Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1033: Chương 1033: Tam quyền đánh gục ‘bố vợ tương lai’




Nếu tạp chí Forbes có làm một bảng xếp hạng ‘những ông bố tồi nhất Trung Quốc’, thì Tần Lạc cho rằng cha của Lâm Hoán Khê nhất định sẽ được đứng trong bảng xếp hạng đó.

Lần trước ông ta tìm đến làm ầm ỉ lên, cuối cùng đã bị Tần Lạc dùng 20 triệu nhân dân tệ để cắt đứt ‘quan hệ cha con’ giữa ông và Lâm Hoán Khê.

Những tưởng cả cuộc đời này sẽ không bao giờ qua lại gì với nhân vật này nữa, không ngờ khi Tần Lạc quay về thì lại gặp ông ta ở cổng lớn của căn biệt thự Lâm gia.

Càng khốn nạn hơn, đó là ông ta vừa mới nhìn thấy Tần Lạc bước lại, thì lập tức nở một nụ cười thân thiết, chạy đến chào đón: “Con rể.”

“……………..” Nếu không phải là nể mặt Lâm Hoán Khê thì Tần Lạc thực sự muốn đánh cho ông ta một trận nên thân rồi.

“Có chuyện gì không?” Tần Lạc nói với thái độ lạnh nhạt.

Tất nhiên là đối với những kẻ lấy tình phụ tử ra để bán rẻ lấy tiền thì Tần Lạc quả thực là chẳng muốn nể mặt chút nào.

“Ha ha, thực ra thì cũng chẳng có chuyện gì đâu.”

“Thế thì hãy tuân thủ thỏa hiệp giữa chúng ta khi trước đi, tôi không hy vọng ông lại một lần nữa xuất hiện bên cạnh Lâm Hoán Khê trong vòng bán kính là 15 mét. Ông đi đi.” Tần Lạc lạnh lùng nói.

Lâm Hách Uy lườm lừ giận dữ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lại cười he he nói: “Cái gì mà thỏa hiệp mới chẳng không thỏa hiệp chứ. Mọi người đều là người một nhà cả mà, phải không nào? Lần này chú đến là muốn thăm Hoán Khê.”

“Đúng đấy. Hách Uy ngày thường rất quan tâm đến Hoán Khê, từ sau lần gặp trước của cha con ông ấy, thì lúc về nhà cứ nhắc đến Hoán Khê mãi thôi, tôi nghe mãi nhàm hết cả tai liền nói, nếu ông đã nhớ con gái như thế thì quay về mà thăm nó đi, tôi cũng không phải là người không biết thông tình đạt lý. Hờ hờ, thế là tôi liền đến đây với Hách Uy đấy.” Bà vợ thứ hai của Lâm Hách Uy là Tôn Lệ cười hì hì nói đỡ cho Lâm Hách uy.

Sự việc bất thường thì ắt là có vấn đề. Tần Lạc mặc dù mới chỉ tiếp xúc với cha của Lâm Hoán Khê mới có một lần, nhưng lại hiểu khá rõ về ông ta.

Đây là một người đàn ông thuộc hạng lấy tiền làm đầu một cách điển hình, cái gọi là tình thân trong mắt của ông ta có thể đóng gói đem bán được.

Ông ta có thể dùng quan hệ giữa ông ta và con gái ông ta để cò kè mặc cả với mình, một người đàn ông như vậy thì sẽ chẳng có việc gì là không thể làm.

Nếu thực sự tin vào những lời nhảm nhí kiểu như quan tâm Hoán Khê của bọn họ, thì Tần Lạc có thể đi mua cả dống đậu phụ mà nhồi cho chết nghẹn đi là vừa.

Tần Lạc nheo mắt nhìn đôi nam nữ tướng mạo hơn người như lòng dạ tối tăm này một lát, rồi trầm giọng hỏi: “Hai người có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi. Tôi bận lắm.”

Lâm Hách Uy biết rằng dùng chiêu tình thân máu mủ này không lay động được Tần Lạc, nên cũng không thèm diễn cái vai bố vợ rẻ tiền nữa, bèn nói: “Tôi muốn cho cậu xem cái này.”

