Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 713: Chương 713: Cho cậu mượn anh ấy mà chơi cho thỏa thích




Cơn say của Mễ Tử An đã đỡ đi phần nào từ khi Lý Thừa Minh đến bấm chuông cửa, Tần Lạc không cho nàng dậy, nên nàng cứ cuộn tròn mình trên ghế salon nghe trộm hai người này nói chuyện với nhau.

Vừa mới nghe thấy Tần Lạc từ chối không cho Lý Thừa Minh vào bên trong phòng thì nàng còn thấy thú vị. nhưng khi nghe Tần Lạc hỏi Lý Thừa Minh là có nghe thấy nước trong nhà vệ sinh không, thì nàng bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ vô cùng. Nhưng, nàng thực sự không ngờ rằng tên háo sắc này lại dám nói hắn đang thả nước để lát nữa tắm chung với mình.

Mình đồng ý tắm chung với hắn ta lúc nào chứ?

Lý Thừa Minh sau khi nghe Tần Lạc nói vậy thì sắc mặt thay đổi đặc sắc vô cùng. Đầu tiên là ngạc nhiên, sửng sốt, tiếp sau đó là hoảng hốt. sau đó thì sắc mặt sa sầm lại. tiếp nữa là tím ngắt ra_và cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa, tức giận nói: “Sao tôi lại phải tin lời của anh chứ? Tử An đâu rồi? Không phải anh nói là cô ấy đã ngủ rồi sao? Nếu đã ngủ rồi sao còn có thể tắm chung với anh được?”

Tần Lạc nghĩ thầm tên Hàn này cũng không đến nỗi ngu ngốc, không ngờ lại có thể tìm ra được lỗ hổng trong lời nói của mình. Hắn bèn làm ra vẻ dương dương tự đắc, nói: “Từ An uống nhiều quá. nên tôi để cô ấy nghỉ ngơi một lát, tôi định thả cho nước đầy rồi thì bế cô ấy vào trong đó_Lẽ nào đến cả trình tự tắm chung của chúng tôi anh cũng quan tâm đến thế hay sao?”

“Không thể có chuyện như vậy được. Tôi không tin, Tử An không phải là loại người đó.” Lý Thừa Minh mặt đanh lại nói. “Anh tránh ra một bên cho tôi, tôi muốn vào bên trong gặp cô ấy.”

“Là một người đàn ông, tôi rất ghét có người đến làm phiền vào lúc như thế này.” Tần Lạc đứng chặn ở cửa không nhúc nhích nói. hắn căn bản là không có ý dẫn Lý Thừa Minh ra.

“Thế thì đừng có trách tôi vô lễ.” Lý Thừa Minh ra hiệu cho tên vệ sĩ đứng sau lưng hắn.

“Tôi hoài nghi anh muốn nhân cơ hội Tử An hôn mê sẽ giờ trò đồi bại với cô ấy_là một người bạn của cô ấy, tôi không cho phép có chuyện như vậy xảy ra.”

“Anh có thể thử xem sao.” Tần Lạc cười nhạt nói. Đại Đầu và Jesus đứng ngay ở chồ lên xuống cầu thang bộ, chỉ cần mình lên tiếng là hai người sẽ chạy vù tới.

Có lẽ bọn họ cũng phát hiện ra ở đây có gì bất thường, nhưng vì không có mệnh lệnh của mình nên bọn họ mới không có hành động gì cả...

Có hai người vệ sĩ cấp cao này bảo vệ thì Tần Lạc thực sự là chẳng coi mấy tên ngốc ở trước mặt mình ra gì. Cho dù bên cạnh Lý Thừa Minh có cao thủ thì đã làm sao? Có thể giỏi hơn cả Đại Đầu và Jesus không?

Hai bên đang giương cung bạt kiếm, cuộc chiến sắp xảy ra thì từ trong phòng vọng ra giọng nói còn ngà say mà vẫn rất dễ nghe của Mễ Tử An.

“Anh yêu. nước đã được chưa? Chúng ta có thể tắm được chưa?”

“Đây, anh đến ngay đây.” Tần Lạc trả lời một cách sảng khoái, sau đó nhìn vào vẻ mặt không tin vào tai mình của Lý Thừa Minh, nói: “Xin lỗi anh, tôi có việc phải làm rồi, mời anh cứ tự nhiên.”

