Trăng sáng treo lủng lẳng trên trời cao, khuôn mặt của cô gái còn đẹp hơn cả tấm ngọc bích rộng lớn này.
Vẻ mặt của nàng có một chút gì đó ưu sầu, một chút gì đó tiếc nuối, nhưng nhiều hơn thế là sự thản nhiên và một nỗi niềm giải thoát.
Sự trưởng thành của người đàn ông phải cần đến cả mười năm, nhưng sự trưởng thành của người phụ nữ thì có thể chỉ cần đến một nguời đàn ông là đủ. Từ một người con gái vui vẻ, thẳng thắn vậy mà giờ đây thành một người lúc nào cũng có tâm sự đầy mình, thảng thốt một điều gì đó không yên. Quả thực nàng đã thay đôi rất nhiều, rất nhiều.
Nàng khõng biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng nàng cảm kích chính mình khi quen được Tần Lạc, nàng thầm cảm ơn số phận cho nàng được gặp Tần Lạc.
Mình đã dồn toàn bộ tình cảm của mình cho anh ấy khi mình đang trong thời đẹp nhất. Không có kết quả, cũng không chờ mong kết quả.
Quen biết được nhau, không phải cũng là một việc tuyệt đẹp hay sao?
Trong lòng Tần Lạc rối bờỉ, không biết phải trả lời thế nào nữa.
Một người vĩ đại nào đó đã từng nói, tình yêu khi không dẫn đến hôn nhân thì là một trò đùa vô bổ, còn khi không có hứa hẹn gì thì làm sao có đủ dũng khí để nắm tay cô ấy đây?
"Em thích anh. À không. Em yêu anh." Vương Cửu Cửu nói.
Tần Lạc hé miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng cứ ngần ngừ khó nói
Vương Cửu Cửu thấy vậy liền chớp lời: "Anh đừng vội từ chối em như vậy. Đây là lần cuối cùng em nói ra những lời như thế này. Ngày sau, sau nữa em sẽ không nói như vậy nữa đâu, và cũng không chờ mong hay cầu xin điều gì nữa."
Ngừng một lát, nàng lại tiếp tục cười nói: “Em yêu anh, chỉ là muốn anh biết như vậy, chỉ có vậy mà thôi.”
"Tôi nên nói gì đây?" Tần Lạc cười khổ hỏi.
"Anh không phải nói gì cả.” Vương Cửu Cửu nói. "Em biết anh khó xử, em cũng chưa từng nghĩ là em sẽ là người thay thế. Em chỉ là...chỉ là Vương Cửu Củu của anh. Một Vương Cửu Cửu độc nhất vô nhị.” Vương Cửu Cửu ngước mắt lên nhìn Tần Lạc, nói với một giọng vô cùng chân thành, vô cùng khẩn thiết “.
"Đúng vậy. Em là Vương Cửu Cửu, chẵng có ai giống em được cả." Tần Lạc gật đầu nói. Trong lòng hắn, Vương Cửu Cửu chính là Vương Cửu Cửu, một Vương Cửu Cửu duy nhất.
Vương Cửu Cửu giang tay sang hai bên, để mặc cho gió lùa vào lồng ngực, nói: "Thời tiết thật đẹp. Nếu anh không muốn quay về tiếp nhận những thứ đồ ăn độc hại của Trương Nghi Y thì hãy để em dẫn anh đi hóng gió nhé.”
"Được thôi." Tần Lạc gật đầu. Hắn thực sự là không muốn quay về ăn cả cái bàn đầy rẫy thức ăn mà Trương Nghi Y đã kỳ công nấu chút nào, nếu làm thế thì quả thực là quá tàn nhẫn đối với mình.
Hắn vốn là định ăn xong cơm là về nhà, nhưng nếu Vương Cửu Cửu đưa ra yêu cầu như vậy thì hắn cũng khó mà từ chối được.
Hơn nữa, dưới tình huống cự tuyệt nàng một lần rồi lại cự tuyệt thêm lần nữa thì thực sự là quá nhẫn tâm, làm như vậy thì quả thật là một sự hành hạ không hơn không kém.
