Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1034: Chương 1034: Chiến tranh xuất hiện ở khắp nơi




Khi Tần Lạc mở cửa vào nhà thì thấy Bối Bối đang ngồi trên ghế salon xem phim hoạt hình Tom và Jerry.

Tần Lạc đã không còn nhớ rõ cô bé đã xem phim này lần thứ bao nhiêu rồi, hắn lại càng bái phục hơn khi thấy cô bé lần nào xem cũng cười khanh khách như lần đầu vậy, nếu đàn ông đều đối đãi với bạn gái mình như thế, thì phụ nữ sẽ sung sướng đến nhường nào?

“Cha, cha về rồi à.” Bối Bối nhảy phắt từ trên ghế salon xuống với đôi chân tần, sau đó nhào đến bên Tần Lạc.

“Ừm. Cha về rồi đây.” Tần Lạc hôn lên bầu má núng nính của cô bé, nói: “Bối Bối làm xong bài tập chưa thế?”

“Làm xong bài tập rồi thì mẹ mới cho con xem phim hoạt hình chứ.” Bối Bối đắc ý nói.

“Ngoan lắm.” Tần Lạc đặt Bối Bối lên ghế, nói: “Bối Bối cứ xem đi nhé, cha có chuyện phải bàn với mẹ con.”

“Vâng, mẹ đang làm cơm đấy.” Bối Bối đồng ý nói.

Tần Lạc vỗ nhẹ vào đầu cô bé, sau đó đẩy cánh cửa bằng thủy tinh trong suốt ra rồi bước vào nhà bếp.

Lâm Hoán Khê đang thái rau, nàng đang bận đồ thể thao màu trắng mà lần đầu tiên gặp nhau nàng đã mặc, dưới chân là một đôi dép lê bằng vải, mái tóc dài mềm mại được búi gọn lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và chiếc cổ trắng ngần, trên người nàng còn được quấn quanh bởi một chiếc tạp dề kẻ ca rô với những hoa văn đẹp mắt. Vì nàng khá cao nên khi thái rau phải hơi cong người xuống một chút. Cặp mông tròn trịa, mịn màng, nhìn từ đằng sau của nàng làm cho Tần Lạc chỉ muốn vồ tới như con hổ đói.

Tần Lạc bước tới, ôm nàng từ phía đằng sau.

Lâm Hoán Khê khẽ cứng người lại, nàng ngừng thái rau cố thoát ra khỏi vòng tay Tần Lạc nói: “Bối Bối đang nhìn kia kìa.”

“Có sao đâu, anh cũng vừa ôm nó mà.” Tần Lạc nói rất công bằng.

“………………” Lâm Hoán Khê cũng không ngờ Tần Lạc coi nàng như một đứa trẻ giống Bối Bối vậy.

Tần Lạc vòng hai tay ôm lấy eo của Lâm Hoán Khê, cằm đặt lên vai của nàng cười nói: “Em cứ làm việc tiếp đi, anh không làm phiền em nữa.”

“Anh đã làm phiền rồi đấy.” Lâm Hoán Khê tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay nàng vẫn thái rau thoăn thoắt.

Nàng thật sự là đang tận hưởng giây phút thần tiên này.

Nàng lãnh đạm thôi chứ về sex thì lại không lãnh đạm chút nào.

“Anh gặp bọn họ rồi chứ?” Lâm Hoán Khê đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Gì cơ?” Tần Lạc sững người, hắn cố gắng che dấu việc hắn gặp Lâm Hách Uy và Tôn Lệ không cho Lâm Hoán Khê biết, vì sợ nàng buồn.

Cho dù trong lòng nàng có để ý đến người đàn ông đó hay không thì ông ta vẫn là cha của nàng. Cha ruột mình lấy ảnh khỏa thân của mẹ ruột mình đến để đe dọa tống tiền con gái. Điều này quả thực có thể làm tổn thương đến bất kỳ người là con nào trên thế gian này.

