Con người ta xấu thì chẳng có gì là sợ, mà chi sợ một điều là mình không biết là mình rất xấu, giống như chị Phượng, chị Phù Dung, chị Tiên Hoa..v..v..(những nhân vật xấu như ma có tiếng trên mạng Trung Quốc nhưng lại tự cho mình là xinh đẹp, thỉnh thoảng lại còn thích khoe hàng này nọ, nói chung là mặt dầy vô đối!).
Một người nấu gì đó không ngon không quan trọng, mà cái quan trọng là họ không hề biết rằng cái thứ đồ ăn mà họ kỳ công làm ra đó lại là độc dược. Giống như là mẹ đẻ của
Vương Cửu Cửu vậy.
Nhưng thật đau khổ là trái lại, bà ấy cho rằng mình là một nữ chủ nhân hiếu khách, nhiệt tình thì nên chủ động tích cực giúp khách bày bố thức ăn, và gắp thức ăn mời khách.
Vì thế mà trong bát của Tần Lạc đầy ắp như một ngọn đồi nhỏ vậy, nào thì là sườn này, móng giò này, gà này, tôm này..v..v.. toàn những thứ giàu protein nhưng khi ăn vào lại làm cho con người ta buồn ói.
Còn đau khổ hơn, đó là Tần Lạc vừa phải nhét thức ăn vào miệng, như ăn để chết, vừa phải trả lời hết câu hòi này đến câu hỏi nọ của Trương Nghi Y. Hắn thầm cầu nguyện bữa ăn này mau kết thúc, chứ nếu không cái tính mạng nhỏ nhoi của hắn coi như tiêu tùng mất.
"Tôm này ăn ngon chứ? Cô làm đấy." Trương Nghi Y đắc ý nói.
"Vâng ạ " Tần Lạc phồng mồm trợn má, hắn giờ đây chỉ có thể hàm hồ trả lời như vậy thôi.
"Món sườn xào chua ngọt này thế nào? Có ngọt quá không? cô biết cháu là người miền nam nên đã cố ý bỏ thêm vào đó hai thìa đường đấy." Trương Y Nghi tấm tắc nhìn vào những miếng sườn cháy cạnh trên đĩa, thầm khen mình thật là khéo tay.
"Ư , vâng" Tần Lạc gật đầu đáp lại, hắn muốn khóc mà không ra nước mắt. Đó đâu có phải chỉ hơi ngọt thôi đâu, mà là quá ngọt ấy chứ. Không biết trước khi bà cho hai thìa đường đó thì đã bỏ vào trong đó bao nhiêu thìa rồi nữa, mà không biết thìa nhà họ có phải là cái muỗng đựng được nửa cân hay là tám lạng đường nữa.
Bạn đã từng uống qua loại mật ong tinh khiết chưa? Đúng rồi. đó, chính là cái vị đó đó.
Ngọt kinh khủng, ngọt đến phát lợm giọng!.
"Rau cải này cũng không tồi phải không? Cô xào đấy.” Trương Nghi Y vẫn say mê giải thích.
"Ừhm.” Tần Lạc như sắp chết đến nơi đáp.
“Cô nàng này đẹp chứ? Cô sinh ra nó đấy.” Trương Nghi Y chỉ vào Vương Cửu Cửu nói.
“Ừhm?” Tần Lạc trợn tròn mắt
“Trương Nghi Y, mẹ nói cái gì thế?" Vương Cửu Cửu giận dữ quát lên. "Vừa rồi trong nhà bếp mẹ đã hứa với con thế nào rồi?”
"Hứa là không nói ra chuyện thương thầm nhớ trộm của con với người ta ra hả?” Trương Nghi Y khoát tay nói tiếp: "Con cứ coi như tiểu Tần là thằng ngốc không bằng. Chỉ với
cái vẻ mặt mê giai thế kia, lại còn cần đến mẹ giúp con giấu diếm sao? Đến thằng ngốc cũng nhìn ra được." Nói xong liền liếc sang Tần Lạc cười đầy ẩn ý.
“Có phải mẹ lại muốn cãi nhau rồi không?” Vương Cửu Cửu không ngoảnh sang nhìn vào Tần Lạc, mà chỉ nhìn chăm chăm vào Trương Nghi Y.
Nàng còn rất trẻ nên nàng rất dũng cảm.
Nàng theo đuổi vì tình yêu chân chính.