Tần Lạc nghĩ bụng, có lẽ đây sẽ là một kết cục tốt nhất.
Bạn bè. Một tình bạn như mình và Mục Nguyệt vậy, đó cũng là một việc không tồi chút nào. Một người con gái lương thiện thì nên được hưởng hạnh phúc. Và cái hạnh phúc đó thì mình không phải là người có thể cho Vương Cửu Cửu được.
“Em đi lấy xe." Vương Cửu Cửu phấn khởi nói.
"Được. Tôi đợi ở cổng." Tần Lạc đáp lại.
Vương Cửu Cửu quay người đi lấy xe, còn Tần Lạc thì đi một mình ra đến cổng chỗ trạm canh gác.
Lúc này, có một chiếc Mercedes Benz tiến lại gần. Hàng chữ đỏ trên biển số xe cũng đủ để nói lên thân phận của chủ nhân nó rồi, thậm chí đến binh lính cạnh gác ở trạm cũng không ngăn lại hỏi han gì cả. Khi xe đi ngang qua thì ông ta liền đứng thẳng người lên, sau đó cung kính đưa tay lên chào theo kiểu quân đội.
Chiếc Mercedes Benz lướt qua người Tần Lạc rồi lại chầm chậm lùi về phía sau, sau đó dừng lại bên cạnh Tần Lạc.
Cánh cửa kính trên xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mà Tần Lạc đã quá đỗi quen thuộc.
Bạch Tàn Phổ.
Tên Bạch Tàn Phổ điên, chính là tên Bạch Tàn Phổ, người mà bị Tần Lạc cầm chai rượu gõ cho nát đầu.
Vẻ mặt Bạch Tàn Phổ vẫn là điệu bộ không coi ai trong thiên hạ là gì, hai mắt hắn hơi nheo lại, miệng hơi nhếch lên, điệu cười nhạt làm cho người ta cảm giác khó chịu, rồi nói: “Chúng ta lại gặp nhau rỏi."
"Tôi nghĩ chắc chắn là anh không muốn thấy tôi chút nào." Tần Lạc cười nói. Hắn không ngờ là lại gặp tên này ở đây. Nếu không cần thiết, hắn thực sự là không muốn có bất kỳ qua lại gì với hai người đàn ông của Bạch gia và người đàn ông đó của Tần gia. Họ không phải là những nhân vật cùng đẳng cấp, chơi cũng không phải là cùng một trò chơi.
"Không sai" Bạch Tàn Phổ chỉ vào đầu mình rồi tiếp tục nói: "Tôi vẫn còn nhớ chứ. Người khác cũng đang giúp tôi nhớ đó. Chỉ là không biết ngày sau có cơ hội nào đền đáp lại hay khòng thôi.”
Tần Lạc nghe ra được sự phẫn nộ và thù hận trong lời nói của hắn ta, liền nói: "Sẽ có cơ hội thôi”.
Bạch Tàn Phổ gật gật đầu nói: "Chỉ mong là vậy. Có điều, nghe nói là anh lại đắc tội với Thái Tử ở Lan Đình phải không?"
"Tôi không biết ai là Thái Tử cả." Tần Lạc nói. Nghĩ bụng, chuyện ở Lan Đình cuối cùng thì cũng bị truyền ra bên ngoài. Với cái tính cách chết vì sĩ diện đó của Thái Tử thì e rằng sẽ quyết không từ bỏ ý đồ đâu.
Bạch Tàn Phổ nhếch mép lên cười nói: "Nhắc nhở anh một tiếng. Thái Tử không dễ ăn nói như tôi đây đâu. Sẽ không vì miếng thẻ bài anh đưa ra mà để mặc anh thích làm gì thì làm đâu. Nói cho cùng thì Thái Tử vẫn là Thái Tử, còn anh thì chì là một thằng mạo nhận mà thôi."
"Cảm ơn anh đã nhắc nhở " Tần Lạc gật đầu nói.
Bạch Tàn Phồ cười cười, sau đó cánh cửa kính xe từ từ kéo lên, rồi chiếc xe rời về phía xa.Tần Lạc nhìn theo bóng dáng con Mercedes Benz khuất về phía xa, lộ rõ vẻ mặt suy tư.
