Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 906: Chương 906: Bán thuốc chuột




Lâm Hoán Khê từ trong phòng tắm đi ra ngoài. Nàng mặc một chiếc áo ngủ mỏng màu tím nhạt, tóc nàng được quấn trong khăn tắm. Mặt nàng bôi vẽ gì đó.

“Em bôi cái gì vậy?” Tần Lạc bỏ quyển sách trong tay xuống và hỏi.

“Mỹ phẩm dưỡng da.” Lâm Hoán Khê trả lời.

“Không phải trước kia em không bao giờ dùng mỹ phẩm sao?” Tần Lạc tò mò hỏi. Trước khi Lâm Hoán Khê còn làm giảng viên đại học, nàng chỉ trang điểm qua loa, rất ít khi nàng dùng các sản phẩm mỹ phẩm cao cấp bôi vẽ loạn trên khuôn mặt mình.

Thế nhưng cho dù là như vậy thì nước da của nàng vẫn trắng nõn nà, khiến người khác mê đắm, nàng được sinh viên nhà trường đặt biệt danh là ‘băng mỹ nhân’.

Từ sau khi Lâm Hoán Khê và Tần Lạc phát sinh mối quan hệ nam nữ. Sau khi cùng lúc có được tình yêu và thân thể ‘săn sóc’ nước da của nàng lại càng trở nên mịn màn. Nước da trắng hồng, quyến rũ, làm bớt đi phần lớn sự lạnh lùng trên gương mặt nàng.

Cho tới lúc này Lâm Hoán Khê không còn tính cách quái dị, không thể tiếp xúc giống như lần đầu tiên Tần Lạc gặp nàng. Thậm chí có nhiều lúc Tần Lạc còn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt nàng …

“Cuộc sống của cô ấy rất tốt.”

Như vậy mới khiến Tần Lạc yên tâm đôi chút vì hắn biết hắn nợ nàng rất nhiều.

Lâm Hoán Khê tháo bỏ khăn tắm quấn đầu, mái tóc nàng xổ tung. Lâm Hoán Khê nằm xuống bên cạnh Tần Lạc. Một hương thơm rung động lòng người lập tức bay vào mũi Tần Lạc.

Tần Lạc thầm nghĩ: lúc này còn cần dùng viên thuốc nhỏ màu xanh đó sao? Mùi thơm cơ thể của phụ nữ chính là liều thuốc kích thích tình dục mạnh nhất trên thế giới này…

Lâm Hoán Khê tiện tay cầm cuốn tiểu thuyết đọc dở ở đầu giường nhưng nàng không vội mở ra đọc tiếp. Nàng quay sang nhìn Tần Lạc và nói: “Việc bỏ vốn đầu tư trước kia cuối cùng đã có thu hoạch. Gần đây hiệp hội có khá nhiều thành quả nghiên cứu. Một thầy thuốc tên là Khương Tiểu Huy đã phối chế ra một chất lỏng chiết xuất từ thực vật thiên nhiên. Loại chất lỏng này dùng để bồi bổ sức khỏe rất có hiệu quả. Phương pháp điều chế loại thuốc này còn đang trong giai đoạn thí nghiệm. Trước tiên em sử dụng trước một ít để sau này biết mà đàm phán giá tiền với người mua.”

Tần Lạc nôn nóng nói: “Loại thuốc này còn chưa qua giai đoạn kiểm nghiệm, điều chế sản phẩm, tại sao em đã dùng thẳng cho mình? Nếu thuốc này có tác dụng phụ thì sao nào?”

Hàng mi dài của Lâm Hoán Khê chớp chớp, nàng khẽ mỉm cười nói: “Thật ra sản phẩm thuốc nước bổ dưỡng này đã nhận được sự tán đồng của tổ kiểm tra sản phẩm gồm mười mấy thầy thuốc chuyên nghiệp. Ngay cả Vương Tu Thân cũng liên tục khen ngợi sản phẩm này. Hơn nữa sản phẩm này không cho thêm bất kỳ loại phụ gia công nghiệp nào. Tất cả nguyên liệu điều chế đều là thực vật tự nhiên. Sở dĩ còn đang trong quá trình kiểm nghiệm lâm sàng là để chờ chính phủ cấp giấy phép.”

“Thì ra là như vậy.” Tần Lạc cười nói: “Anh không muốn gương mặt em bị hủy.”

“Nếu thật sự bị hủy hoại thì sao nào?” Lâm Hoán Khê không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hỏi câu đó. Sở dĩ nàng hỏi câu này là nàng đang mở sách đọc, khi nghe Tần Lạc nói câu trước đó, nàng liền buộc miệng hỏi.

Sau khi hỏi xong một câu hỏi có vẻ rất nhàm chán này, Lâm Hoán Khê thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nàng nhanh chóng trở lại bình thường.

Thực sự Lâm Hoán Khê cũng rất muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này. Đây chỉ coi như là chuyện riêng tư của hai vợ chồng.

“Vậy coi như anh không may mắn.” Tần Lạc nói với vẻ nghiêm túc: “Anh phải lấy một người phụ nữ rất xấu làm vợ.”

