“Tao muốn giết mày. Tao nhất định phải giết mày”. Lăng Tiếu hai mắt đỏ sọc, hung tợn nhìn chằm chằm vào Tần Lạc nói.
Mặc dù cơ thể không còn chút sức lực nào để nhúc nhích, nhưng mà miệng thì vẫn có thể nói được.
Hận thù, oán độc, máu lạnh, điên cuồng. Ánh mắt của Lăng Tiếu khiến cho Tần Lạc nhớ tới ánh mắt của con sói trong ‘thế giới động vật’.
“Cô thật sự là vô cùng hận mình”. Tần Lạc thầm nghĩ.
Bộ não của phụ nữ không lớn lên theo độ lớn của bộ ngực, không biết nơi nào trong người cô ta đã hấp thụ hết các chất dinh dưỡng mà cô ta đã ăn?”
“Tiếu Tiếu, cậu không nên trách Tần Lạc. Cậu hãy nghe mình giải thích, mình nhất định sẽ nói toàn bộ sự tình cho cậu nghe. Nếu như mình có giấu diếm một chữ nào thì mình sẽ vạn kiếp bị đày ải, cậu có biết vì sao Lệnh Tây lại chết không? Là do Quản Tự giết”.
“Không thể như thế được. Không thể nào như thế?” Lăng Tiếu hiển nhiên không tin vào lời Trữ Toái Toái nói. “Lệnh Tây cùng Quản Tự là bạn bè, tại sao Quản Tự lại muốn giết Lệnh Tây?”
“Nguyên nhân vì sao mình cũng không rõ lắm, nhưng quả thật là hắn đã giết Lệnh Tây. Hơn nữa, chính hắn cũng thừa nhận điều đó”. Trữ Toái Toái nói. “Cậu hãy nghĩ lại chính cậu đi, tại sao cậu lại ở đây? Tại sao đột nhiên cậu lại té xỉu?”
Lăng Tiếu thoáng ngây người ra.
Đúng vậy. Tại sao mình ở đây thì mình biết, nhưng tại sao mình lại té xỉu? Lăng Tiếu thầm nghĩ.
Cô vẫn nhớ rõ là mình chỉ mới uống hai ngụm nước trà sữa Quản Tự đưa, thế nào mà lại mơ màng ngủ thiếp đi được nhỉ?
Mình còn chuẩn bị thổ lộ tình cảm mà, sao lại có thể ngủ được chứ ? Lăng Tiếu tự vấn.
“Để chắc chắn hơn nữa. Cô có thể gọi điện cho anh trai cô mà hỏi. Hắn sẽ không lừa cô”. Tần Lạc đưa cho Lăng Tiếu điện thoại di động rồi nói tiếp: “Trên đó có số điện thoại của anh trai cô rồi đấy”.
Lăng Tiếu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tần Lạc, trong hốc mắt vẫn còn chảy ra mấy giọt nước mắt trong suốt.
Chẳng lẽ, ngay cả anh trai mình cũng cho là như vậy sao? Lăng Tiếu thầm nghĩ.
“Tôi không gọi. Tấy cả các người đều gạt tôi. Các người gạt tôi”. Vừa nói Lăng Tiếu vừa ôm mặt khóc rống lên.
Thực sự thì cô đã tin lời bọn họ, nhưng chỉ vì cô không có cách nào đối mặt được với chuyện này.
Đã nhiều năm thuận buồm xuôi gió như vậy, rồi đột nhiên lại phát sinh ra những chuyện như này làm cho cô không biết phải làm sao.
Quản Tự đã chết, tình yêu giữa họ còn chưa bắt đầu. Sau này, cô còn muốn yêu người nào đây?
“Tiếu Tiếu, tôi cũng không muốn tiếp nhận sự thật này. Cậu là người bạn tốt nhất của mình, Quản Tự và Lệnh Tây cũng vậy nhưng mình cũng không ngờ chuyện lại phát sinh như thế này. Nếu như không phải là anh trai cậu gọi điện cho mình, thì tôi căn bản cũng không nghi ngờ gì Quản Tự đã hại cậu, sau khi bọn mình tới thì cậu đã té xỉu, hắn đã dùng sự an toàn của cậu để uy hiếp anh trai cậu”.
