Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 714: Chương 714: Chưa phải là đáng quý nhất




Trần Tu Tuyền vừa uống một chút rượu vang, sau đó lại bị Lệ Khuynh Thành sờ soạng khắp đùi thì toàn thân run lên từng hồi. nàng liền tựa mình vào ghế salon, tránh xa bàn tay Trư Bát Giới’ lúc nào cũng chỉ trực sờ vào đùi nàng kia.

“Mình không thèm, anh ấy là chàng trai của cậu, cậu đem ra mà nghịch một mình đi.” Trần Tư Tuyên nói. “Tiếc là căn phòng này chỉ có mỗi một chiếc giường, hay là ra ngoài tìm khách sạn ngủ một đêm nhé?”

“Không cần phải làm thế đâu.” Lệ Khuynh Thành nói. “Quan hệ giữa mình và anh ấy là mối quan hệ không thuần khiết chút nào, dù sao thì những việc này cậu đều biết hết cả rồi, bọn mình làm chuyện đó cũng chẳng cần phải giấu diếm cậu làm gì.”

Trần Tu Tuyển thực sự là hết biết nói gì với nàng Lệ yêu tinh lẳng lơ này cả. không biết nên khóc hay nên cuời nữa, bèn nói: “Cái gì mà gọi là không cần phải giấu diếm mình chứ? Hai người không sợ xấu mặt thì mình sợ, thế đã được chưa?”

“Cậu không phải là sợ xấu mặt. mà là cậu sợ khó kìm nổi bản thân mình phải không?” Lệ Khuyrih Thành trêu đùa nói. “Mình không phải đã nói là cho cậu mượn anh ấy chơi cho thỏa thích rồi đó sao?”

“Lệ yêu tinh, mình thua cậu thật rồi.” Trần Tư Tuyền bất đắc dĩ nói. “Mình không thích kiểu người như anh ấy đâu. Mình thích đàn ông cơ bắp cuồn cuộn cơ.”

“Ài, cậu nói thế là xem thường người đàn ông bé nhỏ trong nhà chúng ta rồi sao? Mình nói cho cậu biết nhé, anh ấy không yếu như bề ngoài chúng ta nhìn thấy đâu. Khi nào liều mạng thì cũng khá là lợi hại đó.”

“Ý cậu nói là anh ấy là một người có vẻ ngoài nho nhã nhưng thực chất bên trong lại là cầm thú sao?” Trần Tư Tuyền cười nói.

“Cậu trả lời đúng rồi đấy. Dưới giường thì nho nhã, trên giường thì là cầm thú. Làm gì có nguời phụ nữ nào lại không muốn tìm cho mình một người như thế chứ?” Lệ Khuynh Thành không hề cảm thấy xấu hổ khi Trần Tư Tuyền đặt một biệt hiệu khó nghe như vậy cho Tần Lạc, đã thế lại còn phản bác lại một cách đắc ý.

Trần Tư Tuyển trợn tròn mắt. thực sự là không biết nói gi với người phụ nữ không biết trơ là gì ở trước mặt mình đây.

Trong khi hai người còn đang nói với nhau những chuyện riêng tư của đàn bà con gái, thì có một luồng ánh sáng hắt vào trong phòng qua ô cửa kính.

Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền cùng bò dậy từ trên ghế salon, chạy đến bên cửa sổ nhìn thì thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở bãi đậu xe của viện thẩm mỹ, cánh cửa vừa mở ra thì có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào dài bước ra từ bên trong.

Hắn chỉnh sửa lại áo quần trên người mình, khi chuẩn bị bước vào bên trong nhà thì cảm giác như có người đang ngầm dõi theo mình từ trên tầng ba. bèn ngước nhìn lên thì trông thấy Lệ Khuyrih Thành và Trần Tư Tuyền đang nhìn xuống, hắn bèn cười với hai người bọn họ.

“Cậu nói xem anh ấy liệu có bị vệ sĩ của cậu chặn lại ở cửa không?” Trần Tư Tuyền thích thú nói.

“Không đâu.”Lệ Khuynh Thành nói.