Nhưng đó không có nghĩa là nàng mất đi sự e thẹn, rụt rè của một người con gái. Mẹ của mình nói toạc chuyện của hai người ra trước mặt Tần Lạc, làm cho nàng có chút ngượng
ngùng, vì thế mà theo phản xạ tự nhiên, nàng muốn né tránh nó đi.
Mà biện pháp né tránh tốt nhất, đó là cãi nhau với Trương Nghi Y, làm cho bà không còn cách nào tiếp tục đề tài này nữa.
"Đánh nhau mẹ còn không sợ thì sợ gì cãi nhau cơ chứ?" Trương Nghi Y phản bác. "Mẹ cũng chi là muốn hòi tiểu Tần mà thôi. Tiểu Tần này, cháu thấy con bé Cửu Cửu nhà ta thế nào?”
"Ừhm, rất tốt ạ.” Tần Lạc không thể không nói vậy.
“Vậy sao? Cô sinh ra nó đấy.” Trương Nghi Y dương dương tự đắc nói, tựa như có thể sinh ra được một đứa con gái như Cửu Cửu thì đó là cái quý giá nhất đáng để bà kiêu hãnh cả đời này vậy. “Cô cũng thấy là nó rất tốt. Đẹp người, đẹp cả nết, dịu dàng, lương thiện, đoan trang, hiền thục, dáng dấp cũng không tồi. Ta thường nói thế nào ấy nhỉ, cái cần có thì có, cái không cần có thì không có, công bằng mà nói, cô là mẹ đẻ nó, suốt ngày ở bên cạnh nó mà chẳng có cách nào tìm ra được tật xấu nào của nó cả. Tiều Tần, cháu thấy thế có đúng không?" Trương Y Nghi nói xong liền quay sang Tần Lạc nhìn với con mắt mong đợi.
“Đúng ạ.” Tần Lạc lại gật đầu một lần nữa,
“Cháu cũng nghĩ là như vậy sao?"
“Cháu cũng nghĩ vậy.” Tần Lạc có một dự cảm không tốt. Hắn muốn nói sang chuyện khác, liền nói: “Món gà hấp bia hôm nay rất ngon, ngoài khét trong lại mềm, vào miệng đã tan rồi, không những thế, hai vị bia và gà hòa vào làm một, ha ha, không tồi chút nào. Nghệ thuật làm bếp của cô ngày càng tốt lên đấy." Tần Lạc tự thấy khả năng chém gió của mình thật tài tình.
“Thật vậy sao?” Trương Nghi Y sung sướng nói: “Vậy thì cháu cưới Cửu Cửu nhà cô đi, thì ngày nào cô cũng làm cho cháu ăn.”
"_____"
Tần Lạc nghe xong chỉ muốn tự tát vào mặt mình một cái. Lòng vòng suốt nãy giờ, vậy mà chỉ với một câu nói mà đã bị Trương Nghi Y tóm về chỗ cũ rồi, hơn nữa lại tìm ra được cái cớ hợp lý nhất để hỏi giúp nàng nữa chứ.
Không khí trong nhà ăn đột nhiên bị lắng đọng lại.
Trương Nghi Y sau khi cân nhắc chuẩn bị kỹ càng câu hỏi rồi hỏi xong thì không nói gì thêm nữa, mắt chớp chớp nhìn Tần Lạc.
Vương Cửu Cửu thì cúi gầm đầu xuống, dùng đũa gẳp từng hột cơm đưa lên miệng, vẻ mặt chăm chú như đang kiểm tra số lượng xem có bao nhiêu hột vậy.
Tần Lạc nhai đống thức ăn trong miệng một cách chậm rãi. Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Cửu Cửu, như đang nhìn đôi đũa trong tay nàng cứ nâng lên rồi lại đặt xuống vậy.
"Sao? Không đồng ý sao?" Trương Nghi Y đợi mãi cả ngày vẫn không lấy được đáp án mà mình mong muốn thì cuối cùng vẫn không kiên nhẫn nổi, lại phải lên tiếng hỏi.
Tần Lạc nuốt hết chỗ thức ăn trong miệng, sau đó uống một ngụm nước ấm rồi nói: "Không phải là không đồng ý mà là không thể.”
"Tại sao lại không thể?" Trương Nghi Y ép từng bước một. Có thể nhận ra được là, vì hạnh phúc của con gái mình, cho dù mất hết thể diện cũng phải hỏi cho rõ ràng.