Không thể nói là lời nhắc nhở của Bạch Tàn Phổ không phải là sự thật. Thái Tử không phải là người dễ dàng bỏ qua như vậy.
Nếu không ai biết đến sự kiện Lan Đình, thì nể mặt Long Vương hoặc Long gia, Thái Tử có lẽ sẽ tạm thời nhẫn nhịn mà làm lắng đọng nó đi, nhưng việc này một khi đã bị lộ ra ngoài rồi thì chẳng khác nào đã ép Thái Tử vào một con đường khác, nếu hắn ta không đòi lại công lý cho mình thì hắn sẽ bị mất hết uy tín và danh dự .
Bị một tên vô danh tiểu tốt dùng mũi súng chĩa vào mình uy hiếp mà không biết phải làm sao. Một Thái Tử như vậy còn là Thái Tử nữa không đây?
Rất nhanh sau đó, một chiếc xe màu đỏ từ từ tiến lại gần.
"Lên xe.” Vương Cửu Cửu ngồi ở ghế điều khiển vẫy tay với Tấn Lạc.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vui tươi cùa nàng mà Tần Lạc có chút do dự, nhưng rồi vẫn cười cười mở cửa xe.
Tổc độ lái của Vương Cửu Cửu không hề kém nhanh, kém xa những cảnh ghê ghớm mà hắn chứng kiến trên ti vi hay trong phim. Nàng lái xe về hướng ít người qua lại, hưởng thụ toàn bộ cái cảnh về đêm và cơn gió hiu hiu lạnh của buổi tối ngày hôm nay.
"Anh là người khách thứ hai của chiếc xe này.” Vương Cửu Cửu cười nói.
"Vậy người thứ nhất là ai?"
" Là Tiểu Hoa. Khi xe vừa mới được mua về, em còn muốn chở anh đi hóng gió cơ, nhưng không ngờ anh lại bị thương phải nhập viện nên em đã chở Tiểu Hoa đi đến viện thăm anh. Vì vậy mà anh đã trở thành người thứ hai." Mái tóc dài của Vương Cửu Cửu tung bay trong gió. Những đường nét uốn lượn trên khuôn mặt nàng hiện lên một vẻ mỹ miều, gợi cảm.
"Tôi cũng chuẩn bị học lái xe" Tần Lạc nói
“Được đấy. Em dạy anh. Bắt đầu từ ngày mai.”
“Đáng tiếc là bây giờ thì không được.” Tần Lạc lắc đầu. "Trong những ngày tới, tôi phải đi sang châu Âu một chuyến.”
"Hả? Châu Âu?" Vương Cửu Cửu kinh ngạc nói. "Sao lại phải đi rồi? Lần này là vì chuyện gì? Lâu lắm anh không đến trường rồi, mọi người đều rất nhớ anh đấy.”
Nhớ lại đám học sinh đáng yêu của mình, Tần Lạc cũng cảm thấy vô cùng áy náy, liền quyết định, dù thế nào đi chăng nữa thì trước khi đi châu Âu cũng sẽ phải đến trường thăm chúng một chuyến.
Hắn liền nói: "Đi giải quyết việc sinh tồn của trung dược ờ châu Âu. Ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ về trường một chuyến."
“Tốt quá. Bọn họ sẽ vui mừng lắm đó. Em phải giữ bí mật này đã, sau đó anh hãy cho bọn họ một sự bất ngờ." Vương Cửu Cửu sung sướng nói.
Tần Lạc cười nói: "Tôi gặp Bạch Tàn Phổ."
“Vừa xong? Ở đâu cơ?"
“Ở ngay trước cổng sân vào.”
"Ở đại viện ấy à? Bạch Tàn Phổ chạy đến đó làm gì không biết?" Vương Cửu Cửu khó hiểu hỏi lại.
"Cái này thì tôi cũng không rõ." Tần Lạc nói.
"Anh ta tự mình lái xe đến sao?”
"Không. Là xe của quân đội. Còn có một người nữa ngồi bên cạnh anh ta."
"Số xe là bao nhiêu?" Vương Cửu Cửu thắc mắc.