“Cậu đã nói với vệ sĩ của cậu từ trước rồi sao?”

“Không.” Lệ Khuynh Thành lắc đầu đáp. “Mấy tên vệ sĩ đó đều là do anh ấy tìm cho mình mà.”

Trần Tư Tuyền nghe thấy thế thì bĩu môi nói: “Thảo nào cậu toàn nói hộ cho anh ấy, hóa ra là được anh ấy nuôi từ trước rồi mà.”

“Được một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai lại giàu có nuôi thì cũng là một việc không tồi chút nào. Cậu có muốn thử xem sao không?”

“Không chịu nổi cậu nữa rồi.” Trần Tư Tuyền nhéo một cái vào người của Lệ Khuynh Thành rồi nói: “Chàng trai của cậu lên tới nơi rồi đấy. mau ra nghênh đón đi.”

“Hay là cậu đi mở cửa đi. Anh ấy vừa bước vào mà đã nhìn thấy đôi chân dài đến nách này của cậu thì chắc chắn là sẽ sung sướng lắm đó.”

“Mình không đi đâu. Có phải chàng trai của mình đâu.”

“Chàng trai này là của mình, nhưng cậu nhỏ của chàng trai này thì có thể cho cậu mượn chơi đấy. Một nửa đêm trước là của minh, còn một nửa đêm sau là của cậu. Cậu thấy thế nào? Hay là ngược lại cũng được, mình không kén chọn gì đâu.”

Tần Lạc đứng bên ngoài cửa không hề biết là hai người phụ nữ bên trong phòng kia đang bàn bạc phân chia thời gian đêm nay của hắn, sau khi gõ cửa thì đợi gần một phút sau mới có người mở cửa ra.

Trần Tư Tuyền đứng ở cửa. cười hì hì nhìn Tần Lạc nói: “Cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Lệ yêu tinh đợi anh cả nửa ngày rồi đấy.”

Tần Lạc không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ cảm thấy nụ cười của nàng có phần kỳ quặc, liền giải thích: “Bên chỗ Tử An xảy ra một số chuyện nên đến muộn hơn một chút.”

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Lệ Khuynh Thành rót một ly rượu vang cho Tần Lạc sau khi đưa cho hắn xong thì liền kéo hắn ngồi xuống ghế salon. còn nàng thì ngồi xuống bên cạnh hắn như một cô gái nhỏ ngoan ngoãn vậy.

Hành động này của nàng khiến cho Tần Lạc cảm thấy vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng, Lệ Khuynh Thành là một người phụ nữ hết sức độc lập và mạnh mẽ, bất luận là ở trên giường hay dưới giường. Khi hắn ở bên cạnh Lệ Khuynh Thành thì lần nào nghĩ ra kiểu mới cũng là Lệ Khuynh Thành, và người lần nào đòi ở trên cũng là nàng_ Tần Lạc lúc nào cũng như một chàng trai bị áp bức luôn nẳm bên dưới để nàng dày vò, vật lộn. Hết lần nọ lại đến lần kia.

“Giữa đêm có người theo đuổi đến thăm.” Tần Lạc cười nói cho Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền biết tình hình khi nãy.

Trần Tư Tuyền lại thở dài một tiếng, nói: “Làm minh tinh, cũng có cái khó của minh tinh. Tử An xuất đạo bao nhiêu năm rồi vẫn chưa có một tin đồn nào về nàng cả, cũng không thể nói đơn giản là vận mệnh tốt được_ Lần này đắc tội với Lý Thừa Minh, cũng không biết tên đó có đến để báo thù không nữa.”

Nhưng Lệ Khuyrih Thành thì lại nói theo kiểu khác: “ Đều đã đồng ý với người ta là tắm chung, nước cũng thả đầy rồi, thế mà người thì lại chạy mất_Hành động này của anh thực sự là vô cùng đáng hận đấy. Nếu em mà là người phụ nữ bị anh cho leo cây ấy thì lần sau anh đến nhất định em sẽ cắt phăng cái đó của anh đi mới được.”