“Bởi vì cháu có vợ chưa cưới rồi.” Tần Lạc nói. Lần này hắn không né tránh nữa, hắn cho rằng, nên nói chuyện đàng hoàng về những vấn đề này với Vương Cửu Cửu thôi, chuyện càng để lâu càng khó giải quyết.
Ngày trước hắn cho rằng từ chối sẽ lamg tổn thương đến thể diện người khác, nhưng với cái xu thế phát triển như hiện nay thì ngày sau sẽ là tổn thương đến lục phủ ngũ tạng mất
"Cô biết ." Trương Nghi Y gật đầu. "Cô gái nhà Văn Nhân mà, cô đã gặp rồi, đẹp lắm, có thể sánh ngang với Cửu Cửu nhà chúng ta."
"Cô ấy là người khác" Tần Lạc cười khổ. Hắn biết Trương Nghi Y đang cố tình hiểu lầm đề tàì. Bởi vì, với cái gia thế của bọn họ thì không thể nào lại không biết được tình hình của mình.Cả một cái gia đình chính trị này, nếu mà không điều tra rõ nguồn gốc ngọn ngành ba đời tổ tiên của bạn thì họ sẽ không cho phép con cái nhà họ qua lại với bạn đâu. Họ làm bất cứ điều gì cũng vô cùng cẩn trọng, thà không có bạn còn hơn là bị bạn cho một nhát dao vào sau lưng lúc nào không biết.
"Người khác?” Trương Nghi Y giả bộ kinh ngạc. Đôi môi nhỏ nhắn há hốc ra, mắt trợn tròn nói: "Vợ chưa cưới mà còn có mấy người cơ à?" Câu nói này của Trương Nghi Y rõ ràng là rất lợi hại.
"Không phải, Mục Nguyệt là được đính hôn từ khi còn bé. Đó là ý của cha mẹ, còn chúng cháu thì chẳng có dự định tiếp tục phát triển mối quan hệ này hơn nữa. Mục đích ban đầu đến Yến Kinh của cháu cũng là vì đến để thối hôn mà. Còn giờ đây cháu và Mục Nguyệt chỉ là bạn thôi, người cháu muốn nói ở đây là một người khác, người này có lẽ Cửu Cửu cũng biết, đó là Lâm Hoán Khê. Ngày trước là giáo viên trong trường đại học Y Khoa Thủ Đô.” Tần Lạc cố gắng giải thích.
"Lâm Hoán Khê?" Trương Nghi Y nhắc lại cái tên này một lần nữa rồi nói tiếp: “Tên nghe thì đẹp đấy, thế người thế nào?"
“Rất tốt.” Tần Lạc đáp. "Đối với cháu rất tốt.”
"Thế còn Cửu Cửu thì sao?” Trương Y Nghi liếc mắt về phía Vương Cửu Cửu nói.
“Rất tốt.” Tần Lạc đáp
“Cái gì tốt?" Trương Nghi Y nhướng mày lên hỏi.
"Cái gì cũng tốt" Tần Lạc bị dồn ép đến độ cảm giác như ngạt thở.
“Cháu thấy Cửu Cửu có tốt không? Có đối xử tốt với cháu không?” Trương Nghi Y có điệu bộ như không hỏi đến tận gốc rễ thì sẽ không chịu buông tha vậy.
"Người tốt. Đối với cháu cũng rất tổt: Tần Lạc không thể không trả lời câu hỏi một cách chính diện.
“Vậy thi cháu có thích Cửu Cửu không?"
"Thích.” Tần Lạc nói. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nói ra lời này. Lần trước trong một đại hội biểu dương giáo viên, hắn cũng từng nói ra câu này trước mặt vô số giáo viên, học sinh.
Một cô gái như Vương Cửu Cửu thì bạn có lý do gì để từ chối cơ chứ?
Như những gì mà Trương Nghi Y nói, nàng vừa xinh đẹp, lại lương thiện hiền hòa, dám yêu dám hận. Có lẽ cũng sẽ có người cho rằng, một người con gái như vậy thì có vẻ là hơi chủ động quá.
Nhưng, đời người có mấy tí, thoáng cái là hết rồi. Kiếp này bỏ qua rồi thì kiếp sau liệu còn có thể gặp được nữa không?
Có những người nguyện cả đời theo đuổi lẵng nhẵng mang theo luôn cả vào nấm mồ cùng mình. Còn có những người thì chỉ cần trong nháy mắt thôi cũng là quá đủ với họ rồi.
