“Tần tiên sinh, Lăng tiểu thư tình trạng có chút kỳ lạ”. Lý Học Văn cung kính đứng trước mặt Tần Lạc và Tần Lạc, tỏ vẻ băn khoăn không biết nên giải thế nào, nói.
Lý Học Văn là viện trưởng thứ hai của bệnh viện Yến Kinh. Lần trước Tần Lạc gặp hắn sau khi bị tập kích trên đường quốc lộ và bị thương, Tần Lạc được đưa vào bệnh viện này dưỡng thương.
Mỗi ngày có hàng trăm hàng ngàn người vào bệnh viện, số bệnh nhân có thể xếp dài không kể được nên hắn căn bản là không có khả năng nhớ kỹ về từng bệnh nhân. Nhưng đối với riêng Tần Lạc thì khắc sâu vào trí nhớ của Lý Học Văn.
Bởi vì trong thời gian Tần Lạc dưỡng thương trong bệnh viện, phó bộ trưởng bộ Y tế đã đích thân tới thăm, lại còn có nhiều phụ nữ xinh đẹp mang theo cả một đoàn siêu xe tới nữa, cho tới bây giờ nhân viên trong viện vẫn còn thảo luận về đề tài phụ nữ đó.
Một người đàn ông có phong cách như vậy sao hắn có thể quên được chứ?
“Uh. Tình trạng như thế nào? anh hãy nói rõ một chút đi”. Tần Lạc nói. Hắn không phải không tin vào y thuật của chính mình, mà là hắn hi vọng có thể sử dụng các dụng cụ kiểm tra tiên tiến hiện nay để xem chất độc bên trong Lăng Tiếu rốt cuộc là loại chất độc gì.
Phải biết nguồn gốc căn bệnh mới có thể nghĩ cách giải quyết vấn đề của Lăng Tiếu được.
Khuôn mặt Trữ Toái Toái tràn đầy sự vẻ tiều tụy, đang trong khoảng thời gian chờ đợi, hai tròng mắt của cô cứ chớp liên hồi,vài lần thiếu chút nữa là muốn ngủ gật. Đã hai ngày liên tiếp xảy ra sự cố, đã làm cho cô tâm lực uể oải.
Nhưng bởi vì bệnh tình Lăng Tiếu đang trong cơn nguy hiểm, nên cô vẫn cố gắng giữ cho bản thân kỳ được sự tỉnh táo.
Cô mở to mắt nhìn viện trưởng, thân thể mềm nhũn tựa vào vai Tần Lạc. Trên trán cô có dán băng gạc, đó là vì bị thương khi Lăng Tiếu đẩy cô ngã xuống mặt bàn lúc ở nhà Quản Tự.
“Chúng tôi đã đưa Lăng tiểu thư đi kiểm tra toàn diện, kể cả não bộ, máu, tim, gan, phổi, cũng như toàn bộ phản ứng của cơ thể, nhưng mà tất cả các cuộc kiểm tra đều cho kết quả bình thường. Cơ thể của Lăng tiểu thư không có bất cứ vấn đề gì”. Lý Học Văn nói. “Tôi đã tập hợp tất cả các bác sỹ giỏi nhất của bệnh viện để nghiên cứu thảo luận về trường hợp này, cũng không cho ra được kết quả thuyết phục, mọi người đều nhất trí cho rằng, đây là một loại độc dược tiên tiến. Chí ít thì bên ngoài cũng không biết đến.
Tần Lạc gật đầu, nói: “Cơ thể không có vấn đề gì là tốt rồi. Xem ra với tình trạng của Lăng Tiếu như bây giờ, không biết có phải là muốn ngủ say như người thực vật không đây?”
“Gần như là vậy”. Lý Học Văn gật đầu, thầm nghĩ kết cục như vậy, nhưng trước mắt để trấn an tinh thần Tần Lạc, liền bổ sung thêm: “Nhưng Tần tiên sinh cứ yên tâm,tôi đã điều động một số bác sĩ giỏi thành lập một tổ nghiên cứu về trường hợp của Lăng tiểu thư. Hơn nữa, tôi đã phô tô kết quả gửi đi một số an em trong ngành ở Yến Kinh để cùng kết hợp các loại y liệu, để xem bên bọn họ có phương pháp giải độc nào tốt không”.
“Được rồi. Thật là khổ!” Tần Lạc cảm giác như bị kích thích mà nói.