“Cái gì?” Tần Lạc hỏi.

Lâm Hách Uy đưa tay vào trong túi nhưng cứ lục lọi mà không rút tay ra.

“Đưa cho cậu ta xem đi, anh còn chần chừ cái gì nữa? Có cái gì to tát chứ?” Tôn Lệ với vẻ mặt không vui đứng ở bên cạnh thúc giục nói.

Lâm Hách Uy hình như là rất sợ bà vợ bé này. Sau khi nghe bà ta nói thế thì cuối cùng cũng đủ dũng khí để rút tay ra khỏi túi.

“Cậu xem đi.” Lâm Hách Uy đưa cho Tần Lạc vật trong tay mình.

Tần Lạc tiếp lấy, vừa nhìn một cái thôi mà hắn suýt nữa thì té ngã ngay tại trận.

Đây là một bức ảnh. Trong ảnh là một người phụ nữa lõa thể.

Mà điều quan trọng là Tần Lạc không hề quen biết người phụ nữ này.

Tần Lạc vứt tấm ảnh trở lại, cười nhạt nói: “Tôi không cần thứ này.”

Lâm Hách Uy vội vàng nhặt tấm hình lên, cười gian lận: “Cậu nhìn kỹ lại đi, nhìn cho kỹ vào, người này chắc là cậu quen đấy.”

Tần Lạc thấy ánh mắt quỷ quái của Lâm Hách Uy thì lại lấy tấm ảnh lên xem lại lần nữa.

Nhìn kỹ lại thì ôi thôi, Tần Lạc thiếu chút nữa không nhịn nổi mà chửi thề rồi ….. nhưng nghĩ đến mẹ ông ta là bà nội của Lâm Hoán Khê nên hắn mới cố gắng kìm chế lại.

Người phụ nữ trong ảnh tất giống Lâm Hoán Khê, từ ánh mắt, mũi đến miệng đều không khác gì nàng. Nếu Lâm Hoán Khê không có một nguời chị hay người em gái thì người phụ nữ này có lẽ là mẹ của nàng. Người đàn ông này dám lấy ảnh của vợ trước của mình ra để cho mình xem? Rốt cuộc ông ta muốn làm gì đây?

Thảo nào bây giờ mọi người vẫn thường nói, đối với phụ nữ mà nói thì nơi đáng sợ nhất chính là ổ cứng máy tính của người bạn trai cũ, vì chẳng ai có thể biết được anh ta sẽ công bố hoặc khoe khoang với bạn bè những bức ảnh được cất giữ cẩn thận bên trong đó khi nào.

Hơn nữa, nhìn tư thế của người phụ nữ trong hình thì biết ngay rằng, bức hình được chụp lúc bà đang ngủ say, có lẽ bà căn bản không biết gì về hành vi cầm thú của người đàn ông bên cạnh bà.

Làm gì có người vợ nào lại hết sức đề phòng đối với người chồng của mình chứ? Nếu làm thế thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì đây?

Tần Lạc lật úp tấm hình xuống, dùng ngón tay kẹp lại. Chứ cứ nhìn chằm chằm vào một tấm hình lõa thể của người ta thì cũng không hay chút nào, huống hồ người phụ nữ này lại còn là ….. mẹ vợ của mình.

“Nói đi. Ông muốn gì?” Tần Lạc cười he he hỏi.

“Cậu ra giá trước đi.” Lâm Hách Uy nói. “Cậu cho rằng cái này đáng bao nhiêu tiền?”

“Tôi biết cậu là một người nổi tiếng, lúc nào ở trên báo mà chẳng nhìn thấy tên cậu. Cái con đĩ con Lâm Hoán Khê cũng là một lãnh đạo trong cái gì là Công Hội Trung Y mà, một nhân vật tầm cỡ. Nếu tấm hình này không may được đưa lên mạng, thì cậu nói thử xem sẽ thế nào nhỉ?” Tôn Lệ cũng lật mặt ngay được, bắt đầu nói chuyện ‘làm ăn’ với Tần Lạc.

