gã sau đó hai bàn chân, một trái, một phải còn điên cuồng chà đi xát lại …

Bạch Tàn Phổ kiên cường chịu đựng sự lăng nhục, hành hạ đó nhưng cuối cùng vì quá đau đớn, gã chỉ biết gào lên một tiếng, buông tay và rơi xuống vực sâu bên dưới.

Trong những lúc rảnh rỗi, Bạch Tàn Phổ luôn luôn tự hỏi trong đầu mình: Rốt cuộc đôi bàn chân to đó là của kẻ nào? Kẻ nào muốn dồn gã vào chỗ chết?

Bản thân Bạch Tàn Phổ cũng biết cuộc hợp tác này quá bất bình thường, quỷ dị tới mức không thể tưởng tượng nổi. Bạch Tàn Phổ gã không phải trả một cái giá quá lớn, những người kia cũng không ràng buộc gì gã, đã cung cấp cho gã một phương thuốc mà có thể kiếm được những món lợi kết xù. Vì sao bọn họ làm vậy?

Xuất thân từ một gia tộc kinh doanh lớn, Bạch Tàn Phổ gã hiểu rõ một đạo lý: trên thế gian này không có thù hận vô duyên cớ, càng tuyệt đối không có tình yêu vô duyên cớ. Một người vất vả vì bạn bao nhiêu thì người đó muốn nhận từ bạn bấy nhiêu.

“Rốt cuộc bọn họ muốn cái gì đây?”

Thế nhưng sự sợ hãi trong lòng Bạch Tàn Phổ đã bị che mờ bởi những món lợi khổng lồ. Mấy ngày nay quả thực tâm trạng gã rất tốt.

Chính vì vậy Bạch Tàn Phổ có thể dễ dàng bỏ qua cho thái độ xấc xược của Lam Thiên Hộ. Đối với những người có thể mang tới cho gã vinh quang hay lợi ích, gã đều rất kiên nhẫn với bọn họ.

“Sợ? Tại sao tôi phải sợ?” Đương nhiên Lam Thiên Hộ không muốn thẳng thắn thừa nhận suy nghĩ của mình trước mặt người khác. Tuy Lam Thiên Hộ này tới từ Hongkong nhưng ông ta cũng là người có danh tiếng trong giới Trung y. Lam Thiên Hộ đã thể hiện được tài năng của mình từ trước khi Tần Lạc được sinh ra, nổi tiếng hơn Tần Lạc những hai mươi năm.

“Bởi vì thuốc này có vấn đề?” Bạch Tàn Phổ cười nói.

Lâm Thiên Hộ nổi nóng, ông ta kích động nói: “Ai nói thuốc này có vấn đề? Tại sao thuốc này lại có vấn đề? Cậu bảo nó có vấn đề vậy tại sao còn đưa vào sản xuất? Tại sao còn tiêu thụ nó, còn dùng nó kiếm tiền?”

Jack, người đứng đầu phái đoàn vội vàng đứng dậy khuyên can: “Tiên sinh, nhị vị tiên sinh. Xin hai người không nên tức giận. Tức giận chỉ khiến con người mất đi lý trí của mình, tức giận cũng có thể khiến cho con người chóng già. Không có chuyện gì là không thể giải quyết được. Chúng ta hãy từ từ nói chuyện, được không? Bạch tiên sinh, tôi cũng rất tò mò, tại sao anh lại cho người tới mời Tần Lạc làm khách quý của chuyên mục? Anh biết đó, anh ta không phải là bạn của anh mà …”

Lúc nãy Bạch Tàn Phổ chỉ dùng chiêu giả vờ, thử dò xét Lam Thiên Hộ mà thôi. Thực sự chính Bạch Tàn Phổ cũng không thể biết phương thuốc Ất can giải độc vương này có vấn đề hay không?

Phương thuốc này đã được nhiều cơ quan y tế chứng thực, hơn nữa gã cũng đã mời những chuyên gia nổi tiếng tới. Bọn họ đều nói không phát hiện ra vấn đề gì, quả thật chứng minh thuốc này có thể sử dụng được. Nếu như sau này thật sự có chuyện gì đó, chỉ cần tìm người chịu tội thay là xong. Có ai biết chính Bạch Tàn Phổ đứng sau chuyện này không?

Dường như thái độ của Bạch Tàn Phổ với Jack thân mật hơn nhiều. Nguyên nhân của điều này là vì Jack chính là phái viên của người phụ nữ Mỹ kia, cũng là trợ thủ của người phụ nữ đó, hay nói cách khác Jack chính là người giám sát công việc và phát ngôn của người phụ nữ Mỹ kia.

