Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 105: Chương 105: Báo ứng




Buổi trưa, lãnh đạo nhà trường mở tiệc rượu chiêu đãi phái đoàn đại biểu ở khách san Bốn Mùa. Quách Hoài Nhân không muốn Tần Lạc tham gia bữa tiệc này.

Tiến sĩ Jake, trưởng đoàn cực kỳ ấn tượng với y thuật của Tần Lạc. Ông ta đã đích thân yêu cầu mời Tần Lạc đi cùng. Ông ta đưa ra lý do có nhiều vấn đề về Trung y muốn thảo luận với hắn.

Nhà trường đã đặt ba bàn tiệc ở khách sạn Bốn Mùa. Hiệu trưởng nhà trường Lệ Vĩnh Cương đích thân chủ trì tiếp khách, ngoài ra còn có các lãnh đạo viện, khoa trực thuộc và các giảng viên được sắp xếp giảng bài cũng tới dự.

Tần Lạc không ngờ hắn lại gặp Lâm Hoán Khê ở đây.

“Chị ấy cũng phải giảng bài cho khách dự sao? Tại sao mình không nghe nói nhỉ? Tần Lạc thầm nghĩ.

Tần Lạc lắc đầu cười gượng. Hắn biết với tính cách của mình dù Lâm Hoán Khê có đọat giải thưởng trị giá năm trăm vạn nàng cũng không bao giờ xúc động nói ra việc đó.

Lâm Hoán Khê cũng nhìn thấy Tần Lạc, mắt nàng chợt lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó nàng thản nhiên quay mặt đi.

Tần Lạc không có cách nào hiểu được tâm trạng của nàng lúc này. Hắn không biết liệu nàng có hận hắn thấu xương không sau khi xảy ra sự kiện hôn nhau vào buổi tối hôm đó.

Quách Hoài Nhân ngồi cùng bàn với Tần Lạc. ông ta đang nói chuyện bằng tiếng Anh cùng với một giảng viên đại học Day Woods, hai người có vẻ rất hợp nhau.

Điều này làm Tần Lạc cảm thấy hâm mộ hắn chỉ nói đọc hai thứ tiếng, tiếng Trung Quốc phổ thông, hai là tiếng địa phương của hắn.

“Tần Lạc, Tần Lạc” Lệ Vĩnh Cương ngồi ở bàn chủ tọa bên trong cùng vẫy tay với Tần Lạc.

Ngồi ở bàn đó đều là các nhân vật lãnh đạo quan trọng nhất, đoàn trưởng phái đoàn trường Day Woods và Hanmer người đánh cụoc cùng Tần Lạc cũng ngồi ở đó. Sau này Tần Lạc mới biết Hanmer là phó đoàn trưởng, địa vị cũng không thấp. Thảo nào khi tiến sĩ Jake đề nghị anh ta xin lỗi Tần Lạc anh ta lại cự tuyệt.

“Lệ hiệu trưởng, có chuyện gì vậy?” Tần Lạc đi tới cười hỏi.

Thường ngày hiệu trưởng Lệ khá bận việc, ít khi gặp hắn. Thế nhưng sau vài lần tiếp xúc với Tần Lạc ông biết nhân phẩm của Tần Lạc hoàn toàn không xấu. Cách đối nhân xử thế của Tần Lạc rất trong sáng, đặc biệt quang minh chính trực.

Chính nghĩa trường tồn mãi mãi. Tà không thể thắng chính.

Làm người thì phải luôn luôn tu dưỡng bản thân.

“Nghe nói xử xự hôm nay của cậu rất tốt. Tiến sĩ Jake rất ngưỡng mộ cậu” Lệ Vĩnh Cương chỉ tiến sĩ Jake đang ngồi cạnh nói.

Tiến sĩ Jake gật đầu mỉm cười nói với Tần Lạc: “Hiệu trưởng Lệ, tôi đã rất may mắn trong lần thăm Trung Quốc này. Thông qua tiếp xúc tôi mới thực sự hiểu được sự hấp dẫn của Trung y. Quan điểm trước kia của chúng tôi về Trung y quá lệch lạc. Ngay khi quay về tôi sẽ viết bài nói về cảm nhận của tôi trong chuyến viếng thăm khảo sát này đăng trên báo. Tới lúc đó bác sĩ Tây y sẽ tới đây nhiều hơn thể nghiệm sự thần kỳ của Trung y”.