“Tần tiên sinh đừng tức giận. Không thể giúp được gì, thực sự tôi rất lấy làm xấu hổ. Nhưng tôi chắc chắn sẽ bảo các nhân viên làm việc chú ý đối với trường hợp Lăng tiểu thư”.
“Cám ơn anh”. Tần Lạc lần nữa nói lời cám ơn sự nhiệt tình của viện trưởng Lý Học Văn, sau đó mới cất bước rời đi.
“Tần đại ca, bây giờ phải làm sao?” Trữ Toái Toái khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào cai Tần Lạc, hỏi nhỏ: “Nếu như vấn không tìm được thuốc giải thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để Lăng Tiếu mê man như vậy sao?”
“Yên tâm đi. Cuối cùng cũng sẽ có cách thôi”. Tần Lạc cười an ủi. “Bệnh viện sẽ cố gắng hết sức. Tôi cũng sẽ nghĩ cách tốt nhất để chữa trị cho Lăng Tiếu. Hơn nữa, tôi có cảm giác chuyện của Quản Tự cũng không dễ dàng mà chấm dứt như vậy. Mặc dù tôi vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc kà hắn muốn làm chuyện gì, nhưng, nếu như nhiệm vụ của hắn không hoàn thành thì chắc chắn sẽ có kẻ kế thừa tiếp tục thực hiện nhiệm vụ. Có lẽ, trên người bọn họ chúng ta cũng có thể tìm được thuốc giải cứu Lăng Tiếu”.
Trữ Toái Toái ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tần Lạc, nói: “Tần đại ca, thật sự tôi rất cảm kích anh. Lăng Tiếu hận anh như vậy mà anh vẫn nguyện ý giúp cô ấy”.
“Cô ấy chỉ là vì yêu lầm người mà thôi”. Tần Lạc thở dài nói. “Bản thân cô ấy cũng chưa có làm chuyện gì tàn nhẫn với ai. So với những những người kia thì cô ấy cũng được xem là một người tốt. Chỉ là… ôi… Quản Tự quả thật là một người đàn ông đầy mị lực”.
“Đúng vậy. Cô ấy từ nhỏ đã thầm yêu Quản Tự. Nhưng lúc đó những cô gái thích Quản Tự rất rất nhiều, Lăng Tiếu chỉ là một trong số đó thôi. Tôi tưởng rằng cô ấy đối với Quản Tự chỉ giống như là một cô bé sùng bái thần tượng của mình mà thôi. Không ngờ rằng tình yêu của cô ấy kéo dài vài chục năm, Tiếu Tiếu bị một trận thập tử nhất sinh như này mà nghỉ ngơi cũng tốt. Nếu như lúc này cô ấy mà tỉnh dậy, nhất định cô ấy sẽ không chịu được những chuyện này.
“Tôi sẽ chữa lành vết thương cho Lăng Tiếu”. Tần Lạc vừa cười vừa nói. “Loại bệnh này tôi chưa từng thấy, đối với tôi mà nói đây cũng là một loại khiêu chiến”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trữ Toái Toái ngẩng lên chăm chú nhìn rõ gương mặt gầy tuấn tú của Tần Lạc.
“Sao vậy?” Tần Lạc nhìn Trữ Toái Toái hỏi.
“Không có gì. Chỉ là nhìn anh một chút”.
“Tôi cũng không phải là người đẹp trai cho lắm”. Tần Lạc khiêm nhường nói.
Bất luận đàn ông hay là phụ nữ, khi bọn họ nói ra những lời này, thì đều hi vọng đối phương cực lực phản bác lại. Phản kích lại càng kịch liệt càng tốt.
Ví dụ như Tần Lạc, ngoài miệng thì nói mình không đẹp trai lắm, nhưng trong lòng lại chờ mong Trữ Toái Toái sẽ nói: anh thế này mà không bảo không đẹp trai sao? Người như anh là tôi đã thấy rất đẹp trai rồi đấy.
Hoặc là, Tần đại ca, anh mà còn dám nói mình không đẹp trai nữa thì tôi sẽ nhảy lầu tự sát đấy.
Nhưng câu trả lời của Trữ Toái Toái làm cho Tần Lạc thất vọng, cô nói: “Tần đại ca biết không? Tối hôm qua anh đã hù dọa tôi sợ đến mức nào không? Anh luôn tạo cho tôi ấn tượng nhã nhặn, lịch thiệp, bên cạnh đó dường như là một người anh nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ được anh lại có thể đánh phụ nữ, càng không nghĩ rằng anh lại đánh cho Tiếu Tiếu đến thê thảm như vậy. Những cái tát vào mặt, thật là hung ác”.