“Không nói nữa. Không nói nữa”. Lăng Tiếu bịt kín hai tai mà hét lên.
“Tiếu Tiếu, chúng ta đi thôi. Hãy về nhà nghỉ ngơi. Cậu hãy về nhà ngủ một giấc, ngày mai thức dậy sẽ không có chuyện gì nữa”. Trữ Toái Toái cùng Tần Lạc liếc nhìn nhau, họ cùng muốn đưa Lăng Tiếu rời khỏi đây, để tránh trường hợp thi thể Quản Tự lại lần nữa kích thích Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu nghe lời đứng dậy, nhưng khi nhìn vào mắt Quản Tự cô đã không nhịn được mà nằm ngã xuống.
Chỉ là liếc mắt một cái thôi mà nước mắt cô lần nữa lại tuôn ra không ngừng.
“Các người cứ trở về trước đi. Tôi sẽ ở lại giải quyết”. Tần Lạc nói. Chuyện đã xảy ra như vậy, cần có một người ở lại nói chuyện với cảnh sát.
Tần Lạc lần nữa thầm cảm tạ, cũng may mà có thẻ bài long tức, nói cách khác, nếu bản thân mình bị vây vào hiện trường như này, rất có thể bị bắt lại như là hung thủ giết người .
Trữ Toái Toái nâng Lăng Tiếu dậy, vừa mới đi được hai bước, không ngờ rằng Lăng Tiếu lại ngã khụy xuống đất lần nữa.
“A Tiếu Tiếu!” Trữ Toái Toái kinh hãi hét lên.
Lần này Tần Lạc thông minh hơn, rút kinh nghiệm lần trước không hồ đồ mà giơ tay kiểm tra hơi thở của Lăng Tiếu nữa, mà là cầm lấy tay của cô.
làm như vậy vừa có thể chuẩn đoán được tình trạng cơ thể của cô, lại vừa không sợ cô đánh lén cắn được vào ngón tay hắn nữa.
“Mạch bác bình thường”. Tần Lạc nói. “Đứng lên đi, đừng có giả bộ nữa”.
Lăng Tiếu dường như không nghe thấy lời nói của Tần Lạc, cơ thể không hề nhúc nhích, không có bất cứ phản ứng gì.
“Kéo cô ấy lại đây”. Tần Lạc nói với Trữ Toái Toái. Người phụ nữ điên này vẫn chưa chịu để yên sao? Chẳng lẽ cô tưởng rằng một cách thức lừa gạt ngớ ngẩn vậy có thể lừa được một người đàn ông đến hai lần sao? Tần Lạc thầm nghĩ.
“Tiếu Tiếu, đứng lên đi. Chúng ta cùng trở về nào. Cậu cũng đã mệt rồi, hãy trở về nghỉ ngơi cho lại sức”. Trữ Toái Toái tin là thật nên vừa kéo cánh tay Lăng Tiếu vừa khuyên nhủ.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Tần Lạc lần nữa lại lấy tay bắt mạch cho Lăng Tiếu, chuẩn đoán vẫn cho kết quả mạch bác bình thường.
“Ui, có mùi rượu”. Trữ Toái Toái nói. “Sao lại có mùi rượu nữa vậy?”
Tần Lạc gí sát mũi vào mặt Lăng Tiếu mà ngửi, quả nhiên phát hiện giữa hơi thở của Lăng Tiếu có mang theo một mùi rượu nồng nặc.
Tần Lạc sắc mặt tối sầm xuống mà nói: “Không xong rồi. Chúng ta đã trúng kế”.
“Là sao?” Trữ Toái Toái hỏi.
“Quản Tự đã nói thuốc giải chỉ có tác dụng nhất thời. Sau một tiếng Lăng Tiếu sẽ lại ngủ đi lần nữa. Loại độc tính lần này vô cùng phức tạp , có thể dùng thuốc giải liên tục mấy lần hoặc là phải dùng vài loại thuốc giải mới có thể tiêu trừ hoàn toàn độc tính”.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trữ Toái Toái sốt ruột hỏi. “Một tiếng nữa mà chúng ta không có thuốc giải cho Lăng Tiếu thì phải làm sao? Có thể cô ấy sẽ gặp chuyện không may đúng không?”
