Cảnh Điềm ôm gò má bị đánh sưng vù run rẫy đứng trước cửa, không dám đi vào trong phòng.
“Tới đây.” Long Tiềm vỗ vị trí bên cạnh anh ta và nói.
Cảnh Điềm không dám cãi lại, cô ta vội vàng đi tới ngồi xuống vị trí Long Tiềm bảo.
Long Tiềm ôm Cảnh Điềm vào trong ngực, luồn bàn tay qua cổ áo vuốt ve bộ ngực căng tròn, cười tủm tỉm nói: “Có phải em rất tức giận không?”
“Không, không đâu.” Cảnh Điềm cuống cuồng lắc đầu phủ nhận.
Khi đứng trước một người đàn ông có thế lực hùng hậu, cô ta có đủ tư cách để tức giận sao?
Như chính Long Tiềm đã nói anh ta lăng xê bạn thì bạn chính là ngôi sao còn anh ta chà đạp bạn thì bạn chỉ là một con điếm không hơn không kém.
Một gái điếm có quyền cò kè mặc cả, thêm bớt không? Đương nhiên câu trả lời là không rồi.
“Anh biết em rất tủi thân.” Long Tiềm cười nói. Long Tiềm giơ bàn tay nâng cằm Cảnh Điền lên cười nói: “Anh cũng rất tức giận. Người phụ nữ của anh phải bò trên mặt đất như con chó xin lỗi người ta không khiến anh khó chịu trong lòng sao?”
Cảnh Điềm không dám trả lời mà thực chất cô ta cũng không biết nói gì.
“Có phải em cảm thấy rất khó hiểu trước hành động của anh không?” Long Tiềm vừa nói anh ta vừa dùng lưỡi liếm vành tai Cảnh Điềm.
“Đúng vậy. Em vốn tưởng không một ai dám chọc giận anh.” Cảnh Điềm trấn tĩnh, cô ta yểu điệu nói, hai mắt từ từ khép lại, nghêng đón nụ hôn của Long Tiềm.
Thật ra cơ thể của Cảnh Điềm cũng khá căng thẳng, khẽ run rẩy. Cảnh Điềm chỉ hận không thể tát cho gã trai vừa mới coi cô ta, lăng nhục cô ta như một con chó.
Trong thế giới giải trí này, một người có thể tồn tại, thậm chí còn leo tới một địa vị như ngày hôm nay chứng tỏ Cảnh Điềm không phải là người ngu xuẩn, ngược lại cô ta thông minh hơn rất nhiều người khác.
Vấn đề là hai năm nay sự nghiệp của Cảnh Điềm rất thuận lợi, danh tiếng của cô ta lên rất cao khiến cô ta quên hết tất cả nổi đau đớn, nhục nhã trước kia cùng với những luật rừng tàn khốc của xã hội này.
Có thể nói tâm trạng của Cảnh Điềm lúc này là sự uất ức và khuất phục. Nói một cách chính xác thì chính là sự sợ hãi.
Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Cảnh Điềm quỳ xuống cầu xin người khác tha thứ cho mình. Khi cô ta mới vào nghề đã từng bất cẩn hắt một cốc rượu vào quần một người đàn ông đeo kính. Gã đàn ông thoạt nhìn có vẻ ôn hòa, trước đó còn liếc mắt đưa tình với cô ta đã lập tức giáng cho cô ta một cái bạt tai trời giáng. Gã giật tóc cô ta, đạp ngã xuống nền nhà.
Ngay sau đó Cảnh Điềm đã phải quỳ gối liếm sạch rượu trên quần của gã đàn ông đó.
Cũng vào buổi tối hôm đó, một đàn chị trong giới giải trí đã nói với Cảnh Điềm: “Biểu hiện nho nhã, nhã nhặn của mấy gã đàn ông trước mặt bạn không phải vì bọn họ quan tâm tới bạn, vì bọn họ muốn giữ gìn hình ảnh một công tử. Khi bạn không cẩn thận chọc giận bọn họ, lập tức bọn họ trở mặt còn nhanh hơn cả so với gấp sách.”
Cảnh Điềm không thể tưởng nổi một Long công tử có thể hô phong hoán vũ trong thế giới giải trí lại sợ hãi một bác sĩ tới mức độ đó?
Cho dù là người có đôi chút tiếng tăm thì đã sao nào? Chẳng lẽ danh tiếng của Cảnh Điềm cô ta không bằng gã bác sĩ đó sao? Nhiều người có danh tiếng hơn gã đó khi đứng trước mặt Long Tiềm cũng không nhận được sự đối xử đó của Long Tiềm.