Vì vậy mà lần này Tần Lạc đúng đã bị đôi vợ chồng khốn nạn này làm cho tức điên lên, thậm chí còn không chịu được mà phải dùng đến một số thủ đoạn phi pháp nữa.

Nhưng dường như nàng đã biết chút gì đó. Trí thông minh của người phụ nữ này không thể hiện ngay trên khuôn mặt, tâm tư của nàng kín đáo e rằng không kém gì Lệ Khuynh Thành cả, chỉ có điều là một người có vẻ bất cần hơn, nghĩ cái gì là có thể làm cái đó. Còn Lâm Hoán Khê thì rõ ràng thuộc về tuýp người phụ nữ truyền thống điển hình của Trung Quốc, tư tưởng có phần bảo thủ hơn, điều này liên quan rất nhiều đến việc trải nghiệm cuộc sống của bọn họ.

“Lần này bọn họ tìm đến anh là muốn gì vậy?” Lâm Hoán Khê hỏi.

Nếu Lâm Hoán Khê đã nói toạt ra như thế thì Tần Lạc cũng không thể tiếp tục giả bộ ngây ngô nữa.

Hắn liền cười nói: “Cũng chẳng có gì đâu. Tôn Lệ nói lần trước sau khi cha của em gặp em về thì suốt ngày nhắc đến em, nên họ muốn đến đây xem em dạo này ra sao.”

Lâm Hoán Khê không nói gì, chỉ quay người lại nhìn Tần Lạc không chớp mắt.

Tần Lạc bị cái nhìn của nàng làm cho chột dạ, hắn giả bộ nói với giọng điệu như không thèm quan tâm: “Kỳ thật là cũng không có gì thật mà.”

“Không có chuyện gì thì ông ta sẽ không tới đâu.” Lâm Hoán Khê nói. Đúng là không ai hiểu tấm lòng của người cha bằng chính con gái mình.

Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê nói: “Anh không muốn cho em biết chuyện này, lại càng không muốn để em dính líu gì vào đó, cứ để đó cho anh, anh sẽ xử lý ổn thỏa.”

Quyết định này của hắn có phần bá đạo, nhưng việc của phụ nữ không phải là việc của đàn ông sao?

Đàn ông à đàn ông, anh không đứng ra giúp đỡ ‘ngăn lại’ vào lúc này, thì anh còn là người nữa hay không?

Vì sao mà ngực của người phụ nữ lại có hai cục thịt treo lủng lẳng giữa ngực, còn đàn ông thì lại là một vùng đất phẳng phiu?

Đó là vì Thượng Đế nghĩ đến việc người đàn ông bất kể lúc nào cũng phải đứng trước người phụ nữ để che mưa chắn gió, còn người phụ nữ thì đứng đằng sau dùng thân thể mình để thưởng cho đàn ông.

Thượng Đế thật sắc quá trời!

“Được.” Lâm Hoán Khê đồng ý một cách sảng khoái.

Không tin vào người đàn ông của mình thì còn tin vào ai nữa?

Tần Lạc cười nói: “Mấy hôm nữa anh phải sang Mỹ một chuyến.”

“Ừm.” Lâm Hoán Khê ừ hử một tiếng rồi nói tiếp: “Anh có cần đem theo thứ gì không? Để em giúp anh chuẩn bị.”

“Em không muốn biết anh đến đó làm gì sao?” Tần Lạc hỏi.

“Muốn chứ.” Lâm Hoán Khê thẳng thắn nói. “Nhưng em ủng hộ anh đi. Anh đã cho ra một quyết định gì rồi thì nhất định là có lý do để cho ra cái quyết định đó.”

Tần Lạc lướt nhìn Bối Bối đang cười khanh khách ở phòng khách, rối nói: “Em chăm sóc Bối Bối cho tốt giúp anh.”

Lâm Hoán Khê khẽ cau mày lại, mẫn cảm hỏi: “Có phải là nguy hiểm lắm không?”

