Quách Hoài Nhân bị Tần Lạc coi thường, không để vào mắt, chọc giận. Ông ta biết nếu ông ta không thể ngăn cản được hành động điên cuồng này của hắn thì chính ông ta sẽ gặp phièn toái lớn.
Đến khi cấp trên truy cứu trách nhiệm, ông ta không thể chối bỏ. Ông ta nghe nói Minh Hạo thư ký của thứ trưởng Thái Công Dân đã báo cáo chuyện ông ta ngăn cản Tần Lạc tham gia hội thảo Trung y với một số lãnh đạo của bộ giáo dục Một số người đã có định kiến với ông ta.
Tối hôm qua lão hiệu trưởng vì chuyện này đã đích thân gọi điện cho ông ta lúc nay ông ta không thể mắc bất cứ sai lầm nào.
Quách Hoài Nhân giận dữ nhìn chằm chằm Tần Lạc nói: “Đánh bạc trước mặt mọi người. Cậu có biết việc này ảnh hưởng nghiêm trọng tới uy tín của trường. Đến lúc đó ai chịu trách nhiệm cho cậu?”
“Không phải chúng tôi đánh bạc. Chúng tôi đánh cuộc về sự quật khởi của Trung y” Tần Lạc nói không chút nhượng bộ.
Quách Hoài Nhân giật tờ chi phiếu trong tay Tần Lạc nói: “Lấy ra một trăm vạn nhân dân tệ mà còn nói không đánh bạc à? Hơn nữa đối tượng cùng đánh bạc lại là khách ngoại quốc tới thăm trường. Nếu bị các phương tiện truyền thông biết được sẽ gây tai tiếng thế nào trên trường quốc tế? Cậu là giảng viên y khoa, cậu không chỉ đại diện cho chính cậu, cậu còn đại diện cho cả trường của chúng ta”.
“Tôi không đại diện cho cả trường. Tôi chỉ có thể đại diện cho chính mình. Tôi dùng tư cách cá nhân đánh cuộc” Tần Lạc cắt ngang lời của ông ta.
Hai người bốp chát với nhau, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt.
“Chỉ là câu nói đùa thôi, tại sao phải nghiêm trọng hóa vấn đề, mang nhiều tiền ra đánh cuộc chứ?” Quách Hoài Nhân hỏi.
Thanh niên quá bồng bột. Họ muốn nói cứ để cho họ nói, có sao đâu.
Có ảnh hưởng gì tới chúng ta?
Vẻ mặt Tần Lạc ủ ê, trong lòng hắn tràn ngập tâm trạng đau xót. Trong cơ thể hắn tựa như bị vật gì đó lấy hết sức lực, ngay cả hai chân hắn đứng cũng không vững.
Đây mới thực sự là suy nghĩ của người Trung Quốc.
Dù sao trong bất kỳ trường hợp nào như này, ai đó nói một chút thì có quan hệ gì chứ? Cần gì phải căng thẳng vậy?
Bọn họ lạnh nhạt, lãnh đạm như không có việc gì xảy ra. Dù sao việc này không có quan hệ gì với họ. Bọn họ chỉ quan tâm kiếm tiền, kiếm được rất nhiều tiền.
Dù sao anh ta cũng chỉ khinh thường Trung y mà thôi, anh ta cũng không khinh thường đích danh hắn. Liệu có cần mặt đỏ tía tai phải cùng anh ta tranh cãi không?
Hơn nữa anh ta mắng cả nền Trung y, không phải mắng đích danh một người. Nhưng người khác không ai đứng ra phản bác. Tại sao chính hắn phải xuất đầu lộ diện?
Bọn họ không làm vậy bởi vì bọn họ không có tình yêu.
Ví dụ nếu bạn yêu một người con gái, bạn có thể dễ dàng bỏ qua cho một người sỉ nhục nàng không?
Tần Lạc thì khác.
Hắn xuất thân từ Trung y thế gia, ngay từ khi sinh ra đã được tắm nước thảo dược. Sau đó trong cuộc sống của hắn, lớn lên, học tập tất thảy đều gắn với Trung y.
Có thể nói hắn có quan hệ mật thiết với Trung y.
Tổ tông hắn hành nghề Trung y, ông hắn cũng thế, mẹ hắn cũng ahnhf nghề Trung y, cha hắn là thương gia Trung y, bây giờ chính hắn cũng hành nghề Trung y.
Sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của hắn cũng xuất phát từ Trung y.
Trung y đối với hắn không chỉ là phương tiện mưu sinh mà giống như một bậc trưởng giả ân cần chỉ bảo, dạy dỗ hắn, sớm chiều làm bạn với hắn. Một người bạn lặng lẽ nhất tâm chiếu cố hắn, quan tâm tới người thân của hắn.
Hắn không cho phép người khác khinh thường Trung y.