“Có một số người chúng ta không thể động vào.” Long Tiềm có vẻ hào hứng, anh ta giơ tay kéo thắt nút dây áo ở vai của Cảnh Điềm. Chiếc váy lụa lộng lẫy từ từ chảy xuống bên dưới, nửa thân người Cảnh Điềm lõa lồ trong ánh sáng của căn phòng. “Anh ta chính là…”
“Anh ta là ai vậy?” Hai tay Cảnh Điềm ôm đầu Long Tiềm kéo vào ngực mình, quyến rũ hỏi.
“Là người anh không thể trêu chọc.” Long Tiềm ngẩng đầu nhìn Cảnh Điềm hỏi: “Em có biết Dương Phụ không?”
“Có nghe nói qua.” Đương nhiên là Cảnh Điềm biết Dương Phụ. Gã Dương Phụ này chính là một công tử nổi đình nổi đám ở Yến Kinh này. Cha Dương Phụ là thủ trưởng quân khu Lan Châu. Các chú, bác đều làm quan to một phương, được xưng là ‘nội các Trung Quốc’. Long Tiềm thoạt trông có vẻ có chỗ dựa rất hùng mạnh nhưng khi so với Dương Phụ thì chỉ như đom đóm so với mặt trời.
“Dương Phụ bị anh ta đánh thành đầu heo mà bây giờ anh ta vẫn bình yên vô sự. Em có biết lai lịch của anh ta thế nào không?”
“…….”
“Anh đánh em chính là cứu em. Nếu để anh ta tự mình ra tay, cho dù em không chết cũng bị lột da. Sau này em không cần lăn lộn trong thế giới này nữa.” Long Tiềm nhẹ nhàng nói. “Ít nhất tuyệt đối ẩn mình trong vòng ba năm. Anh không thể không chú ý tới thái độ của anh ta đối với em.”
Cảnh Điềm há hốc mồm không biết nói gì. Cô ta thực sự không ngờ một gã đàn ông mặc trường bào dáng vẻ cổ quái với một nụ cười có vẻ vô hại chạy tới hỏi vị trí ‘Tam niên nhị ban’ lại có địa vị khủng khiếp như vậy.
Nếu sớm biết như thế thì mình đã có thái độ ôn hòa hơn một chút, sau đó dùng một vài thủ đoạn nho nhỏ khi đó liệu có thể tóm được anh ta không nhỉ?
Ngay sau khi có suy nghĩ đó, Cảnh Điềm cảm thấy thân thể mình nóng lên, cô ta không khỏi kẹp chặt hai đùi lại.
“Ồ?” Long Tiềm ngẩng đầu một cách nhạy cảm, anh ta liếc mắt nhìn Cảnh Điềm.
Cảnh Điềm bối rối nhưng sắc mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên, dịu dàng nói: “Cảm ơn Long thiếu đã cứu mạng.”
Thân thể lõa thể của Cảnh Điềm quỳ trên nền nhà, cô ta cởi khóa quần của Long Tiềm rồi gục đầu xuống.
… …
“Tất cả mọi người ngồi xuống, không cần khách sáo.” Tần Lạc cười nói. Ba người kia đứng dậy tiễn Long Tiềm, chỉ một mình Tần Lạc hắn vẫn ngồi yên. Bây giờ Long Tiềm đã rời khỏi phòng, ba người vẫn đứng ngơ ngát tại chỗ.
Bốn người đàn ông trong phòng, một người ngồi, ba người đứng khiến cho chính Tần Lạc cũng cảm thấy bầu không khí có gì đó quỷ dị.
Điều khiến Tần Lạc thật sự không thoải mái chính là ba người vẫn đang trợn tròn mắt nhìn hắn như thể bọn họ đang nhìn thấy khủng long hay một mỹ nữ bị lột trần vậy.
“Điều này…” Phùng Đại Cương liếc nhìn Lý Thu Bạch, ông ta thầm oán trách Lý Thu Bạch không giới thiệu đầy đủ thân phận của Tần Lạc cho ông ta khiến mới rồi ông ta suýt mất mặt, đắc tội với Tần Lạc.
Phùng Đại Cương thầm lo lắng bất an khi ông ta nghĩ tới chuyện vừa rồi khi Tần Lạc từ chối những điều kiện của Cảnh Điềm, trong khi đó ông ta lại tự tiện thay đổi quyết định đó.
