Dựa theo tính cách của Tần Lạc một khi hắn đã nói không đồng ý với bất kỳ điều kiện nào, nhất định là hắn sẽ không bao giờ đồng ý.
Sau đó Phùng Đại Cương ở giữa đứng ra hòa giải, đồng ý mấy điều kiện của Cảnh Điềm. Tần Lạc không nói gì thêm nữa, không phải vì hắn nhượng bộ cô ả này mà vì hắn nể mặt Phùng Đại Cương.
Hơn nữa Tần Lạc cũng không muốn so đo với một diễn viên. Với thân phận của hắn bây giờ, hắn hoàn toàn có thể nuôi mười hai mươi nữ ngôi sao màn bạc cũng lả chuyện rất nhẹ nhàng.
Tần Lạc chỉ nghĩ cô ả này không xứng.
Nhưng xã hội đúng là như vậy. Bạn càng lùi bước, người khác càng nghĩ bạn muốn thỏa hiệp sau đó đối phương trở nên tham lam, càng lúc càng bất chấp tất cả.
Tần Lạc hoàn toàn tức giận. Mặc dù hắn là người không có bản năng trời phú về văn học nhưng hắn rất có bản năng mắng chửi người khác.
Tức thì Tần Lạc chỉ trích đối phương một thôi một hồi. Buổi nói chuyện của Cảnh Điềm hoàn toàn để cho Tần Lạc trút giận.
Từ khi trở thành một ngôi sao, Cảnh Điềm đã từng phải hứng chịu sự ức hiếp này chưa?
Khi Cảnh Điềm nghe Tần Lạc nói cô ta không phải là mẫu phụ nữ yêu thích của hắn, không xứng đáng trở thành người đẹp trong mắt hắn khiến Cảnh Điềm cực kỳ uất nghẹn. Hơn nữa Tần Lạc còn thể hiện một dáng vẻ kiêu ngạo, ngang ngược cùng với tính cách ngỗ ngược khiến cho Cảnh Điềm càng nổi điên.
“Tôi thích thì tôi diễn, không thích thì sẽ không diễn. Tôi dựa vào cái gì mà phải nghe theo lời của anh? Không có người phản ứng với anh, anh nghĩ anh đang cầm thức ăn trên bàn ăn của mình à? Anh nghĩ anh là ai hả? Anh là cái thứ gì vậy?” Cảnh Điềm tức giận hỏi.
“Tôi không là ai cả. Tôi chỉ là Tần Lạc.” Khi nhìn thấy cô ả Cảnh Điềm này bị hắn khiến tức giận, Tần Lạc không còn thấy tức giận nữa, lúc này hắn giống như một người đã báo thù xong. “Những điều phải nói tôi đều đã nói. Cô cứ diễn theo như hợp đồng hay sẽ bị kiện tới mức phá sản. Cô không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Tần tiên sinh…” Phùng Đại cương định đứng ra giảng hòa.
“Phùng đạo diễn.” Tần Lạc cắt ngang lời nói của Phùng Đại Cương, hắn cười nói: “Tôi đã nhượng bộ một lần. Chính là cô ta không biết thuận theo, không biết từ bỏ, không biết lợi hại. Anh cũng hiểu rất rõ người quá tham lam thì không nên giữ lại.”
“Ha ha, mọi người cùng nín nhịn một chút.” Lý Thu Bạch nghĩ tới chuyện anh ta còn phải hợp tác với Cảnh Điềm, anh ta muốn nói mấy câu gỡ bí cho cô ta. “Cảnh tiểu thư, cô nên xin lỗi Tần tiên sinh, chuyện này coi như xong, được không? Thật ra cũng không có chuyện gì lớn. Tần Lạc là người rất dễ nói chuyện…”
Câu nói của Lý Thu Bạch không đúng lúc chút nào, ngược lại còn làm Cảnh Điềm thêm tức giận.
Cảnh Điềm cầm chén nước trà trên mặt bàn, hẴ vào gương mặt của Lý Thu Bạch, mắng chửi: “Xin lỗi cái con mẹ mày. Mày cho rằng mày là ai hả? Mày nói gì thì bà phải làm thế sao? Một thằng ma cà bông trèo lên liếm mông người khác mà cũng có tư cách lên mặt dạy đời bà đây hả?”