Quách Hoài Nhân chỉ biết có một điều nếu việc hắn và khách quốc tế đánh cuộc bị các phương tiện truyền thông đưa tin sẽ làm cho nhà trường mất mặt.
Nhưng tại sao ông ta không nghĩ tới điều khác nếu như thành viên phái đoàn ngoại quốc khinh thường Trung y, không có một người Trung Quốc nào đứng ra bảo vệ, cái đó mới thực sự là mất thể diện.
Có một số thứ đòi hỏi phải dùng tính mạng của mình để bảo vệ.
“Tôi thấy đây là việc phải làm” Giọng nói của Tần Lạc trầm xuống, không hài lòng, mỗi chữ thoát ra từ miệng hắn gây cho người khác cảm giác có lực cản ngàn cân cản lại.
“Mọi người có thể không quan tâm, tôi quan tâm. Mọi người có thể không tin tưởng, nhưng phải có người tin tưởng. Trung y sẽ thịnh hành ở nước Mỹ trong vòng ba năm tới. Đây là mục tiêu của tôi, tôi sẽ nỗ lực thực hiện mục tiêu này. Nếu như trong vòng ba năm tôi không làm được, cả đời này tôi không sử dụng Trung y nữa, cũng không xứng đáng sử dụng”.
“Cậu thật hồ đồ” Quách Hoài Nhân cười nhạt nói.
“Hồ đồ thì làm sao? Chúng em cần nhưng giảng viên tâm huyết như vậy”.
“Đúng thế. Thầy Tần, em ủng hộ thầy. Thầy Tần, thầy nhất định sẽ làm được”.
“Đây là hồ đồ sao? Chủ nhiệm Quách, nếu thầy có thể hồ đồ như thầy Tần một lần, chúng em sẽ thực tâm ủng hộ thầy”.
“Thầy Tần, chúng em học Trung y vì lòng tự hào. Nguyên nhân chúng em tự hào là bởi vì có một giáo viên Trung y như thầy. Thầy Tần, chính thầy đã làm chúng em phải cố gắng vì tương lai và hy vọng”.
“Thầy Tần, thầy cứ đánh cuộc. Nếu thiếu tiền em sẽ hỏi ba em…”.
Đám sinh viên nhao nhao lên tiếng ủng hộ Tần Lạc dưới đủ các hình thức khác nhau.
Tuổi trẻ đều có tâm huyết. Đây không phải bị kích động mà là một phẩm chất đáng quý.
Nếu như toàn bộ người tuổi trẻ của một quốc gia là họan quan, quốc gia đó cũng sẽ sụp đổ.
Giống như trong bóng đá, nếu một đội tuyển quốc gia thiếu sức mạnh tinh thần, đội tuyển đó vĩnh viễn không đạt được thành tích như mong đợi, vĩnh viễn không bước lên đỉnh cao của vũ đài thể thao thế giới.
Sắc mặt Quách Hoài Nhân xám đen, ông ta chỉ vào một sinh viên nói: “Thầy Tần hồ đồ, các em cũng hồ đồ theo”.
“Đúng vậy. Chúng em nguyện ý hồ đồ cùng thầy Tần” Có tiếng sinh viên đáp lại.
“Được. Được lắm” Quách Hoài Nhân nói năng lộn xộn, ông ta đi tới nói với Trương trưởng phòng: “Trương trưởng phòng, ngài xem những giảng viên như vậy tôi không thể quản lý được”.
“Thấy rồi” Sắc mặt Trương trưởng phòng cũng rất khó chịu.
Đợi khi buổi học này kết thúc ông ta sẽ tìm lãnh đạo nhà trường làm việc cụ thể về việc giảng dạy của giáo viên này.
Tiến sĩ Jake lại chăm chú quan sát câu chuyện của Tần Lạc, Quách Hoài Nhân và các sinh viên, ghi chép gì đó trong cuốn sổ tay của mình.
Nhìn thấy các sinh viên nhao nhao nói ầm ĩ, tỏ vẻ bất mãn với phái đoàn đại biểu, tiến sĩ Jake khép lại cuốn sổ của mình và nói với Tần Lạc:”Giáo sư Tần, tôi muốn nói mấy câu với các sinh viên, được không?”
“Không thành vấn đề” Tần Lạc gật đầu. Mặc dù hắn không biết người ngoại quốc này nói gì, nhưng ông ta đã có yêu cầu đương nhiên hắn đồng ý.
Bất kỳ chuyện gì cũng không bằng thấp kém hơn. Nếu như hắn thực sự không muốn toàn bộ sinh viên của mình có cái nhìn thiên lệch về sự thấp kém của Trung y, chính hắn đã tự hủy hoại chính bản thân mình.
Hắn rất tin tưởng sinh viên của mình. Hắn tin tưởng bọn họ có khả năn phân biệt được sự việc.