Có những lúc, một giây cũng là cả một đời, chỉ cần có được một giây đó thì đã có thời gian của cả một đời người để hồi tưởng nhớ nhung. Đến khi người ta gìà rồi, râu tóc bạc phơ thì tài sản, quan vị mà cả đời phấn đấu để có được đó còn gì là ý nghĩa nữa? Nào thì mỹ nhân, nào thì những thân hình lõa lồ, còn có gì hấp dẫn với bạn được nữa?
Cái mà bạn cảm thấy hưởng thụ nhất, đó chính là hồi ức.
"Thế thì tốt quá rồi. Cháu đã có thể từ chối lần một hôn ước thì cũng có thể từ chối lần hai mà.” Trương Nghi Y nói “Không phải là cô ích kỷ mà bởi vì cô là mẹ của Vương Cửu Cửu."
"Cháu hiểu ý của cô" Tần Lạc nói tiếp: "Nhưng, làm thế không được."
"Sao lại không được? Con gái cô không bằng cô gái đó?" Trương Y Nghi giả bộ ngạc nhiên nói.
Vương Cửu Cửu ‘hừ’ lên một tiếng, rồi kéo tay Tần Lạc đứng dậy, nói: "Đừng có để ý đến mẹ em. Chúng ta đi ra ngoài đi”. Cũng không thèm để ý xem Tần Lạc có đồng ý không nữa, nàng ngoắc luôn tay hắn vào rồi lôi đi.
Trương Nghi Y ngồi trên ghế nhìn theo bóng của hai người rồi thở dài một hơi sau đó lắc nhẹ đầu lẩm bẩm: "Cô con gái ngốc nghếch của ta. Phụ nữ cả đời này chỉ có thể đối xử bất công với người khác nhưng có thế nào đi nữa thì cũng không được đối xử bất công với chính mình. Sao con lại không giống mẹ của mình được một chút chứ?”
Đại viện trong khu quân đội không được coi là mỹ quan nhưng nhìn đâu ra đấy, tiểu viện vuông vuông vắn vắn, đông đều chẳng khác gì những khối đậu phụ hình vuông cả. Có
điều là khoảng cách giữa các nhà rất rộng, làm cho những ngôi nhà này nhìn có vẻ đơn thân độc mã mà lại cao ngạo.
Gió mát hiu hiu, những chùm sao nhô cao lấp lánh. Đi dưới một nơi dùng để diễn binh rộng lớn như thế này, lại được ngửi mùi hương thơm ngát từ vạn vật của mùa xuân, thì tâm tình của con người ta cũng sẽ yên tĩnh như cái bầu trời đêm này vậy.
"Em xin lỗi thầy, mẹ em là như vậy đấy.” Vương Cửu Cửu phá tan sự yên lặng đang bao trùm giữa hai người. Hai người đi bộ bên nhau được cả nửa tiếng đồng hồ rồi mà không ai chịu lên tiếng nói với người kia câu nào.
“Không sao.” Tần Lạc cười “Cô là mẹ em mà. Là một người mẹ, thì đều có những ý nghĩ như vậy cả thôi."
Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc rồi cười lớn nói: "Có vẻ như thầy hiểu được hết vậy ấy. Thầy đâu phải phụ nữ đâu mà hiểu được những điều đó chứ.”
“Đem lòng mình ra để cảm thụ tấm lòng người khác.” Tần Lạc nói.
Vương Cửu Cửu thở dài, nói: "Enm biết đáp án rồi nhưng em vẫn không khỏi chờ đợi. Em đang nghĩ là liệu có một ngày nào đấy, cái đáp án này sẽ bị đạp đổ thì sao?"
Tiếp sau đó, nàng quay đầu lại, nhìn Tần Lạc nói: "Thầy Tần, thầy thấy em giống cái gì?"
"Giống cái gì?” Tần Lạc ngẩn người ra.
“Đúng rồi. Giống cái gì?” Vương Cửu Cửu nghiêng đầu nói.
Tần Lạc không thể hiểu nổi Vương Cửu Cửu đang nghĩ gì, vì thế nên không trả lời ngay.
"Em giống với một nữ kỵ sĩ." Vương Cửu Cửu tự mình nói ra đáp án. “Em cưỡi một con ngựa trắng, cầm một thanh gươm sắc nhọn, băng sông vượt núi, bao nhiêu lần công kích,
nhưng vì sao vẫn không mở được cửa trái tim ở nơi thầy?"