Tất nhiên, vì lần trước bột ngứa của Tần Lạc khiến cho bà ta khắc ghi trong lòng, nên lần này bà ta đứng cách xa Tần Lạc đến cả thước, hơn nữa còn nấp sau lưng của Lâm Hách Uy.

“Hai người không phải đều vì tiền à?” Tần Lạc cười nói. “Ra giá đi. Việc gì cũng có thể thương lượng được hết.”

“Đúng đó, đúng đó.” Lâm Hách Uy gật đầu liên tục nói. “Tôi đã cho người điều tra rồi, cậu dường như là rất có tiền, nghe nói còn có cổ phần trong Quốc Tế Khuynh Thành nữa.”

“Ông điều tra về tôi à?” Tần Lạc vẫn nở một nụ cười tươi rói, nhưng giọng nói đã trở nên lạnh lùng hơn.

Thấy đối phương đã vào tròng thì Lâm Hách Uy thầm cảm thấy hưng phấn, vì vậy mà ông ta cũng không phát hiện ra được thái độ của Tần Lạc đã thay đổi, ông ta lại cười hề hề nói: “Chỉ là tìm một viên trinh thám điều tra một chút về cậu mà thôi. Hơn nữa cậu nổi đình nổi đám như thế, chẳng cần phải điều tra cũng tìm được cả đống tài liệu.”

Lâm Hách Uy đúng là đã tìm trinh thám điều tra về Tần Lạc, vì ông ta rất hiếu kỳ muốn biết lai lịch của ‘cậu con rể tương lai’ của mình như thế nào. Làm sao có thể đưa cho ông ta 20 triệu nhân dân tệ phí cắt đứt tình phụ tử dễ dàng như thế chứ?

Chỉ cần điều tra một cái thế là tài sản của Tần Lạc liền nổi dần dần lên trên mặt nước.

Hội trưởng Công Hội Trung Y, cổ đông của Quốc Tế Khuynh Thành … mặc dù những thứ khác trinh thám chẳng có cách gì điều tra ra, nhưng chỉ dựa vào hai thứ này thôi cũng đủ để Lâm Hách Uy bày mưu tính kế rồi.

Vừa đúng lúc thời gian này ông ta gặp khó khăn, công ty liên tục thua lỗ, 20 triệu lần trước Tần Lạc đưa cho giờ chẳng còn là bao. Nếu không có tiền mặt đắp vào thì công ty chắc chắn sẽ bị phá sản.

Vì thế nên ông ta đã nghĩ đến cậu con rể có tiền này.

Mượn tiền ư?

Điều đó chẳng thiết thực chút nào, và cũng là không thể.

Làm ăn buôn bán ư?

Có vật gì có thể bán cho cậu ta được đây? Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có mấy tấm hình ngày trước lưu lại trong hòm thư của mình. Chắc là cậu ta sẽ có hứng thú với những tấm hình này.

Ông ta đem suy nghĩ này nói cho Tôn Lệ biết thì bà ta còn cao hứng hơn cả ông ta nghĩ.

Thế là hai người to gan lớn mật tìn đến đây lần thứ hai.

Hai người vốn dĩ định bàn chuyện làm ăn với Lâm Hoán Khê, vì dù thì quan hệ giữa người phụ nữ này và Lâm Hoán Khê là mật thiết nhất, nhưng sau khi tới đây thì lại chẳng có cách nào để bước qua cánh cổng lớn của căn biệt thự nhà họ Lâm, nên đành ngồi ở cổng đợi, và thế là đợi được Tần Lạc vừa mới từ đâu về.

“Ồ, chẳng vấn đề gì.” Tần Lạc thản nhiên nói. “Nếu hai người đã đến tận đây rồi thì cứ ra giá xem nào.”

“50 triệu nhân dân tệ.” Tôn Lệ nói. “Một xu cũng không thể thiếu. Cậu cũng đừng cò kè mặc cả làm gì. Nếu cậu đồng ý với cái giá này thì chúng tôi sẽ đưa cho cậu nốt số ảnh còn lại, quyết không giữ lại cái nào.”