Nụ cười trên khuôn mặt Tần Lạc dần dần biến mất, hắn âm trầm nhìn Cảnh Điềm, lạnh lùng nói: “Tốt nhất cô hãy xin lỗi Thu Bạch.”
Cảnh Điềm làm như không nghe thấy, cô ta cầm cái túi của mình, đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Tần Lạc cầm chiếc gạt tàn thuốc ở trên bàn ném theo sau. “Bịch” chiếc gạt tàn thuốc nện trúng lưng Cảnh Điềm.
A…
Cảnh Điềm đau đớn kêu lên sau đó cô ta ôm lưng ngồi xổm trên nền nhà.
“Tại sao lại ra tay? Tại sao lại ra tay?” Phùng Đại Cương nhìn thấy Tần Lạc cầm chiếc gạt tàn đánh người, ông ta vội vàng chạy lại đỡ Cảnh Điềm. “Thế nào, có cần phải tới bệnh viện không?”
Cảnh Điềm gạt bàn tay Phùng Đại Cương ra, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào Tần Lạc, the thé quát mắng: “Bà nhất định sẽ giết chết mày. Bà nhất định sẽ làm cho mày chết.”
Tần Lạc khinh thường bĩu môi.
Trước đó Hồng Phu cũng luôn nói câu đó với Tần Lạc nhưng sau khi bị Tần Lạc cho người chặn bồn cầu mấy ngày, cô nàng đó đã nhận được một bài học.
Đối với cô ả trước mặt này, Tần Lạc thật sự không coi cô ả này ra gì.
“Hãy mau đi xin lỗi đi.” Tần Lạc cầm một cái ly thủy tinh trong tay, cười nói: “Nếu không tôi sẽ đập vỡ đầu cô.”
“Mày chờ đó. Mày chờ đó.” Cảnh Điềm không đứng dậy, cô ta ngồi phịch xuống đất, móc điện thoại di động từ trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Khi nhìn thấy cô ả Cảnh Điềm này gọi điện cầu cứu, Tần Lạc càng tỉnh táo.
Thảo nào cô ả này có thái độ kênh kiệu đó. Thì ra cô ả ỷ vào mình có chỗ dựa hùng mạnh.
Sau khi Cảnh Điềm khóc lóc kể lể một hồi trên điện thoại, không hiểu cô ta nhận được hứa hẹn gì, cô ta ngắt điện thoại, đứng dậy sau đó đi ra ngoài cửa đứng chờ, hình như sợ Tần Lạc đột nhiên rời khỏi phòng vậy.
“Cô ta có hậu thuẫn.” Lý Thu Bạch dùng khăn tay lau nước trà trên mặt và trên quần áo của mình, sau đó Lý Thu Bạch nói nhỏ vào tai Tần Lạc, nhắc nhở: “Thà rằng trêu chọc kẻ tiểu nhân còn hơn đụng vào phụ nữ. Phụ nữ trong giới giải trí đều là những người không đơn giản.”
Trong thế giới giải trí, cho dù là một ngôi sao lớn hay là một ngôi sao mới nổi, tất cả đều được một ông chủ lắm tiền nhiều của hay một công tử có thế lực bao. Với nhan sắc của Cảnh Điềm, nói không chừng cũng có người hậu thuẫn, bao mình.
“Cứ chờ người hậu thuẫn của cô ta tới.” Tần Lạc cười nói. Hắn thật sự không thấy có gì đáng sợ.
Đại Đầu và Jesus đang ở bên ngoài. Tóm lại hắn sẽ không chịu thiệt thòi gì cả.
Chỉ một lát sau tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài phòng.
Cạch cạch!
Không đợi người trong phòng có phản ứng, Cảnh Điềm đã mở cửa ra. Đương nhiên cô ả biết người hậu thuẫn của mình đã tới.
Một người đàn ông mặc một bộ véc màu trắng, đeo kính không gọng, thoạt nhìn rất lịch sự nhã nhặn đi vào trong phòng. Người đàn ông mỉm cười quan sát tình hình trong phòng và nói: “Lúc này tôi còn muốn tới kính Phùng đạo diễn một chén. Thế nào, tàn cuộc rồi hả?”