“Tôi không đánh cô ấy, thì cô ấy vẫn còn bị ma nhập”. Tần Lạc cười giải thích. “Lúc đó cô ấy đã mất hết lý trí. Tư tưởng hoàn toàn chỉ nghĩ đến báo thù, ngay cả đến chính mình làm gì hẳn là cô ấy cũng không biết nữa”.
Tần Lạc nhìn lên trán đang băng gạc của Trữ Toái Toái mà nói: “Hai người có quan hệ bạn bè thật tốt. Nếu như lúc đó Lăng Tiếu tỉnh táo thì cô ấy nhất định sẽ không gây thương tổn cho cô đâu, cô ấy mắng chửi cô mà cô vẫn nghe được, nhưng đó cũng không phải là chủ ý của cô ấy. Quản Tự đã chết, Lăng Tiếu cảm giác được nhất định chính mình phải vì hắn mà có hành động gì đó. Tôi đã đánh để cho cô ấy tỉnh ra, như vậy đã làm thương tổn cô ấy, nhưng chỉ là thương tổn da thịt thôi. Nhưng mặc dù cô ấy có làm bừa thì cũng không ai có ai đoán trước được sẽ phát sinh chuyện gì. Hơn nữa, lúc đó cô ấy mới tỉnh lại, tôi cũng không dám lần nữa làm cho cô ấy hôn mê, chỉ là hơi dã man một chút thôi”.
“Được rồi, được rồi”. Trữ Toái Toái trừng mắt liếc nhìn Tần Lạc, rồi nói: “Tôi cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi. Sao anh phải giải thích nhiều như vậy? Đây là lần đầu tôi nghe được chuyện có người đánh người khác mà lại để ý được nhiều như anh đấy”.
“…”
Hai người đang nói chuyện thì Lăng Vẫn bước nhanh tới. Trên người hắn mặc một bộ quân dụng sẫm màu, giày da cao cổ, trên giày còn dính bùn đất, quần áo vẫn còn vương mấy lá cây, dường như là vừa mới đi làm nhiệm vụ gì đó trở về vậy.
Hắn bước nhanh tới trước mặt Tần Lạc, vội vàng hỏi: “Lăng Tiếu thế nào rồi?”
“Vẫn đang hôn mê”. Tần Lạc nói. “Mới vừa rồi viện trưởng vừa tới đây, ông ấy đã tổ chức một tổ nghiên cứu bao gồm một số bác sĩ giỏi nghiên cứu về bệnh của cô ấy. Có thể đây là một loại độc dược mới, tạm thời chưa có cách nào giải được”.
“Vậy còn tính mạng thì sao?” Lăng Vẫn hỏi thẳng. Chỉ cần còn sự sống là vẫn còn hi vọng.
“Không sao”. Tần Lạc nói. “Tình trạng của cô ấy bây giờ rất ổn đinh”.
“Vậy là tốt rồi”. Lăng Vẫn nói. “Cám ơn anh”.
“Không cần phải khách khí. Anh đã tin tưởng tôi, tôi cuối cùng cũng đã không làm anh thất vọng”.
“Tôi cũng đã từng rất tin tưởng hắn. Nhưng hắn lại làm cho tôi thật thất vọng”. Lăng Vẫn xúc động nói. Từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, Lăng Vẫn đưa mời Tần Lạc, nhưng Tần Lạc từ chối, sau đó chính hắn lấy một điếu ngậm vào miệng.
“Lăng đại ca, Tần đại ca không phải loại người như vậy”. Trữ Toái Toái ở bên cạnh giúp Tần Lạc nói chuyện.
Lăng Vẫn nhìn về phía Trữ Toái Toái mà nói: “Trong số chúng ta, cô là người thông minh nhất, cái nhìn cũng tốt nhất. Cho nên, bây giờ cũng là cô bị thương tổn ít nhất. Tiếu Tiếu sẽ rất sốc vì chuyện đã xảy ra”.
Nhớ tới tình trạng của Lăng Tiếu,Trữ Toái Toái im lặng.
Lăng Vẫn rút điếu thuốc ra rồi nói: “Hai người đã khổ cực lâu rồi, hãy trở về nghỉ ngơi đi. Cha mẹ tôi đang trên đường tới đây. Bọn họ sẽ chăm sóc cho Lăng Tiếu. Tôi cũng đã xin nghỉ phép mấy ngày để có thể ở bên cạnh nó”.