Những người bạn thân trong hội bạn đã gặp phải những chuyện không may, bản thân Trữ Toái Toái cũng liên tiếp bị tổn thương. Cô thật sự không nghĩ lại mất đi Lăng Tiếu nữa, đó là cô bạn gái thân thiết nhất của Trữ Toái Toái.
Mặc dù Lăng Tiếu hay lên mặt vênh váo, tính tình cũng k hông tốt lắm, nhưng đó là với những người khác, còn trước mặt Trữ Toái Toái thì cô vẫn như là một cô em gái nhỏ thông minh, biết điều, những lời Trữ Toái Toái nói cô đều để ở trong lòng.
“Sẽ không có chuyện gì đâu”. Tần Lạc nói . “ Quản Tự không phải đã nói rồi đó sao? Chỉ là mê man thôi… cùng lắm là sẽ trở thành người thực vật”.
Tại pháo đài cổ kính. Lò sưởi trong tường, ánh lửa bập bùng hòa cùng với ánh nến.
Bốn phía quanh bàn ăn đầy chật người ngồi, những người này nam có, nữ có. Đàn ông thì mặc một bộ tây trang hoặc là áo bành tô, phụ nữ thì mặc quần ống hoặc là trang phục dạ hội.
Bọn họ dường như là đang đợi người nào đó, mặc dù đồ ăn trước mặt cùng với rượu ngon tỏa ra mùi thơm mê người, nhưng không ai động vào dao nĩa màu vàng kim óng ánh để trên bàn một tí nào.
Không có ai nói chuyện, không có người nào mỉm cười, cũng không có âm nhạc. Hình như những người này đều là cây nến.
Trong phòng không có đèn điện, ánh sáng mở nhạt của ngọn đèn chiếu vào những khuôn mặt cứng ngắc của bọn họ, bầu không khí có chút quỷ dị.
Cộp.. cộp…cộp
Từ trên cầu thang bằng gỗ truyền tới tiếng bước chân của một người.
Thanh âm rất chậm, dường như là rất lâu mới vang lên một lần. Từ tiếng bước chân có thể nghe được tính tình chậm rãi của người này. Mỗi bước đi dường như là một sự cân nhắc kỹ lưỡng.
Xôn xao!
Bốn phía bàn ăn mọi người nhất loạt đứng lên, tất cả cùng nhìn về phí cầu thang .
“Các nữ sĩ, các tiên sinh, rất xin lỗi đã để các vị chờ lâu”. Một người mặc áo bành tô màu đen, quần áo bên trong có màu trắng, trên cổ áo có thắt một chiếc nơ màu đen, khuôn mặt anh tuấn, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, một lão nhân vừa đi xuống vừa nói to.
Hắn đưa tay vẫy vẫy, ý bảo tất cả mọi người hãy ngồi xuống. Sau đó, hắn bước tới ngồi xuống vị trí chủ trì bữa tiệc mà nói: “Rất xin lỗi đã đến muộn. Tại vì chúng ta phải cầu nguyện trước, xin phép mọi người cho tôi được thông báo một chuyện thương tâm. Như vậy, khi mọi người cầu nguyện có thể về tôi đây cầu khẩn sự khoan dung và lòng cảm thông, hơn nữa phù hộ cho nhiệm vụ của chúng ta lần sau có thể thành công”.
Chưa có người nào cất tiếng nói, tất cả mọi người đều im lặng mà nhìn vào dáng vóc tiều tụy của hắn.
“Vừa mới có tin tức báo về, kế hoạch ở Trung Quốc đã thất bại”. Lão nhân cầm chén rượu lên nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Người phương Đông rất giảo hoạt, gian trá, bọn họ quả nhiên không đáng tin. Toàn bộ lực lượng của tổ chức phái đi đều đã bị tiêu diệt, người giám sát của tổ chức cũng đã đi gặp Thượng đế, một hạt giống được chọn mà tôi cho rằng có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ rằng hắn cũng đã thất bại. Đáng chết, các người không muốn nói gì sao?”