Khi nhìn thấy người đàn ông này đi vào trong phòng, Phùng Đại Cương vội vàng nghiêm nghị, sau đó bước tới nghêng đón. Ông ta vừa mới bước đi, đã chìa tay mình ra, tươi cười nói vẻ lấy lòng: “Ông chủ Long, sao tôi dám để ông chủ Long tới kính rượu? Nếu biết ông ở gần đây tôi đã sớm qua đó quấy rầy rồi.”
“Ha ha. Người nào kính người nào cũng vậy mà thôi.” Nụ cười trên mặt người đàn ông biến mất, gương mặt điển trai của anh ta đột nhiên trở nên dữ tợn. Anh ta đi tới trước Cảnh Điềm nói: “Thế nhưng tôi nghe nói có người có ý kiến với nghệ sĩ của công ty tôi, lại còn ra tay đánh người.”
Cảnh Điềm bước tới thân thiết ôm tay người đàn ông. Cô ả còn cố tình cọ bộ ngực căng tròn của mình vào người người đàn ông đó, chỉ vào Tần Lạc nói: “Ông chủ, chính là anh ta ức hiếp em. Anh ta còn dùng cái gạt tàn đánh em. Anh… anh hãy sờ lưng em. Bây giờ lưng em vẫn còn đau này? Đây là hạng người gì vậy hả? Không có khí phách gì cả, đi đánh phụ nữ…”
“Ơ, hôm nay gặp được một người đàn ông thuần khiết. Thế nào? Tiếp tục đánh cho tôi xem để tôi còn học tập.” Long Tiềm châm chọc sau đó ánh mắt nhìn theo ngón tay chỉ của Cảnh Điềm.
Khi nhìn thấy Tần Lạc vẫn thoải mái ngồi ở chỗ đó, Long Tiềm thầm cười nhạt: ‘Con người này đúng là không biết trời cao đất dầy là gì’. Long Tiềm thầm suy nghĩ biện pháp xử trí Tần Lạc.
Nhưng sau khi Long Tiềm nhìn rõ mặt Tần Lạc, sắc mặt anh ta thoáng tái nhợt.
“Tần thiếu?” Ông chủ Long bước tới hai bước vì ánh sáng trong căn phòng này mờ mờ nên anh ta sợ bản thân mình nhận lầm.
“Tôi là Tần Lạc, không phải là Tần thiếu.” Tần Lạc cười nói: “Anh biết tôi?”
“Biết. Ở thành phố Yến Kinh này có người nào mà không biết Tần thiếu hả?” Long Tiềm cười giả lả nói.
Binh!
Long Tiềm ra tay.
Long Tiềm không đánh Tần Lạc mà ông ta quay lại tát vào mặt Cảnh Điềm đang ôm tay anh ta.
Cảnh Điềm ngẩn người, nụ cười đắc ý giống như đang đóng phim vẫn còn đọng trên gương mặt.
“Ông chủ…….”
Binh….
Long Tiềm lại tát thêm một cái nữa rồi ông ta quát mắng: “Cô… có mắt như mù hả? Ngay cả Tần thiếu mà cô cũng dám chọc vào sao? Cô cho rằng cô là hạng người nào? Lúc trước lão tử thổi cô thành ngôi sao. Nếu lúc đó lão tử không thổi cô, cô chỉ là một con điếm.”
“Ông chủ, tôi….”
Binh!
Lúc này Long Tiềm nổi điên như quái thú. Mỗi một câu nói là một cái tát thẳng tay. Anh ta thẳng cánh đánh khiến cho cô ả Cảnh Điềm không thể nói được câu nào.
“Hãy lập tức xin lỗi Tần thiếu. Tần thiếu bỏ qua cho cô, coi như chuyện hôm nay xong. Nếu Tần thiếu không đồng ý, con mẹ nó lão tử kéo cô ra ngoài làm thịt.” Long Tiềm giơ chân đạp cho Cảnh Điềm một nhát nằm sấp trước mặt Tần Lạc.