Rầm!

Vừa dứt lời. hắn liền dùng sức đóng cửa đánh rầm một tiếng.

Nếu không phải Lý Thừa Minh né nhanh, thì mũi của hắn đã bị cánh cửa đụng phải làm cho bẹp dúm vào rồi.

“Ông chủ. có cần đạp cửa xông vào không?” Tên vệ sĩ đứng sau lưng hắn hỏi.

“Đạp cửa xông vào mày có biết đây là đâu không? Mày muốn tất cả mọi người trong khách sạn này đều biết việc tao bị người ta cự tuyệt không cho vào trong à? Mày là đầu bò à? Đồ ngu. Đồ ăn hại.” Lý Thừa Minh tức điên lên liền phát tiết hết cái tức trong người mình lên người của tên vệ sĩ của hắn, sau đó bước nhanh về phía thang máy.

Những tên vệ sĩ của hắn nhìn nhau rồi cũng bước nhanh theo chân hắn.

ở trong một góc tối, một ánh mắt tràn đầy sát khí dõi theo bóng hình của họ. giống như là tiễn biệt vậy.

Tần Lạc đứng ở cửa cho đến khi bước chân của mấy người Lý Thừa Minh dần khuất ở phía xa rồi thì hắn mới quay người trở về phòng khách.

Sau khi Mễ Tử An nói lời mập mờ. phóng đãng, dễ làm cho người ta hiểu lẩm. thì cũng không tiện giả bộ say rượu nữa. Khi Tần Lạc quay trở lại thì nàng đang ngồi trên ghế salon uống trà.

Không biết có phái là có tật giật mình hay không mà nàng có gi đó cứ né tránh ánh mắt của Tần Lạc.

“Anh ta đi rồi.” Tần Lạc cười nói.

“ừm.” Mễ Tử An gật đầu nói.

“Nước đã được rồi, đi tắm đi thôi.” Tần Lạc trêu trọc nói. Nghĩ đến đòn sát thủ mà vừa rồi Mễ Tử An giờ ra thì Tần Lạc cảm thấy buồn cười hết nỗi. Có điều, lần này coi như đã dập tắt hẳn sự ham muốn, niềm mơ ước của Lý Thừa Minh, triệt để dẫn hắn vào thế địch.

Hy vọng anh ta có thể rộng lượng hơn một chút, nể tình Mễ Tử An đã từng là người phụ nữ mà hắn thích mà dừng luôn việc này ở đây. Nếu hắn còn muốn tiếp tục trả thù hay gì đó thì cảnh ngộ của Mễ Tử An sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.

Mễ Tử An liền cảm thấy lo lắng, ừ lên một tiếng bé xíu như tiếng muỗi vo ve trước mặt, nói: “Để em tắm trước được không?”

” Tần Lạc trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt mình, chẳng lẽ nàng lại cho rằng mình muốn tắm chung với nàng thật sao?

Thấy Tần Lạc không nói gì thì Mễ Tử An lại nói: “Anh tắm trước cũng được_em không quen tắm chung với người khác.”

Vì ngày trước mắc bệnh hôi nách, nên đừng nói là tắm cùng người khác, mà cho dù là đứng gần người khác nàng cũng không muốn. Mặc dù bây giờ bệnh đó của nàng đã khỏi rồi, nhưng nỗi ám ảnh mà căn bệnh đó đem lại thì vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Tần Lạc gật gật đầu, nói: “Được rồi, em tắm trước đi.”

Mễ Tử An bỏ tách trà trên tay mình xuống, chạy đi lấy đồ ngủ rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh, sau đó đóng chặt cửa lại.

Cởi bỏ bộ đồ trên người mình xuống, nhìn bộ ngực đầy đặn và đôi chân không được coi là thon dài nhưng lại trắng hồng của mình thì Mễ Tử An không khỏi có phần ngây dại.

Nàng giơ tay lên sờ soạng đôi gò bồng đảo của mình, đây là vùng cấm địa mà phụ nữ phải bảo vệ_nhưng đôi lúc người phụ nữ cũng mắt nhắm mắt mở hy vọng thả vào đó một hai con sói vui chơi một phen.