Tần Lạc không dám dây dưa lằng nhằng nhiều với cái đề tài này, bèn nói: “Mấy hôm nữa anh đi Thụy Điển rồi, trước khi đi anh muốn sắp xếp cho ổn thỏa những việc cần làm. Kế hoạch tuyên truyền đợt hai cho bột kem Kim Dũng đã nghĩ ra chưa thế?”

“Kim Đức Thụy lại gửi tiếp đến không ít phương án, nhưng đều bị ba người chúng ta phủ nhận hết rồi. Em nghĩ là những thứ như thế này thì nên chú trọng chất lượng hơn là số lượng. Đợt quảng cáo trước kinh điển như vậy, cho đến tận bây giờ vẫn được người ta truyền miệng cho nhau. Nếu đợt này chúng ta tìm bừa một người thì đừng nói đến việc sẽ không hiệu quả như chúng ta tính, mà thậm chí còn làm giảm cả cấp bậc sản phẩm và sức mua nữa.”Nói đến chuyện làm ăn cái là Lệ Khuynh Thành lại nghiêm chỉnh lại ngay.

“Cũng đúng." Tần Lạc gật đầu nói. “Hai người không nghĩ ra được ý gì hay hay sao?”

“Bọn em đâu có lợi hại như vậy?” Trần Tư Tuyền cười khổ nói. “Bảo em diễn cùng còn được chứ. bảo em viết ra mấy thứ đẳng cấp thế thì em xin đầu hàng.”

Lệ Khuynh Thành cũng vẫy tay nói: “Người có kỹ năng cao siêu, đôi khi cũng phải gặp may mới có được. Đến bây giờ em mới hiểu được câu nói này nghĩa là gì. Có một số việc đúng là không thể miễn cưỡng mà thành được.”

Ánh mắt nàng bỗng nhiên sáng rực lên, nhìn vào Tần Lạc túm tỉm cười nói: “Nếu anh đã nói là muốn sắp xếp những việc này cho tốt trước khi đi. thì chắc chắn là anh đã nghĩ ra lời quảng cáo rồi phải không?”

“Đúng là có nghĩ ra một cái. hai người xem xem có được không nhé. ” Tần Lạc nói.

“Được, anh mau viết ra đi.” Trần Tư Tuyền nhảy dựng người dậy đi tìm giấv bút để Tần Lạc viết ra những gì mình nghĩ.

“Để anh đọc đi. Anh thấy là đọc thì có cảm giác hơn.” Tần Lạc nói.

“Được, đọc cũng được.” Lệ Khuyrih Thành nói. “Bọn em rửa tay lắng nghe đây.”

Tần Lạc cười cười, ngượng ngùng nói: “Đây chi là bản nháp thôi, nghĩ mấy ngày rồi mới nghĩ ra. Nếu không được thì chúng ta lại nghĩ tiếp cái khác_ chỉ có điều là anh không có quá nhiều thời gian đâu. Mấy ngày này thực sự là quá bận.”

“Đọc đi. đọc đi. Lệ yêu tinh lộ cả mông trước mặt anh còn không thấy ngượng thì anh ngượng cái gì chứ?”

“Đúng đấy.” Lệ Khuynh Thành nở nụ cười quyến rũ gật đầu nói. “Anh thì có lúc nào mà em chưa thấy đâu?”

ở bên cạnh hai người phụ nữ này, Tần Lạc đúng là cảm thấy ăn không tiêu nỗi, khẽ e hèm vài cái để lấy giọng rồi cố tình dìm thấp giọng xuống cho khàn đi: “Hôm sinh nhật, mình mở hộp quà mà anh ấy tặng ra_kem dưỡng Kim Dũng."

Câu đầu tiên rất bình thường, nên hai người đều không thèm để ý, đợi cho Tần Lạc tiếp tục biểu hiện.

“Từ đó. hộp phấn đó vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Mỗi lẩn nhìn thấy nó lại giống như đang nhìn thấy nụ cười của anh vậy.

Mỗi một lần mình chạm vào nó thì đều cảm nhận được sự dịu dàng, trìu mến đến tỉ mỉ của anh.