“Tiến sĩ Jake, tôi thực sự cám ơn ngài về thành ý của ngài. Tôi đại diện cho giới Trung y chân thành cảm tạ ngài” Tần Lạc nói. Đích thân một người rất có tiếng tăm trong giới y học Mỹ viết bài khen ngợi Trung y sẽ mang tới những ảnh hưởng phi thường.

“Tần magic, đây là điều ngài đáng nhận được. Chỉ cần là người có tài năng thì ở bất kỳ quốc gia nào cũng được kính trọng. Sự kiên trì, tình yêu nhiệt thành với Trung y của ngài làm tôi cảm động. Tôi nguyện ý giúp ngài” Tiến sĩ Jake nói.

“Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Lại đây, lấy thêm một cái ghế. Tần Lạc ngồi đây nào”Lệ Vĩnh Cương cười nói.

Lệ Vĩnh Cương không cần sắp đặt, một người có địa vị thấp nhất trong bàn lập tức đứng lên nhường chỗ cho Tần Lạc. Cái gọi là lấy thêm ghế của Lệ Vĩnh Cương chỉ là cách nói của lãnh đạo mà thôi.

Ông ngốc hay sao để các vị lãnh đạo ngồi chen chúc nhau?

Đừng nói chúng ta không có cái gọi là đệ nhất. Đối với nghiên cứu về quan trường học, người Trung Quốc đã đạt tới trạng thái cực đỉnh.

Nhìn thấy Tần Lạc ngồi ở bàn lãnh đạo, tâm trạng mọi người trong bữa tiệc rất khác nhau.

Có người vui mừng, có người lại thầm cảm thấy không thoải mái.

Quách Hoài Nhân là người đứng đầu một viện nhưng không có cơ hội ngồi ở bàn lãnh đạo. Cái thằng cha suốt ngày đối mặt với ông ta, hôm nay còn làm cho ông ta cực kỳ khó xử lại được ngồi ở bàn lãnh đạo.

Ông ta dự định sau chuyến viếng thăm của đoàn khách này, ông ta sẽ báo cáo lên cấp trên tội trạng của hắn, để cấp trên sa thải hắn hay điều đi nơi khác

Bây giờ xem ra khả năng này cực kỳ nhỏ.

Lệ Vĩnh Cương coi trọng hắn như thế đương nhiên ông ta sẽ không để hắn đi. Hơn nữa câu nói đầu tiên có thể làm cho chính ông ta chết tức: Tiến sĩ Jake tôn sùng Tần Lạc như thế. Tại sao các anh không có tấm lòng khoan dung?

Không phải ông ta không có lòng khoan dung, gã lưu manh này hoàn toàn không phải là một người bình thường.

. Một người bình thường có làm những chuyện hắn gây ra không?

Hăn bắt đoàn đại biểu đứng nghe giảng, người ta hơi châm chọc một chút, hắn muốn đánh cuộc một trăm vạn USD. Chỉ có người điên mới hành động như vậy.

Quách Hoài Nhân cảm thấy phải chịu áp lực rất lớn khi làm lãnh đạo của loại lưu manh như hắn.

“Giáo sư Tần, nếu có thể được, tôi mong muốn mời giáo sư tới giảng dạy ở đại học Day Woods. Tôi nghĩ nước Mỹ cũng cần Trung y, càng cần những người có y thuật cao minh như giáo sư” Tiến sĩ Jake nói.

Không phải tiến sĩ Jake cô ý tâng bốc Tần Lạc, ông ta thực sự có thành ý.

Nước Mỹ là cường quốc hàng đầu thế giới. Thế nhưng đối với việc coi trọng nhân tài thì các quốc gia khác không thể sánh được.

Thông qua cuộc thí nghiệm của bản thân mình hôm nay tiến sĩ Jake cảm thây Trung y rất thần bí, Nếu như có thể mời Tần Lạc tới cùng nghiên cứu và giảng dạy Trung y ở đại học Day Woods đó sẽ là thành công tuyệt vời của bọn họ.