“Jack tiên sinh, người Trung Quốc chúng tôi có câu ngạn ngữ là: người hiểu bạn nhất vĩnh viễn là kẻ thù của bạn. Đúng thế, cũng chính bởi nguyên nhân là tôi rất hiểu anh ta chính vì thế tôi mới chủ động mời anh ta tới làm khách quý của chuyên mục.”

“Tôi có thể hiểu nếu như chúng ta không chủ động mời anh ta tới. Sau khi anh ta biết chuyện này, nhất định anh ta sẽ lén điều tra. Một khi như thế thì sẽ bất lợi cho kế hoạch của chúng ta. Bây giờ chúng ta chủ động tạo cơ hội cho anh ta, chỉ cần thuốc này không có vấn đề, chúng ta có thể vượt qua bất kỳ sự kiểm tra và nghi ngờ. Jack tiên sinh, chẳng lẽ thật sự thuốc này có vấn đề sao?”

“Không có vấn đề. Đương nhiên không có vấn đề.” Jack cười ha hả, xua tay nói: “Thế nhưng nếu ngay trong chuyên mục, anh ta hạ thấp sản phẩm của chúng ta hay nghi ngờ Lam thầy thuốc thì sao? Cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng xấu. Chúng tôi biết anh ta có hậu thuẫn rất mạnh ở bộ y tế. Nếu anh ta gây ra một vài chuyện bất lợi cho chúng ta thì người bị hại chính là chúng ta.”

Jack liếc nhìn Bạch Tàn Phổ và nói: “Dù gì người gánh chịu tổn thất chính là Bạch tiên sinh. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không chi một đồng nào cho chuyện này.”

“Jack tiên sinh quá khách khí rồi. Cái gì là của tôi, của anh? Tới khi thuốc này thật sự kiếm ra tiền, tiền đó không phải của chúng ta sao?” Bạch Tàn Phổ cười nói.

Sự che giấu của người Mỹ càng khiến Bạch Tàn Phổ nghi ngờ thuốc này có vấn đề thế nhưng rốt cuộc là vấn đề gì, có cần phải biết rõ không?

Nhưng lúc này Bạch Tàn Phổ đã lên thuyền giặc, gã không còn đường quay lại nữa rồi.

Khi biết tin Tần Lạc đồng ý làm khách quý, tham gia chuyên mục ‘Đại giảng đường danh y’, hơn nữa hắn còn trực tiếp tranh luận với Lam Thiên Hộ về những vấn đề khó khăn của căn bệnh viêm gan siêu vi B trên thế giới, Lâm Thanh Nguyên, Cố Bách Hiền, Trác lão, Quách Húc Sinh và Hà Kế Thiên, tổng biên tập ‘Trung y Trung Quốc’ đều muốn đi cùng Tần Lạc tới đài truyền hình cổ vũ.

Bất đắc dĩ Tần Lạc đành phải gọi cho Vu Thiên nhờ giải quyết. Khi Vu Thiên nghe nói có rất nhiều thầy thuốc Trung y tài giỏi ở Yến Kinh tới tham dự chuyên mục, Vu Thiên cực kỳ vui mừng. Thậm chí Vu Thiên còn chủ động mời những vị danh y này lên thảo luận, cùng làm khách quý của chuyên mục.

Tần Lạc nghĩ tới mục đích tới dự của hắn mà khéo léo từ chối đề nghị của Vu Thiên.

Chỉ tham gia một chuyên mục mà thôi nhưng lại dẫn theo nhiều bạn bè tới cổ vũ. Khi trò chuyện với Lam Thiên Hộ vui vẻ thì không có vấn đề gì nhưng một khi không hợp nhau thì sẽ bỏ về. Điều này có phải là coi thường người khác không?

Nói một cách thật sự thì Tần Lạc nghi ngờ Lam Thiên Hộ cũng giống như những thương nhân vô lương tâm giao bán thuốc giả trên báo và inte, quảng cáo thuốc có thể trị bệnh viêm gan siêu vi B để nhân cơ hội vơ vét tiền bạc. Mục đích của những người này chỉ là gây náo loạn một chút mà thôi. Thủ đoạn này có vẻ tương đối cao minh.

Sở dĩ Tần Lạc đồng ý tới tham dự chuyên mục là vì hắn muốn ‘đánh giá’. Nếu như loại thuốc này có hiệu quả kỳ diệu, hắn sẽ mặc kệ cho người xem cả nước nghĩ gì thì nghĩ, hắn sẽ cúi đầu ba lần trước Lam Thiên Hộ này.

Đương nhiên nếu như Lam Thiên Hộ bán thuốc giả vậy Tần Lạc tuyệt đối sẽ không khách sáo với Lam Thiên Hộ.

Tần Lạc từ chối ý tốt của Vu Thiên. Hắn chỉ nói là cần Vu Thiên sắp đặt cho người vào tham dự chuyên mục là được.