“Nguyên nhân thất bại là gì?” Một người đàn ông cũng già nua lên tiếng hỏi. Mới vừa rồi hắn đã nói chuyện với thuộc hạ của vị lão nhân kia, vị trí tôn quý nhưng hắn vẫn duy trì sự khiêm nhường cần thiết.
“Việc này yêu cầu Bích Ti tiểu thư trả lời cho chúng ta. Cô phụ trách việc thu thập tin tức”. Lão nhân nhìn về phía thuộc hạ là một phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt xanh, lên tiếng nói.
“Thưa hội trưởng, căn cứ vào tin tức tình báo thu được thì nhiệm vụ lần này thất bại nguyên nhân chủ yếu là do một người Trung Quốc tên là Tần Lạc tham dự vào gây cản trở . Tôi đã tổng hợp tư liệu về hắn cho tổ chức đặc biệt chú ý. Tôi hi vọng các vị ngồi đây có thể nhìn ra những biểu hiện ưu tú của người thanh niên trẻ tuổi này”. Vừa nói, người phụ nữ vừa đứng dậy đưa ra một tập tư liệu đưa cho từng thành viên.
Mỗi người đều chăm chú xem tư liệu. Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc tên Tần Lạc đó là người như thế nào mà có thể làm nhiệm vụ thất bại được. Và cũng để xem hắn ta là nhân vật như nào mà có thể được Bích Ti tiểu thư nói một cách vinh dự như vậy.
Bích Ti tiểu thư có biệt danh là ‘lưỡi độc’, biệt danh này có ý ca ngợi mà cũng có ý nghĩa châm biếm. Biếm nghĩa ý muốn nói là lưỡi của cô có công lực rất cao, vẫn luôn cùng với hội trưởng duy trì tình hữu nghị thân thiết. Còn ca ngợi ý muốn nói cách nói chuyện của cô vô cùng sắc bén, rất ít khi khen ngợi người khác.
Hội trưởng đóng lại tư liệu nói: “Như vậy, ai có thể nói cho tôi biết, cần giải quyết vấn đề này như thế nào?”
“Chúng ta cần phải nắm được yếu điểm của hắn”. Một người đàn ông đầu trọc lên tiếng. “Nếu như có thể biết được yếu điểm của hắn, tổ giám sát chúng ta có thể tùy bệnh mà cho thuốc. Sẽ cho hắn biến mất với tốc độ nhanh nhất”.
“Trung thành, dũng cảm, thân thủ phi phàm, y thuật cao minh… Bích Ti, cô dùng nhiều từ ngữ ưu tú như vậy để nói về hắn, vì sao không thể tìm ra một vài từ ngữ nói về yếu điểm của hắn? Phải biết rằng, trên thế giới này, không có ai là hoàn hảo cả. Đương nhiên, trừ Thượng Đế, niềm tin của chúng ta”. Hội trưởng lên tiếng hỏi.
“Hắn có yếu điểm”. Bích Ti nói.
“Oh. Đó là một tin tức tốt. Tôi rất thích nghe đến mấy từ đó”. Hội trưởng nói.
“Hắn tốt bụng. Dễ dàng được người khác bao che. Do dự, không thể nhanh chóng đưa ra quyết định.. và quan trọng nhất là hắn… háo sắc”. Bích Ti nói .
“Háo sắc?” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Bích Ti, có cảm giác không biết nên khóc hay lên cười.
“Đúng vậy. Hắn háo sắc. Xung quanh hắn, đã có đến năm người phụ nữ xinh đẹp”. Bích Ti khẳng định.
“Háo sắc thì làm sao? Napoleon cũng háo sắc đấy thôi”. Hội trưởng nói. “Tốt lắm. Nếu hắn thích phụ nữ, chúng ta sẽ đưa cho hắn người phụ nữ xinh đẹp nhất của chúng ta”.
“Hội trưởng, ý của ngài là người thực thi nhiệm vụ tiếp theo phải là một phụ nữ?”
“Không”. Hội trưởng lắc đầu. “Mà là phải lựa chọn một phụ nữ xinh đẹp có mị lực quyến rũ”.
“Hội trưởng, ý của ngài là để cho cô ấy làm sao?
“Không sai. Chẳng lẽ các vị có ứng cử viên nào tốt hơn sao?”