Tin dùng tinh hoa, vứt bỏ bã đậu, đây là tiêu chí làm việc của bọn họ.

Vì Tần Lạc tới ngồi ở bàn lãnh đạo bây giờ hắn lại ngồi dựa lưng vào Lâm Hoán Khê. Đương nhiên hai người chỉ tựa lưng xiên vào nhau.

Thế nhưng như thế cũng đủ cho Lâm Hoán Khê và những người khác nghe được câu chuyện bên này.

Lâm Hoán Khê cảm thấy căng thẳng khi nàng nghe thấy trưởng đoàn mời Tần Lạc tới nước Mỹ giảng dạy.

Mặc dù nàng biết Tần Lạc sẽ không đồng ý.

Nhưng khi Tần Lạc chưa lên tiếng từ chối nàng vẫn thấy lo lắng, lo lắng hắn sẽ bỏ đi.

Con người sẽ suy tính thiệt hơn khi bắt đầu coi trọng một ai đó.

“Xem ra mình không thể làm trái tim mình phẳng lặng như mặt nước” Lâm Hoán Khê buồn rầu nghĩ thầm.

Nàng thực sự muốn quay đầu nhìn vẻ mặt lúc này của Tần Lạc nhưng nàng cố gắng đè nén cảm xúc này.

“Ha, ha. Cám ơn nhã ý của tiến sĩ. Bây giờ thời cơ để tôi tới nước Mỹ chưa rõ ràng. Hơn nữa tôi còn những sinh viên vô cùng đáng yêu. Tôi không nỡ bỏ bọn họ” Tần Lạc khéo léo từ chối.

Bây giờ hắn tới Mỹ để làm gì?

Nhận lương cao? Hắn không cần.

Bỏ đi, hắn lại làm lại từ đầu ở cái quốc gia không coi trọng Trung y của hắn ư?

Hắn sẽ đi nước Mỹ, nhưng không phải bây giờ.

Đợi khi hắn đã chuẩn bị kỹ càng trong nước, tất cả mọi người đã tiếp nhận Trung y, lúc đó hắn sẽ đưa Trung y xuất ngoại.

Tới lúc đó thì không ai có thể ngăn cản được hắn.

“Ồ. Thực sự đáng tiếc’ Tiến sĩ Jake nói: “Những sinh viên của giáo sư cũng thật sự đáng yêu”.

Nghe thấy Tần Lạc từ chối lời mời tới đại học Day Woods tâm trạng căng thẳng của Lâm Hoán Khê lập tức tan biến.

“Hoán Khê, hãy thử món này đi. Có vị ngọt, chắc hẳn thích hợp với khẩu vị của em’ Vương Tử Hào chỉ vào một đĩa thức ăn trên bàn nói.

“Tôi không ăn ngọt” Lâm Hoán Khê lạnh nhạt nói.

“Ha, ha. Thì ra thế. Món ăn này ngon lắm. mùi rất thơm” Vương Tử Hào xấu hổ nói.

Hắn biết Lâm Hoán Khê thích ăn ngọt. Hắn đã sưu tầm các thông tin về nàng. Khẩu vị của Lâm Hoán Khê khá đơn giản. Nàng cũng thích ăn những món ăn có vị ngọt.

Nàng nói thế chứng tỏ nàng tỏ thái độ cự tuyệt.

“Chẳng lữ vì anh ta?” Vương Tử Hào quay đầu nhìn Tần Lạc, thầm suy đoán.

Bởi vì những thành viên trong đoàn không có thói quen uống rượu mạnh. Trên bàn ăn chỉ có rượu vang đỏ.

Tần Lạc không uống rượu, hắn cầm ly nước hoa quả chạm cốc với các thành viên đoàn khách. Điều này làm Hanmer khinh thường hắn.

Tiến sĩ Jake trừng mắt nhìn anh ta nên anh ta không dám ăn nói lung tung nữa.

Đang trong tiệc rượu Hanmer đột nhiên ôm ngực ngã gục trên ghế, anh ta ho khan dữ dội, mặt đỏ gay, hơi thở khó khăn.