Mễ Tử An vẫn là gái còn trinh, đừng nói là hưởng thụ cái vui của nam nữ. mà thậm chí là đến một người bạn trai thực sự nàng cũng không có. Những bông hoa bên đường nở rộ để cho người đi đường ngắm, còn một thân hình trưởng thành thì để giành nó cho ai đây?

Nàng khẽ nhấc đôi chân lên rồi ngâm vào bồn nước ấm, toàn thân khi đã chìm vào trong nước rồi thì nàng không khỏi rên lên một tiếng vì sung sướng. Nó khiến cho nàng nhớ đến cảm giác thoải mái. dễ chịu khi Tần Lạc xoa bóp cho nàng lúc còn trong ô tô.

Nếu anh ta tắm xong mà lại muốn tiến thêm bước nữa thì làm thế nào? Trong phim không phải đều diễn như vậy đó sao? Ai từng chưa nghe qua câu, trên thế giới này có người đàn ông nào mà không thích gái đẹp?

Đồng ý hay không đây? Mễ Tử An trong lòng rối như tơ vò.

Cuối cùng, khi nàng hạ quyết tâm bước ra từ trong bồn tắm. rồi khoác lên người mình bộ đồ ngủ đi ra ngoài thì thấy phòng khách trống trơn như không.

“Tần Lạc.” Mễ Tử An hô lên một tiếng. Căn phòng tổng thống này quá lớn. nên nàng lại cứ tường là hắn đã chạv đến chỗ khác ờ trong phòng rồi cơ.

Chẳng có ai trả lời, nàng bỗng nhìn thấy trên bàn có một miếng giấy nhỏ.

“Nghỉ ngơi cho sớm nhé! Anh về đây.”

Mễ Tử An sau khi xem xong thì thở phào một tiếng nhẹ nhõm, như thể vừa trút bỏ được một tâm sự to lớn nào vậy.

Nhưng, tiếp đó lại thấy có phần tiếc nuối, giống như là vừa mất đi một vật quý hiếm vậy.

Nàng giơ tay đấm vào trong không khí một cái, coi đó là bộ mặt đáng ghét của Tần Lạc.

Sau khi đem cất cẩn thận mẩu giấy nhỏ trong tay xong thì Mễ Tử An liền bước tói cửa rồi khóa cửa lại, xong đâu đấy rồi mới chuẩn bị lên giường đi ngủ.

_

Căn phòng ở Tử Trúc Uyển đã được sửa sang lại đâu vào đấy rồi, nhưng vì Lệ Khuynh Thành làm việc bận rộn quá, nên vẫn không có thời gian đi mua những đồ đạc đã bị đốt cháy trong nhà. Không có đồ đạc gì thì vẫn không thể coi như là một nơi ở được, vì vậy mà cho đến tận bây giờ nàng vẫn ở cùng với Trần Tư Tuyền ở lầu ba của viện thẩm mỹ.

Đây là hai người phụ nữ tiểu tư sản rất biết hưởng thụ, đêm đã về khuya nhưng cả hai đều không có ý định đi ngủ gì cả. Lệ Khuynh Thành mặc một chiếc váy ngủ màu đen tuyền mỏng tanh, còn Trần Tư Tuyền thì mặc một chiếc áo ngủ có đai màu tím, trên đó có thêu dệt những bông hoa nhỏ xíu.

Một người thì nở nang, yêu kiều, còn một người thì mảnh khảnh, gợi cảm. hai người phụ nữ cùng ngồi một chỗ với nhau, khiến cho căn phòng chỉ thấp có một ngọn đèn nhó le lét cũng phải sáng chói lên.

“Chàng trai của cậu nói là lát nữa sẽ đến. muộn như vậy rồi, rốt cuộc là có đến nữa hay không đây?” Trần Tư Tuyền vừa lắc ly rượu vang trong tay mình vừa đưa ánh mắt ra xa xa nói.

“Mình còn không vội thì cậu vội cái gì chứ?” Lệ Khuyrih Thành nhìn chằm chằm vào Trần Tu Tuyền hỏi.