Tuy ngoài miệng Vu Thiên đồng ý nhưng trong đầu ông ta đã nghĩ tới chuyện cho quay phim quay nhiều hình ảnh của những người này, tới khi phát hình trên truyền hình, tiết mục mới có hiệu quả cao nhất.

Khi Tần Lạc dẫn theo Jesus xuất hiện ở cổng đài truyền hình Trung Quốc thì đích thân Vu Thiên đã đứng trước cổng đón hắn.

Vu Thiên bước tới hai bước, ông ta bắt tay Tần Lạc và nói: “Tần tiên sinh, là thế này, tôi đại diện cho toàn thể anh chị em làm chuyên mục hoan nghênh anh tới tham dự.”

“Vu tiên sinh khách sáo rồi.” Tần Lạc khiêm tốn nói. Người ta cực kỳ lịch sự đón mình, hắn cũng không muốn họ phật ý.

“Không khách sáo, không khách sáo.” Vu Thiên cuống quýt xua tay nói: “Là thế này, Lam tiên sinh cũng sắp tới rồi …”

Khi hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe màu đen chạy vào trong.

Tiếp theo đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc một bộ Đường trang màu trắng bước ra khỏi xe. Một người đàn ông mặc vest đen và một người phụ nữ mặc quần áo màu trắng bạc đi theo sau. Hai người này giống như thư ký và vệ sĩ của người đàn ông kia.

“Tần tiên sinh, là thế này, xin lỗi không thể tiếp anh được.” Vu Thiên cười nói với Tần Lạc, sau đó ông ta vội vàng chạy xuống bậc thềm nghênh đón.

“Lam tiên sinh, là thế này …rất vinh dự được mời ngài tới tham dự chuyên mục của chúng tôi. Tôi đại diện cho toàn thể anh chị em làm chuyên mục chào mừng ngài tới tham dự.”

Vu Thiên cười hì hì, nói lại câu đã nói với Tần Lạc cùng với Lam Thiên Hộ thế nhưng lúc này thái độ của Vu Thiên đối với Lam Thiên Hộ càng khách sáo hơn. Không có gì đáng trách, ai bảo người ta chính là hàng khủng, có công tìm ra thuốc chữa bệnh viêm gan siêu vi B?

Thậm chí còn có người dự đoán, trong lần bình chọn năm nay, Lam Thiên Hộ còn có thể nhận được giải Nobel y học.

“Cám ơn lời mời của Vu tiên sinh, cũng cám ơn các đồng nghiệp của chuyên mục, tôi rất vinh hạnh được tham dự chuyên mục ‘Đại giảng đường danh y’.” Lam Thiên Hộ dù gì cũng là người danh tiếng nên cung cách ứng xử xã giao rất khéo léo.

“Nào. Tôi giới thiệu cho ngài làm quen với một thanh niên xuất sắc.” Vu Thiên cười nói rồi dẫn Lam Thiên Hộ đi lên bậc thềm.

Lam Thiên Hộ đã sớm nhìn thấy Tần Lạc đứng ở trên bậc thềm nhưng ông ta không thích kiểu bị người đứng trên cao, dùng ánh mắt quan sát mình. Đây chính là kiểu có mục đích riêng.

Thế nhưng Tần Lạc không làm bộ làm tịch, hắn chủ động đi xuống bậc thềm, cười nói: “Lam tiên sinh chữa được bệnh viêm gan siêu vi B chính là may mắn của thế giới, cũng là may mắn cho Trung y chúng ta …”

“Bác sĩ Tần khách sáo rồi nhưng thật sự, anh là người trẻ tuổi mà đã thành công, một mực cống hiến để phát triển, mở rộng Trung y. Mấy người già chúng tôi thật sự thấy xấu hổ với anh…”

“Đâu có, đâu có.” Tần Lạc cuống quýt nói: “Đó là vì Lam tiên sinh một lòng nghiên cứu, không giống kiểu hậu sinh nóng vội như tôi. Bây giờ Lam tiên sinh nghiên cứu đã thành công, khiến cho cả thế giới y học kinh hãi. Đây mới thật sự là vì Trung y …”

Lam Thiên Hộ cười nói: “Người trẻ tuổi thích danh tiếng cũng không có gì sai. Vấn đề quan trọng là có làm việc hay không? Có những người không muốn làm náo động mà cũng không muốn làm việc. Đây mới chính là chuyện đáng buồn nhất.”

Biểu hiện bên ngoài của Lam Thiên Hộ là đang khen ngợi Tần Lạc nhưng trong lời nói của ông ta lại ám chỉ ý chê bai.

Lam Thiên Hộ nói người trẻ tuổi thích hư danh không có gì sai thế nhưng ông ta ngầm chê trách khi Tần Lạc ở Đài Loan, Hàn Quốc, Paris, Thụy Điển đã làm náo động khiến cả thế giới phải chú ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.