“Có một chút.” Tần Lạc nói: “Có điều anh có thể ứng phó được.”

Lâm Hoán Khê quay người lại ôm lấy Tần Lạc và không nói gì thêm nữa.

Với tính cách của nàng thì nàng cũng chẳng biết nên nói thêm gì hay dặn dò gì vào lúc này cả, nàng chỉ biết dùng hành động để thể hiện nỗi lo lắng và sự quyến luyến của mình.

…………………………….

Trải qua ba ngày chuẩn bị thì đoàn đại biểu y học Trung Quốc đến tham gia đại hội y học truyền thống thế giới cuối cùng cũng xuất phát.

Những người đi tham gia đại hội lần này tổng cộng là 20 người, Trung Y có 9 người, Tây Y 9 người, và còn 2 vị trưởng đoàn 1 chính 1 phụ nữa. Bất kể lúc nào thì chính phủ Trung Quốc cũng chú ý đến đạo cân bằng và hài hòa.

Bên cạnh đó cò có 4 phiên dịch và 6 nhân viên đi theo cùng nữa, toàn đoàn đại biểu có tổng cộng là 30 người, vừa tròn là một con số chẳn.

Hai ngày trước Tần Lạc đã nhận được thông báo, tất cả thành viên đoàn đại biểu phải tập hợp ở bộ y tế đúng ngày xuất phát lúc 8 giờ sáng.

Bộ y tế điều một chiếc xe bus hạng sang đưa bọn họ đến sân bay, sau đó bọn họ sẽ làm thủ tục ở sân bay Yến Kinh bay đến Las Vegas.

Tần Lạc là trưởng đoàn đoàn đại biểu, vì vậy mà hắn đến sớm hơn mọi người một chút. Hắn phải làm gương cho mọi người, đồng thời còn phải điểm danh nữa. Đừng để đến Mỹ rồi mới phát hiện ra còn có người ở trong danh sách không tới.

Tất nhiên là việc điểm danh không là việc của hắn phải làm, nhưng hắn là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm nếu có xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi Tần Lạc tới thì ngoài 4 người phiên dịch, 6 nhân viên và 3 người tham gia buổi đại hội ra thì những thành viên khác trong đoàn đại biểu vẫn chưa tới.

Rõ ràng là bọn họ đều không coi mình ra gì hết.

Tần Lạc nhìn đồng hồ, dù sao cũng vẫn còn một giờ đồng hồ nữa mới xuất phát, vì vậy mà hắn cũng không sốt ruột gì hết.

Đúng lúc đang bàn chuyện với mấy người nhân viên ở bên cạnh xe bus thì thấy một chiếc Audi màu đen từ từ tiến lại gần.

Cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống. Còn có cả một người đàn ông trẻ tuổi cẩn thận xách theo chiếc valy đi theo sau, nhìn có vẻ giống một thư ký.

“Trưởng đoàn Tần, sao đến sớm thế?” Minh Hạo cười he he hỏi.

“Cũng không sớm gì đâu. Người ta thông báo cho tôi là 8 giờ tới nên tôi đúng 8 giờ mà.” Tần Lạc cười nói. Hắn cũng đã quen Minh Hạo từ lâu, ngày trước Minh Hạo là thư ký của Thái Công Dân, về sau trở thành sở trưởng bộ y tế, chư hầu một phương.

Ngày trước là thư ký cho người ta, còn bây giờ cũng đã có thư ký riêng của mình, đời người nhiều lúc nó thần kỳ như vậy đấy.

“Cậu thật là … lúc nào cũng chẳng coi trọng bản thân gì hết.” Minh Hạo bông đùa nói: “Trong những trường hợp thế này, quan càng lớn thì càng phải đến muộn chứ. Năm phút, đến trước tầm năm phút là được rồi, không được sớm, cũng không được phép muộn. Sớm thì cậu sẽ đợi những người có chức kém hơn cậu, còn muộn thì cậu sẽ bị mang tiếng là không tuân thủ giờ giấc. Chả ai giống như cậu đến trước cả giờ đồng hồ để chờ người của mình.”