Trần Tư Tuyền biết người phụ nữ trước mặt nàng đây thông minh một cách đáng sợ. nhưng nàng vẫn không chịu thua, liền giả bộ che miệng ngáp một cái, nói: “Mình tất nhiên là vội rồi. một giờ đêm rồi còn gì, nếu anh ấy vẫn không đến thì mìrih đi ngủ trước đây. Không thể cứ ngồi đợi mãi thế này được chứ?”

“Thế thì cậu đi ngủ trước đi. đợi anh ấy đến rồi thì mình sẽ gọi cậu dậy.” Lệ Khuynh Thành giơ tay ra sờ vào đùi Trần Tư Tuyền, nói: “Thật đáng tiếc, cặp đùi này đẹp thế này cơ mà.”

“Đồ lưu manh, cậu đang sờ cái gì thế?” Trần Tư Tuyền hất đôi tay ‘Trư Bát Giới’ của Lệ Khuynh Thành ra, tức giận nói.

“Sờ cậu chứ sờ gì.” Lệ Khuynh Thành thẳng thắn nói. “Đôi chân đẹp như thế này. đến một người phụ nữ như mình còn muốn sờ nữa là. cậu nói xem, chẳng lẽ Tần Lạc lại không có ý gì hay sao?”

“Đấy là chàng trai của cậu có liên quan gì đến mình chứ?” Trần Tư Tuyền nói. “Cậu chắc chắn là anh ấy sẽ đến sao?”

“Chắc chắn sẽ đến.” Lệ Khuynh Thành gật đầu nói.

“Vì sao vậy?”

“Vì mấy ngày nữa anh ấy sẽ đi Thụy Điển, trước khi đi chắc chắn sẽ tới đây một chuyến.” Lệ Khuynh Thành nói.

“Thế tại sao lại nhất định là tối hôm nay mà không phải là tối mai hay tối ngày kia?_Hoặc là tối trước hôm rời đi?” Trân Tư Tuyên khó hiểu hỏi.

“Mấy ngày còn lại trước khi đi anh ấy sẽ ở nhà với chị ấy.” Lệ Khuynh Thành cười hì hi nói. điệu bộ khiến người ta nhìn không ra tâm tình thực sự của nàng. “Mặc dù có chút lăng nhăng, nhưng vẫn được coi là một người đàn ông tốt có phải không?”

Trần Tu Tuyển khẽ thở dài một tiếng, nói: “Lệ yêu tinh, cậu thấy làm vậy có đáng không? Với điều kiện của cậu thì tìm đâu mà chẳng ra được một người đàn ông tốt chứ?”

“Thế cậu cho rằng mình nên tìm một người đàn ông như thế nào đây?” Lệ Khuynh Thành nhìn Trần Tư Tuyền tủm tỉm cười hỏi.

“Tìm một người mà người đó yêu cậu và cậu cũng yêu người đó.” Trần Tư Tuyền nói. Đây là một đáp án tiêu chuẩn khi người phụ nữ trả lời câu hỏi như thế này.

“Thế thì đó chính là Tần Lạc đấy.” Lệ Khuynh Thành cười hô hố đáp. “Trải qua bao nhiêu là chuyện như vậy. mình đã không còn tin vào tình yêu từ lâu rồi. Tiếp xúc với biết bao nhiêu người đàn ông. nhưng cũng chỉ thấy Tần Lạc là tương đổi thú vị_”

“Thú vị?” Trần Tư Tuyển tức giận nói: “Thế là cậu liền trao luôn cả thân thể của mình cho anh ta nghịch hay sao?”

Lệ Khuynh Thành lơ đễnh đáp lại: “Thế thì đã sao chứ? Sự trổng rỗng của người phụ nữ cần một hoặc nhiều người đàn ông lấp đầy, không phải vậy sao? Nếu những người đàn ông khác có thể thì tại sao đó không phải là Tần Lạc?”

Nàng lại đặt bàn tay ‘Trư Bát Giới’ của mình lên cặp đùi trơn tru bóng loáng không tì vết của Trần Tư Tuyền, nhấp một ngụm rượu vang, nói: “Hay là đêm này mình cho cậu mượn anh ấy mà chơi cho thỏa thích?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.