“Được. Vậy chúng tôi về trước đây”. Tần Lạc nói. Tạm thời hắn cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn, ở mãi đây cũng chẳng có tác dụng gì. Trữ Toái Toái lại càng phải được nghỉ ngơi, nếu không cô sẽ quá mệt mỏi mà sinh bệnh.
Lăng Vẫn gật đầu, ý bảo hai người hãy về nghỉ ngơi đi.
“Chúng ta đi thôi”. Tần Lạc vừa dìu Trữ Toái Toái vừa nói. Cô gái này đã thực sự mệt mỏi, kiệt sức đến nỗi không thể bước đi vững.
“Vâng. Lăng đại ca, buổi tối tôi sẽ lại đây thăm Tiếu Tiếu”. Trữ Toái Toái nói.
Tần Lạc và Trữ Toái Toái vừa đi không xa thì Lăng Vẫn ở phía sau lại hô lên: “Tần Lạc!”
Tần Lạc cùng Trữ Toái Toái cùng đồng thời quay lại nhìn về phía ánh mắt hõm sâu, đầy thâm thúy của Lăng Vẫn.
“Thật vui vì có một người bạn như anh”. Lăng Vẫn nói.
“Tôi cũng vậy…” Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Tần Lạc vừa mới bước vào quán rượu Kim Tinh, một người đàn ông trung niên đeo cặp kính tri thức đã nhanh chân ra đón chào.
Người đàn ông trung niên to béo từ ca đã vươn tay ra đón Tần Lạc, vẻ mặt hiện lên ý cười mà nói: “Tần tiên sinh, chào anh. Tôi là thư ký của bộ trưởng Thái-Hậu Vệ Đông. Ông ấy đang chờ anh ở trên lầu”.
Sau khi Minh Hạo được điều tới Yến Kinh làm sở trưởng sở Y tế, Thái Công Dân đã đổi một thư ký mới. Học trò tể tướng quan tam phẩm, thư ký và lái xe đều là những người lãnh đạo tin tưởng nhất, hai chức vị đó rất dễ dàng được đề bạt.
“Chào anh, Hậu đại ca! Tôi tự mình đi tới là được rồi, nào dám làm phiền anh phải tới đón tôi”. Tần Lạc vừa cười vừa nói. Hắn nhìn tên Hậu Vệ Đông này so với hắn có vẻ như lớn hơn vài tuổi, cho nên mới xưng là đại ca cho tương xứng.
Lễ phép người không trách. Trước đây hắn quan hệ với Minh Hạo tốt đẹp, bây giờ hắn cũng không muốn vô cớ mà cùng người này phát sinh xung đột gì.
Hậu Vệ Động biết Tần Lạc khá rõ, nào dám chậm trễ chứ. Mặc dù hắn mới vừa được Thái Công Dân chọn vào chức vụ thư ký, nhưng hắn cũng đã nghe qua Thái bộ trưởng vô cùng khâm phục người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này. Thậm chí trên người hắn gánh vác cả trách nhiệm cứu vớt Trung y.
Trong lòng hắn có cảm giác chuyện đó có chút hoang đường, nhưng hắn không được quyền lựa chọn không làm.
“Tần huynh đệ nói như vậy là khách khí rồi. Chúng ta lần đầu gặp mặt, sau này còn muốn thân mật nhiều hơn mà. Chúng ta đi lên trên thôi. Không nên để Thái bộ trưởng chờ lâu”.
“Được”. Tần Lạc gật đầu nói.
Thái Công Dân đang ở trong quán rượu Kim Tinh, mở một tập văn kiện trong túi chuyên dụng ra xem, nhìn thấy Tần Lạc tiến vào liền hỏi trực tiếp: “Tần Lạc, cậu có cách nào giải quyết việc gấp trước mắt không?”
Nghe đến một vấn đề không đầu không đuôi, nhưng Tần Lạc lại hiểu ý Thái bộ trưởng muốn nói gì.
Quản Tự mặc dù đã chết, nhưng mà khẩu hiệu phế trừ Trung y vẫn càng ngày càng nhiều. Vì có người ở giữa thao túng nên khiến cho dân chúng cùng với truyền thông rộng khắp chú ý tới.
Tiếng nói của dân không thể khinh thường.Thái Công Dân hiển nhiên muốn nghĩ biện pháp giải quyết tình huống nan giải về dư luận lúc này.
Mà bây giờ, hắn muốn đưa vấn đề này ra hỏi Tần Lạc.