Lâm Hoán Khê cười duyên dáng, Tần Lạc cũng cười theo.

“Không hủy được mà cho dù có bị hủy anh cũng có thể chữa khỏi cho em.” Tần Lạc nói: “Mà được rồi, bọn em đã bán sản phẩm này chưa?”

“Em đã cho người loan tin này ra ngoài. Có mấy công ty mỹ phẩm muốn mua nhưng em vẫn chưa đồng ý.” Lâm Hoán Khê nói.

“Hay để anh tìm giúp người mua cho em.” Tần Lạc cười hì hì nói.

Bây giờ Khuynh Thành Quốc Tế chính là công ty lớn nhất trong ngành sản xuất mỹ phẩm ở Trung Quốc nhưng có vẻ cơ cấu sản phẩm chỉ có một sản phẩm duy nhất, năng lực cạnh tranh không so được với mấy tập đoàn lớn như Procter & Gamble, ViZi, Arran. Hàng hóa của mấy tập đoàn này hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường mỹ phẩm trung, cao cấp, vơ vét tiền bạc như múc nước vậy.

Nếu như có thể mua được sản phẩm thuốc nước được nhiều chuyên gia tán thành thì có thể cung cấp cho Khuynh Thành Quốc Tế một quân cờ rất mạnh. Tới khi đó hai sản phẩm này đồng thời lưu hành, công cuộc phát triển công ty sẽ rút ngắn thời gian hơn.

Sau này Khuynh Thành Quốc Tế nhất định phải trở thành một tập đoàn quốc tế. Cơ cấu sản phẩm của nó dần dần phải được bổ sung, khi đó nó sẽ dần dần chiếm được thị trường lớn hơn: làm trắng da, tẩy nám, thậm chí là kem trang điểm mắt, son môi, phấn lót, tất cả những thứ này chỉ cần phụ nữ muốn, Khuynh Thành Quốc Tế sẽ dần dần chiếm lĩnh thị trường.

Cả Trung Quốc này có mấy trăm triệu phụ nữ. Trong mấy trăm triệu phụ nữ này có một trăm triệu cô gái trẻ. Đây chính là nhóm khách hàng lớn nhất trên thế giới.

Nếu như Khuynh Thành Quốc Tế nằm trong tay người khác quản lý, Tần Lạc có thể thản nhiên lôi kéo cho người ta nhưng một bên là Lệ Khuynh Thành, một bên chính là Lâm Hoán Khê. Cuộc mua bán này diễn ra như thế nào thì cần phải thử thách sự thông minh của hắn.

“Được, anh hãy bảo công ty đó tới đàm phán.” Lâm Hoán Khê hờ hững nói, có vẻ nàng không mấy hứng thú.

Tần Lạc không hỏi tiếp nữa. Hắn hiểu rất rõ ý nghĩa của câu: có chừng mực.

Cho dù thái độ của Lâm Hoán Khê cực kỳ rộng lượng nhưng nếu như Tần Lạc hắn lại liên tục trợ giúp người phụ nữ khác trước mặt nàng, rất có thể hắn sẽ đánh đổ một bình dấm chua. Đây chính là điều Tần Lạc lo lắng nhất.

Lâm Hoán Khê mở sách, nàng quay nhìn Tần Lạc nói: “Anh mệt mỏi mấy ngày rồi. Anh hãy ngủ sớm đi.”

“Đọc sách một lát đã.” Tần Lạc nói. Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, quay sang hỏi Lâm Hoán Khê: “Em có biết chuyện Ất can giải độc vương không?”

“Em biết.” Lâm Hoán Khê gấp quyển sách lại. Nàng kẹp một ngón tay ở chính giữa, coi như là đánh dấu: “Mấy ngày nay như là thùng thuốc súng phát nổ vậy. Toàn bộ giới truyền thông thế giới đăng báo nói là thuốc Trung y có thể giải quyết được bệnh viêm gan siêu vi B. Bây giờ Trung y, dược đang là tâm điểm chú ý của cả thế giới, thậm chí còn có bài báo coi Lam Thiên Hộ, người điều chế ra loại thuốc này chính là một đại công thần có công thúc đẩy, một lần nữa khiến Trung y đứng dậy chiếm lĩnh thế giới.”

Sắc mặt Tần Lạc trở nên nghiêm túc, hắn hỏi: “Em có nhiều tài liệu về chuyện này không?”

“Nếu muốn thu thập tài liệu thì cực kỳ dễ dàng. Tất cả báo, đài đều nói về chuyện này.”

Lâm Hoán Khê nói: “Nếu như anh muốn, ngày mai em sẽ cho người mang tới cho anh.”

“Được, có bao nhiêu thì em hãy sưu tầm bấy nhiêu.” Tần Lạc nói. “Em có tài liệu về cách điều chế Ất can giải độc vương không?”

“Không một cơ quan truyền thông nào có tài liệu về cách điều chế thuốc. Nghe nói là thầy thuốc Lam Thiên Hộ đã đăng ký độc quyền trên toàn thế giới. Bây giờ các công ty thuốc trên toàn thế giới đang xếp hàng muốn đàm phán với bọn họ về loại thuốc mới này. Thế nhưng Lam Thiên Hộ nói ông ta là một người Trung Quốc, ông ta chỉ muốn hợp tác với một công ty Trung Quốc. Bây giờ loại thuốc này đang được đưa vào sản xuất, nó sẽ nhanh chóng được đưa ra thị trường.”