Mọi người kinh hãi náo loạn cả lên.

Có người hét lên bảo gọi xe cấo cứu, có người bảo khách sạn mau cho xe đưa người tới bệnh viện cấp cứu. Vì phần lớn người ở đây là thầy thuốc, có một vài người đang quan sát triệu chứng bệnh của Hanmer.

“Hanmer, cậu làm sao vậy? Tiến sĩ Jack cầm tay Hanmer, hỏi bằng tiếng Anh.

Hanmer đau đớn lắc đầu, anh ta muốn nói gì nhưng lại ho dữ dội.

Lệ Vĩnh Cương sốt ruột quát: “Thầy thuốc. Mau tới xem cho một chút”.

Ông sẽ phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn nếu thành viên trong đoàn bị trúng độc thức ăn hay một vấn đề gì khác.

“Hanmer, cậu bị làm sao vậy? Có đau ở đâu không? Ôi, chết tiệt. Hay là cậu bị bệnh hen suyễn ? Cậu có mang theo thuốc không?” Tiến sĩ Jake sốt ruột hỏi.

Sự việc xảy ra đột ngột, không có thiết bị kiểm tra. Biểu hiện của người bệnh giống như bị bệnh hen suyễn.

Nhưng hen suyễn làm gì ho khan dữ dội như thế.

“Gáo sư Tần, làm ơn hãy xem qua bệnh tình của Hanmer. Hãy châm cứu cho cậu ấy đi” Tiến sĩ Jake nóng ruột quay nhìn nói với Tần Lạc.

Tần Lạc chỉ dùng một cây châm chữ khỏi chứng Thượng hỏa cho ông ta nên ông ta rất tin tưởng thuật châm cứu của Tần Lạc.

Dù Tần Lạc không có cảm tình với Hanmer, nhưng hắn biết nếu Hanmer xảy ra chuyện không may ở Trung Quốc, sẽ có rất nhiều người phải chịu trách nhiệm. Thậm chí hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương người hắn rất tôn trọng cũng phải chịu trách nhiệm.

Tần Lạc bước nhanh tới kiểm tra ngực Hanmer, sau đó hắn lại nâng cằm Hanmer lên, bành miệng ra rồi hắn cầm một cái đũa trên bàn không rõ của ai đó luồn vào trong miệng Hanmer, chọc sâu vào tận cổ họng.

Nhìn thấy chiếc đũa dính đờm trắng dưới dạng bọt biển, Tần Lạc đã hiểu nguyên nhân gây bệnh. Hắn nói: “Bị ho khan, khó thở, hơi thở khò khè, trong cổ họng có đờm màu trắng như bọt biển. Đây là chứng: Phấn hoa hao suyễn. Anh ta bị chứng dị ứng phấn hoa”.

“Dị ứng phấn hoa? Tại sao anh ta lại dị ứng phấn hoa?”

“Bánh điểm tâm có dùng phấn hoa đào” Một người chỉ vào đĩa bánh màu hồng trên bàn nói.

“Chết tiệt” Lệ Vĩnh Cương tức giận mắng.

Ông quay nhìn Tần Lạc sốt ruột hỏi: “Tần Lạc. cậu mau nghĩ cách cứu cứu Hanmer. Cần phải đảm bảo an toàn tính mạng của khách quý”.

“Hiệu trưởng cứ yên tâm. Không có chuyện gì” Tần Lạc cười nói Lệ Vĩnh Cương, bảo ông không phải lo lắng. Hắn không ngờ báo ứng lại tới nhanh thế.

Những người khác cũng bị lây truyền vẻ tự tin của Tần Lạc Hình như hắn nói không việc gì thì người bệnh nhất định sẽ không sao.

Tất cả mọi người bình tĩnh trở lại, chờ đợi bàn tay diệu thủ hồi xuân của người thần y trẻ tuổi.

Lâm Hoán Khê nhìn vẻ mặt tươi cười của Tần Lạc. Trong lòng nàng xuất hiện một cảm giác ấm áp.

Co lẽ chính bản thân nàng ngày càng lún sâu vào hắn. Chỉ nhìn thấy hắn xem bệnh cho người cũng đã cảm thấy ấm lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.