Tần Lạc sau khi nói ra biển số xe thì Vương Cửu Cửu liền trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "So với hai người đàn ông trong Bạch gia với nhau thì chú Phùng coi trọng Bạch Tàn Phổ hơn. Anh ta nói cái gì rồi sao?"
“Không nói gì cả." Tần Lạc nói. Hắn không muốn nói ra sự việc, vì như thế sẽ phá hỏng tâm tư của nàng lúc này. Hắn nhìn ra được là tâm tình nàng tối nay không được tốt, cho dù nàng vẫn một mực cười nói, nhưng khi nào im lặng thì nỗi buồn phiền hiện lên rõ rệt, không tài nào che đậy nổi.
"Thế thì không cần phải để ý đến anh ta. Em hát cho anh nghe nhé" Vương Cửu Cửu cười nói.
Thế rồi, ở nơi thôn quê đồng không mông quạnh, trong tiếng gào thét của gió đêm, giọng hát nghe có phần nghịch ngợm, lại có phần lười biếng của một cô gái vọng lại:
“Vòng tròn đen như mực ở trong mắt em.
Nhìn vào anh em muốn biết anh đang nghĩ gì.
Anh thần bí tựa như đảo Sicily vậy.
Còn em thì hiếu kỳ như một con mèo nhỏ.
Có người nói hiếu kỳ sẽ làm cho người ta trở nên ngốc nghếch.”
Tần Lạc không phải lần đầu tiên nghe bài hát này. Lần trước sinh nhật Tiểu Hoa, khi hắn dẫn cả lớp đi hát thì Vương Cửu Cửu cũng hát bài này. Khi đó, lòng ái mộ của Vương Cửu Cửu đối với Tần Lạc cũng vô cùng rõ ràng. Vì việc xung đột giữa Tần Lạc và người ta mà Vương Cửu Cửu không những đã gọi xe quân đội đến, mà còn gọi cả mẹ Trương Nghi Y của mình đến nữa.
Tất nhiên, là trên thực tế thì Trương Nghi Y chỉ vì muốn con gái bà lấy le trước mặt bạn bè mà đã kêu cả một xe quân đội đến. Vậy nên sự việc này khi được truyền từ miệng các bạn học của nàng thì nó đã trở thành một việc để ghi nhớ luôn bài hát đó.
Sau khi bài hát kết thúc thì Tần Lạc liền hỏi: "Vì sao mà em lại thích bài hát này vậy?”
“Bởi vì nó hay mà. Anh không thấy bài hát này làm cho người ta có cảm giác ngọt ngào sao? Đàn ông thì giống chó, còn phụ nữ thì giống mèo. Người đàn ông thì cao to, có tính tấn công, còn phụ nữ thì lại thích cuộc sống đơn thuần giản dị, hì hì, câu này là em xem ở trong một quyển sách đấy, không phải là em nói đâu.”
Tần Lạc cũng cười theo.
Brừm brừm!
Tiếng động cơ từ đằng sau truyền đến, một chùm ánh sáng chói mắt từ đâu hưóng tới, thắp sáng cả một bầu trời đêm.
Tần Lạc và Vương Cửu Cửu ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy có không biết bao nhiêu chiếc việt dã đang phóng nhanh tới. Giống như là những con báo hoang đang vồ đến con mồi mà mình nhắm được.
Ở cái ngoại ô hoang vu hẻo lánh này mà đột nhiên lại xuất hiện những chiếc xe như vậy thì quả là không bình thường chút nào.
Trong lòng Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đều có một dự cảm không tốt lành.
"Không thể để bọn họ bắt được.” Vương Cửu Cửu nói. Sau đó nàng nhấn chân ga, chiếc xe đua BMW màu đỏ vụt bay về phía trước, tăng tốc một cái thì đã nhanh chóng bỏ xa những chiếc xe quân đội lại sau lưng.
Xoẹt !
Lại bị một chùm sáng nữa hất vào mắt, chói đến độ làm cho ta không thể mở mắt ra.
Lần này, chùm ánh sáng đến từ phía trước.
Trước sau tập kích, họ bị bao vây vào chính giữa.