“Nhưng mà cho dù có đưa ra thị trường thì bản hướng dẫn thành phần thuốc cũng chỉ là một phần nhỏ. Phần chính của phương thuốc vẫn được giữ bí mật.”

“Đúng vậy.” Tần Lạc nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tốt nhất là có thể tìm được cách điều chế thuốc của bọn họ.”

Tần Lạc biết đây chỉ là một ước vọng của hắn mà thôi. Với một phương thuốc như thế này, có trời mới biết ông ta cất dấu nó ở đâu?

Có lẽ khi đó chính hắn cũng nuốt vào trong bụng mình…

Nếu như cách điều chế Coca cola bị người ta đơn giản tìm ra như vậy thì bây giờ Coca cola có hùng mạnh như ngày nay không?

Tần Lạc đoạt quyển sách trong tay Lâm Hoán Khê, hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng và nói: “Em làm cả ngày mệt rồi. Em hãy ngủ đi.”

Lâm Hoán Khê giơ tay tắt đèn sau đó lặng lẽ nằm trong lòng Tần Lạc.

Trong khi Tần Lạc đang ăn sáng thì có khách tới thăm.

Tần Lạc cầm tờ danh thiếp và đọc. Trên mặt danh thiếp có một hàng chữ nhỏ màu đen “Đạo diễn chuyên mục ‘Đại giảng đường danh y’ đài truyền hình trung ương Trung Quốc”. Tần Lạc cười hỏi: “Xin hỏi Vu tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?”

Vu Thiên là một người đàn ông trung niên bình thường, tướng mạo ngũ đoản. Ông ta đeo một đôi kính mày đen. Khi nói chuyện, mặt ngữa lên trông giống như diễn viên hài kịch Phạm Vĩ vậy.

Theo thói quen, Vu Thiên nâng cặp kính mắt lên rồi cười ha hả nói với Tần Lạc: “Tần tiên sinh, là thế này, không hiểu gần đây tiên sinh có nghe tin tức về việc thuốc Trung y có thể chữa trị được bệnh viêm gan siêu vi B không?”

“Có biết.” Tần Lạc gật đầu nói: “Nếu như thông tin đó là chính xác thì chính là tin mừng cho Trung y.”

“Tần tiên sinh, là như thế này … chuyên mục ‘Đại giảng đường danh y’ của chúng tôi có mời thầy thuốc Lam Thiên Hộ, người sáng chế ra Ất can giải độc vương tham gia thu hình cho chương trình thường kỳ của chúng tôi, ông ấy sẽ nói cho mọi người biết một số câu chuyện thú vị và những trắc trở khi nghiên cứu phương thuốc này. Thậm chí ông ấy còn tiến hành trao đổi trực tiếp với khách mời ngay tại trường quay.”

“Chuyện đó thì có liên quan gì tới tôi.” Tần Lạc nói với vẻ không muốn hợp tác.

Một lần nữa Vu Thiên nâng kính của mình và nói: “Tần tiên sinh, là như thế này …không thể phủ nhận một điều tuy anh còn trẻ tuổi nhưng mấy năm gần đây, không nghi ngờ gì nữa, anh chính là người lãnh đạo giới Trung y Trung Quốc. Cây đại kỳ Trung y Trung Quốc vẫn do anh nắm. Anh chính là người anh hùng, niềm tự hào của dân tộc. Chúng tôi muốn mời anh làm khách quý của chuyên mục, cùng tranh luận với Lam Thiên Hộ tiên sinh, tranh luận thẳng thắn. Chẳng lẽ anh không mong đợi điều này sao?”

“Quả thật là tôi không mong đợi.” Tần Lạc thẳng thắn nói: “Thế nhưng có thể được gặp mặt thầy thuốc Lam Thiên Hộ cũng không tệ.”

“Đúng đúng, Tần tiên sinh. Anh hãy nghĩ lại đi. Hai người đều là những người mạnh nhất trong lãnh vực Trung y. Khi hai người tranh luận nảy lửa thì sẽ thế nào đây? Hai người sẽ nhen nhóm tình cảm mãnh liệt của người xem.”

Tần Lạc chỉ cười mà không trả lời.

Hắn thật sự không suy nghĩ xâu xa như vậy. Hắn chỉ muốn đi tới đó xem rốt cuộc Lam Thiên Hộ kia là người như thế nào mà có thể mang ‘thuốc chuột’ bán lên truyền hình Trung Quốc.”

Vu Thiên phấn khích nói khi ông ta nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Tần Lạc: “Tần tiên sinh, anh đồng ý nhé?”

“Đồng ý.” Tần Lạc gật đầu xác nhận.

“Tốt quá, vậy sáu giờ chiều mai xin mời đại giá tới đài truyền hình Trung Quốc.” Vu Thiên nói.

“Tôi nhất định sẽ tới tham dự.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.