Tôn Lệ biết Tần Lạc là một người rất lợi hại trong việc đàm phán, vì thế mà vừa mới đến đã bịt luôn đường thoát của Tần Lạc.

“Được, ok.” Tần Lạc đáp rất gọn gàng.

“Thật không?” Lần này đến lượt Lâm Hách Uy và Tôn Lệ không tin nổi vào tai mình nữa.

Ai mà muốn bỏ ra tận 50 triệu nhân dân tệ để mua mấy tấm hình này? Nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chắc hẳn cũng là … một thằng ngu.

Xem ra Tần Lạc không thuộc vào hạng đầu óc có vấn đề và hắn cũng chẳng hề ngu, vậy tại sao hắn lại đồng ý?

“Sao vậy? Có phải là do số tiền nhiều quá mà tôi trả lời quá nhanh phải không?” Tần Lạc cười hỏi.

“Không phải, không phải.” Lâm Hách Uy và Tôn Lệ vội đưa tay lên phân trần nói: “Cậu là người nổi tiếng, mà người nổi tiếng chắc chắn là cũng không thích gặp những chuyện này. Cậu yên tâm, chúng tôi nói được là làm được. Chỉ cần cậu đưa tiền tôi sẽ xóa hết những bức ảnh copy ngay lập tức. Nhưng cậu cũng đừng có manh động, vì tôi đã thiết kế hết cả rồi. Nếu như có vấn đề gì xảy ra, sẽ có người tung hết mấy tấm hình này lên mạng, đến lúc đó danh dự của các người sẽ mất hết.”

“Tôi tin rằng ông dám tới đây tìm tôi thì chắc chắn cũng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng rồi.” Tần Lạc gật đầu nói: “Hai người cứ về trước đi, chuẩn bị xong tiền rồi sẽ liên hệ với hai người sau.”

“Thẳng thắn lắm.” Lâm Hách Uy xúc động tới nỗi chạy tới vỗ lấy vai Tần Lạc mà khen ngợi, nhưng thật không ngờ rằng tay của ông đã bị Tần Lạc chộp lấy.

“Ông nói xem, nếu tôi đấm cho ông một quả thì 50 triệu nhân dân tệ ông có còn muốn nó nữa hay không?” Tần Lạc nheo mắt lại cười nói.

“Cái gì?” Lâm Hách Uy ngơ ngác hỏi.

Tần Lạc tung tay ra đấm thẳng luôn vào mặt của Lâm Hách Uy.

Bốp …..

Mũi của Lâm Hách Uy bị đấm vỡ kêu lên giòn tan, máu từ đó bắn ra tung tóe.

“Mày muốn ……..”

Bốp ………….

Lại một cú đấm nữa đấm trúng vào mồm Lâm Hách Uy, làm cho ông ta đang định nói thì buộc phải câm miệng lại.

“Tần Lạc, dừng tay lại, mày mà không dừng tay lại thì tao sẽ tung hết ảnh lên mạng ……” Tôn Lệ gào lên.

Bốp ………..

Tần Lạc lại đấm thêm một cú nữa vào hốc mắt của Lâm Hách Uy, làm cho hốc mắt ông ta xưng húp lên không thể nhìn được nữa.

Lâm Hách Uy bị đánh tối tăm mặt mũi, hai chân đứng không vững loạng choạng suýt ngã.

Tần Lạc lúc này mới dừng tay lại, hắn thản nhiên chùi vết máu trên tay vào bộ vest của Lâm Hách Uy cười nói: “Mấy người cứ về mà chuẩn bị nhận tiền đi.”

Tôn Lệ vốn đang định ngoác miệng lên chửi Tần Lạc, nhưng bỗng nhiên nghe Tần Lạc nói về nhà chuẩn bị nhận tiền thì lập tức câm luôn miệng lại.

Chờ cho đôi cẩu nam nữ này đi xa rồi, Tần Lạc mới moi di đồng ra gọi.

“Muốn làm gì cũng được, nhưng không được để chết người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.