“Anh càng lúc càng quan liêu rồi đấy.” Tần Lạc cũng không vừa.

Quan hệ giữa hắn và Minh Hạo từ trước đến giờ vẫn rất tốt, nên hai người nói chuyện với nhau cũng chẳng phải giữ kẽ. Nhưng câu nói đùa của Tần Lạc lại làm cho cậu thư ký đứng cạnh Minh Hạo phải nghiêng người ra để nhìn cho thật kỹ, xem xem Tần Lạc là thần thánh phương nào.

Minh Hạo bây giờ là trưởng của một sở, lại đã từng làm thư ký cho Thái bộ trưởng, ngoại trừ mấy vị bộ trưởng ra, thì đúng là chưa từng có người nào trong lãnh vực này dám ăn nói với anh ta như vậy. Thế mà tên nhãi miệng còn hôi sữa này mở miệng ăn nói với Sở Trưởng một cách tùy tiện như vậy, chứng tỏ rằng hắn có lai lịch không vừa chút nào.

“Tôi cũng có phải làm quan làm kiếc gì đâu, cứ giữ đúng giờ cho chắc. Hơn nữa chờ đợi người khác thì cũng chẳng có gì là xấu mặt cả.”

“Đúng vậy, cậu không phải là người trong quan trường, do vậy cũng không cần để ý các quy tắc này làm gì.” Minh Hạo bật cười nói: “Nếu như là tôi đứng ở đây chờ, những người khác cũng không tới đây. Như thế chẳng khác nào không nể mặt tôi, như thế thì ai cũng khó xử cả.”

“Thế nên tôi mới nói mấy người làm quan như các anh cũng chẳng thoải mái gì cả.”

Minh Hạo cười he he đáp: “Cậu biết phó trưởng đoàn trong đoàn của cậu là ai không?”

“Biết chứ.” Tần Lạc gật đầu nói: “Là sở trưởng Tiền Hoành Lượng.”

“Hề hề, biết rồi là tốt.” Minh Hạo nói: “Người này là phó sở trưởng thường vụ của sở chúng tôi, vốn thủ trưởng ban đầu định đề bạt người này, nhưng không ngờ vị trí đó lại bị tôi chiếm lấy, do vậy mà chúng tôi cứ kèn cựa với nhau suốt. Người này lại còn là người của Hoàng bộ trưởng, là đối thủ của Thái bộ trưởng. Lần này Thái bộ trưởng đề bạt cậu lên làm trưởng đoàn, cũng đã chịu rất nhiều áp lực, còn Hoàng bộ trưởng thì cũng nhân dịp này mà cất nhắc người của mình.”

Tần Lạc nghe vậy cau mày lại nói: “Ý của anh là người này sẽ giở trò?”

“Giở trò hay không thì tôi không rõ.” Minh Hạo nói: “Nhưng chắc chắn là có ý thù địch với cậu, cậu bây giờ cứ suy nghĩ trước sẽ làm việc với người này ra sao đi đã. Tôi đi trước đây, đừng để người này trông thấy tôi và cậu đứng cạnh nhau, nếu không hắn ta sẽ rất ghét cậu đấy.”

Tần Lạc cười nói: “Không cần hắn phải phối hợp với tôi, chỉ cần đừng gây rối là được, nếu không thì đừng mong tôi không nể mặt.”

Tần Lạc lần này làm trưởng đoàn tới Mỹ thực chất chỉ là cái cớ, bởi hắn cần một thân phận được chính phủ Mỹ bảo hộ, và hắn còn một việc rất quan trọng trên vai, do vậy hắn không hy vọng bất kỳ người nào làm hỏng kế hoạch của hắn.

Chính vì thế nếu như Tiền Hoành Lượng mà dám làm những việc không độ lượng, thì hắn cũng sẽ không hề khách khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.