“Tần thiếu,…tôi…tôi sai lầm rồi. Tôi cầu xin anh tha cho tôi. Tôi cầu xin anh.” Cảnh Điềm không biết rốt cuộc thân phận của Tần Lạc là gì mà có thể khiến cho Long công tử nổi tiếng Yến Kinh sợ hãi như này, nhưng cô ả hiểu một điều nếu như cô ả không làm theo như lời Long công tử này nói, anh ta thật sự sẽ kéo ả ra ngoài làm thịt như thịt một ‘con gà’.
Người đàn ông này có chỗ dựa là xã hội đen, nay bị đàn em của anh ta làm thịt như thịt ‘gà’ thì sau này Cảnh Điềm ra ngoài nhìn người thế nào đây?
“Được rồi. Được rồi.” Tần Lạc khoát tay nói. Hắn biết người đàn ông này có thể đã gặp hắn trong trường hợp quan trọng nào đó. Nói cách khác anh ta sẽ không ra sức thỉnh cầu mình tới mức này. “Cô ta không đắc tội với tôi. Cô ta chỉ hắt nước vào mặt anh ấy.”
“Liếm sạch.” Long Tiềm quát.
Lập tức Cảnh Điềm bò tới trước mặt Lý Thu Bạch. Cô ả thực sự định thè lưỡi liếm những chỗ ướt trên người Lý Thu Bạch.
“Không việc gì. Không việc gì.” Lý Thu Bạch cuống quýt lui lại sau. Xem ra Lý Thu Bạch thực sự kiên nể người đàn ông có tên gọi là Long Tiềm này.
“Anh là ông chủ của cô ta?” Tần Lạc hỏi.
“Chỉ là kiếm miếng cơm ăn trong nghề mà thôi.” Long Tiềm móc danh thiếp từ trong túi ra, cung kính đưa cho Tần Lạc.
Tần Lạc cầm tờ danh thiếp nhìn lướt qua. Trên tờ danh thiếp có viết: ‘Chủ tịch Long Tiềm công ty giải trí hữu hạn Long Tượng’
“Đổi lại người đi.” Tần Lạc nói: “Cô ta không thích hợp làm bộ phim này.”
Chỉ dựa vào biểu hiện tối nay của Cảnh Điềm, Tần Lạc không muốn để cho cô ta đóng vai người phụ nữ của mình.
Hắn thật sự không ngờ, trong giới giải trí đã thối nát tới mức độ này.
“Không thành vấn đề. Tần thiếu muốn ai tới đóng chỉ cần nói một cái tên là được.” Long Tiềm chỉ lo Tần Lạc không bỏ qua chuyện này.
“Cần người như nào tôi sẽ bảo Phùng đạo diễn tìm anh.” Tần Lạc nói. Hắn thật sự rất hài lòng với Phùng Đại Cương. Tuy ông ta hơi khéo đưa đẩy nhưng chỉ người như ông ta mới có thể tồn tại trong thế giới giải trí này.
“Được. Không thành vấn đề.” Long Tiềm cười nói. “Mấy người đàn ông chỉ uống rượu thôi mất vui, có muốn tôi gọi điện cho mấy người tới đây không?”
Long Tiềm là ông chủ của công ty giải trí. Người mà anh ta gọi tới nhất định là mấy tiểu ngôi sao.
“Thôi bỏ đi.” Tần Lạc từ chối: “Hãy mang cô ta ra ngoài.”
“Được. Chúng tôi ra ngoài trước. Tần thiếu có chuyện gì xin cứ căn dặn.” Long Tiềm gật đầu nói: “Rất vinh hạnh được gặp Tần thiếu. Tất cả những chi phí của Tam niên nhị ban hôm nay tính cho tôi. Xin Tần thiếu để cho tôi chút sĩ diện này.”
Tần Lạc do dự một lát rồi gật đầu.
“Cám ơn Tần thiếu.” Long Tiềm kéo Cảnh Điềm đi ra ngoài.
Đợi khi cánh cửa phòng khép lại, ba người Phùng Đại Cương, Lý Thu Bạch và Liễu Hạ Huy trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn Tần Lạc.
Tất cả vô cùng tĩnh lặng giống như mọi người đã mất đi khả năng nói vậy.