Mình không bao giờ cất nó đi cả. mà luôn dùng đến nó.

Đối với mình mà nói. thì nó không phải là thứ quý giá nhất.

Mà chỉ là một phần trên cơ thể của mình mà thôi.”

Tần Lạc sau khi đọc xong thì ngước mắt lên nhìn Lệ Khuynh Thành và Trần Tư Tuyền với ánh mắt đầy mong đợi.

Không có lấy một nụ cười kinh ngạc, không có lấy một tràng pháo tay, thậm chí đến một lời khen ngợi cho phải phép cũng không có.

Hai người ngồi yên ở đó không nhúc nhích cũng không nói câu gì, chẳng biết là đang nghĩ gì nữa.

“Không sao, có thiếu sót gì thì hai em cứ đưa ra ý kiến đi. chúng ta cùng sửa xem sao. nếu thực sự không được nữa thì đổi một cái khác cũng được mà.” Tần Lạc cười nói. Hắn vẫn nghĩ là hai người này chắc sợ làm mất mặt hắn nên không nhẫn tâm phủ định ngay ý tưởng của hắn.

Nhưng ngàv thường bọn họ cũng đâu phải là những phụ nữ nhân từ như vậy đâu chứ?

“Nó có tên là gì?” Cuối cùng thì Lệ Khuytih Thành cũng nhìn vào Tần Lạc lên tiếng.

“ Tên là . Nếu hai người thấy không được thì chúng ta cũng có thể đổi lấv một cái tên khác.” Tân Lạc cũng chẳng hề tin tưởng vào kỹ năng chơi chữ của minh, hoàn toàn là dựa vào cảm giác cá nhân của bản thân mà thôi_Chính vì vậy mà hắn chẳng biết phải phân biệt cái mà mình nghĩ ra là tốt hay không tốt nữa.

“Chưa phải là đáng quý nhất_ chưa phải là đáng quý nhất. Chỉ là một phần của cơ thể_tuyệt thật. Hay quá!” Trần Tư Tuyền lẩm bầm nói.

Tần Lạc nhìn vào Trần Tư Tuyền hỏi: "Em cho là cũng tạm được phải không?”

“Qủa thực là rất được là đằng khác. Hay quá đi!” Trần Tư Tuyền xúc động đến khua chân múa tay, sau đó vồ đến bên người Tần Lạc rồi hôn luôn lên má hắn đánh chụt một cái.

Khi Tần Lạc vẫn còn sững người ra thì Lệ Khuynh Thành đã ở bên cạnh nói bóng nói gió rồi.

“Vừa rồi người ta bảo là cho mượn mà chơi thì lại giả bộ chối từ. Bây giờ thì lại tự mình chủ động dâng lên tận miệng.”

“Đồ yêu tinh chết dẫm này. Mình đây chỉ là_cổ vũ anh ấy thôi mà.” Trần Tư Tuyền giơ chân ra đạp vào Lệ Khuytih Thành một cái rồi nói tiếp: “Đừng có dùng cái ý nghĩ đen tối của cậu để bôi nhọ tình cảm thuần khiết giữa mình và anh ấy.”

Lệ Khuynh Thành vội né sang một bên. hai tay ôm lấy tay Tần Lạc. dùng bộ ngực đẫy đà của mình chà sát vào cánh tay hắn rồi nũng nịu nói: “Chồng yêu. Tư Tuyền đạp em kìa. Anh đánh vào mông cậu ấy cho em đi.”

Chồng yêu?

Tần Lạc vừa nghe thấv cái từ xưng hô nàv thì bên trên lẫn bên dưới đều ướt nhẹp ra.

Ướt ở bén trên là mũi, còn ướt ở bên dưới là_Lệ Khuynh Thành muốn cho Trần Tư Tuyền mượn chàng trai này.

Người phụ nữ này đúng là yêu tinh. Chỉ một câu nói đơn giản như vậy thôi mà đã khiến cho cơn dục vọng trong người của người ta trào dâng sôi sục rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.