Tiến sĩ Jake bước lên bục giảng, ông đưa mắt nhìn sinh viên trong khắp phòng học, nói bằng tiếng Trung Quốc: “Tôi rất vinh hạnh được gặp gỡ nhiều người trẻ tuổi như thế này ở Yến Kinh”.
Sau đó là quãng thời gian trầm tĩnh.
Ngưng lại một lát Tiến sĩ Jake nói tiếp: “Căn cứ theo thông lệ, lúc này mọi người phải vỗ tay , đúng không?”
Ồ!
Mọi người bật cười trước câu nói hài hước của tiến sĩ Jake. Dưới sự lĩnh xướng của Tần Lạc, tiếng vỗ tay nổi lên rầm rầm.
Cũng vì câu nói hài hước đó không khí trong phòng học trở nên hòa hoãn rất nhiều.
“Nói thật tôi cũng không thích Yến Kinh bởi vì thành phố này rất khô hanh, môi trường thực sự tồi tệ. Hơn nữa từ lúc xuống máy bay cơ thể tôi không khỏe lắm. Thật sự cảm tạ giáo sư Tần đã dùng kỹ thuật thần kỳ như vậy..”.
Tiến sĩ Jake cúi đầu mở sổ ra nhìn rồi nói tiếp: “Dùng Thái Ất thần châm kỳ diệu chữa khỏi bệnh cho tôi. Tôi thực sự cảm kích, giáo sư Tần là một thầy thuốc thần bí, đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi về Trung y”.
“Tôi cũng yêu thích Trung y, đã cố gắng nghiên cứu nhưng không thể nghiên cứu sâu được. Đúng thế giống như có một cánh cửa đóng sập trước mắt tôi. Cũng vì nguyên nhân này tôi tưởng Trung y chỉ là sự thổi phồng. bây giờ khi giáo sư Tần biểu diễn thần kỹ châm cứu của mình tôi mới hiểu trước kia tôi không hiểu cách dùng Trung y mà thôi. Về vấn đề này tôi thực sư xin lỗi các bạn đồng nghiệp của tôi”.
“Lúc trước giáo sư của các bạn xảy ra chuyện mâu thuẫn với người trong đoàn tôi. Hanmer không phải là người xấu, chỉ là suy nghĩ của cậu ấy giống như suy nghĩ của đại đa số mọi người, không chịu thừa nhận Trung y bởi vì nói về thành tựu, Trung y tới bây giờ vẫn chưa đạt được một kết quả để người khác phải tôn trọng”.
“Thế nhưng tôi biết Hanmer chắc chắn sẽ thua trận đánh cuộc này. Dù cậu ấy là người của đoàn tôi, tôi vẫn thực sự không tin cậu ấy sẽ thắng lợi”.
“Tôi thực sự ngưỡng mộ các bạn. Các bạn có một giáo sư y thuật cao minh, đạo đức cao thượng. Y thuật cao minh của giáo sư đã chiếm được lòng tin của tôi”.
“Tôi nghĩ rằng cho dù chúng ta làm bất cứ điều gì nếu như không kiên trì, cố chấp tới cùng sẽ rất đạt được thành công. Đối với những người làm công tác nghiên cứu như chúng tôi. Các bạn có thể tin rằng nếu như không phải Einstein là người có tính cố chấp khủng khiếp, liệu ông ấy có phát minh ra bóng điện ở lần thí nghiệm thứ 1001 sau 1000 lần thất bại không?”
“Không thể” Các sinh viên đồng thanh hô to. Người ngoại quốc này nói rất hợp ý bọn họ. Hơn nữa ông ta cũng rất tán thưởng y thuật của Tần Lạc, không giả dối chút nào.
Sắc mặt Quách Hoài Nhân trắng bệch. Ông ta không ngờ sau khi làm trò khôi hài, vị đoàn trưởng không có bất kỳ phản ứng nào với Tần Lạc, trái lại còn khen ngợi hắn.
Gã ngoại quốc này đúng là không có não, không có lòng tự trọng. Tần Lạc coi thường người của ông ta, ông ta ngược lại đi ca ngợi Tần Lạc.
Quách Hoài Nhân thực sự không thoải mái khi nghe tiến sĩ Jake ca ngợi Tần Lạc.
Hanmer không hiểu tiếng Trung Quốc nhưng thấy các sinh viên bên dưới phản ứng nhiệt liệt như thế, hắn biết bọn họ đang cổ vũ cho đoàn trưởng của mình.
“Tôi tin tưởng dưới sự dìu dắt của giáo sư Tần trong vòng ba năm nữa Trung y sẽ thịnh hành ở nước Mỹ. Tôi cũng tin tưởng với sự cố chấp, sự đồng lòng của các bạn nhất định Trung y sẽ vang danh thế giới”.
“Giáo sư Tần của các bạn có đủ sức mạng mang tới sự tin tưởng của mọi người”.