Ngay cả công tử nhà phó thị trưởng cũng phải có thái độ cung kính, khép nép với Tần Lạc, chỉ mong sao Tần Lạc bỏ qua cho mình. Một đạo diễn nhỏ nhoi như ông ta, không phải Tần Lạc chỉ dùng một ngón tay cũng có thể đè chết sao?
“Tần tiên sinh, mới rồi có nhiều chuyện mong ngài lượng thứ. Ngài cũng biết quay một bộ phim, ảnh hưởng tới mấy trăm người, thậm chí cả ngàn người. Điều quan trọng nhất chính là tổ làm phim phải hài hòa với nhau. Nếu như một diễn viên chính có tâm trạng tốt, hiệu quả quay sẽ cao, giảm bớt nhiều thời gian, chính vì vậy tôi mới đồng ý một vài điều kiện với cô ấy. Thật ra tôi làm vậy, cũng chỉ ổn định lòng người mà thôi.” Khả năng diễn đạt của Phùng Đại Cương không tệ chút nào, tuy hơi dài dòng nhưng cuối cùng cũng nói rõ ra điều mà mình muốn nói.
“Không sao.” Tần Lạc cười nói. Hắn thật sự không để tâm chuyện đó. “Hãy đổi lại diễn viên đi. Ông hãy đi tìm Long Tiềm. Chọn người nào ông thích.”
“Tần tiên sinh, anh có lựa chọn người nào không?”
“Tôi thật sự không quen biết các diễn viên trong ngành giải trí.” Tần Lạc nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu diễn viên chính phải có nhân phẩm. Tôi không muốn chuyện hôm nay tiếp tục xảy ra.”
“Đúng đúng. Tôi hiểu rồi. Diễn viên đó bị giới truyền thông làm hỏng nên cách nói chuyện cũng cao ngạo, không suy nghĩ. Nhất định tôi sẽ cẩn thận tuyển chọn lại, chuyện này tuyệt đối sẽ không diễn ra nữa.”
“Được rồi. Tôi không quấy rầy mọi người nữa. Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện. Tôi sẽ không hỏi tới chuyện làm phim nữa nếu không bộ phim này không tiếp tục quay được.” Tần Lạc ngượng ngùng nói.
Lần trước ngồi trên máy bay hắn đã thay đổi nam diễn viên chính. Lần này tới đây, hắn lại thay đổi một nữ diễn viên chính.
Tần Lạc chỉ sợ chính hắn lại muốn thay đổi đạo diễn.
“Quan tâm cũng không có gì.” Phùng Đại Cương cuống cuồng nói. Cho dù ông ta thực sự nghĩ một đàng nói một nẻo.
Khi nhìn thầy Tần Lạc đứng dậy, định rời khỏi phòng, hai người Lý Thu Bạch, Liễu Hạ Huy vội vàng đứng dậy nói: “Chúng tôi tiễn anh.”
Phùng Đại Cương cũng đứng dậy đi ra ngoài. Tuy ông ta vẫn chưa biết rõ lai lịch của con người này nhưng tóm lại phòng ngừa an toàn vẫn hơn.
Chính vì vậy đông đảo diễn viên và thành viên đoàn làm phim đã được chứng kiến một màn. Tần Lạc được đạo diễn, biên kịch và nam diễn viên chính tiền hô hậu ủng tiễn ra ngoài. Ai nấy há hốc mồm kinh ngạc, có người còn suýt cắn cả lưỡi mình.
Khi đi qua chỗ Giang Tâm Hà, Tần Lạc đứng lại, gật đầu với nàng nói: “Cám ơn quả nho của cô. Ngon lắm.”
“Cám ơn.” Giang Tâm Hà vui mừng nói.
Phùng Đại Cương không khỏi liếc mắt nhìn Giang Tâm Hà. Ông ta thầm nghĩ: Chỉ dựa vào những câu nói này, ông ta phải lăng xê Giang Tâm Hà lên một chút.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà sau bộ phim, một người mới tham gia đóng phim như Giang Tâm Hà đã nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc trong thế giới giải trí, đứng vào hàng ngũ những ngôi sao.
Rất nhiều người vốn nghĩ Giang Tâm Hà có thế lực ủng hộ mạnh mẽ. Thật ra bọn họ không ngờ rằng Giang Tâm Hà chỉ tặng hai quả nho đúng lúc mà thôi.
Tới khi Tần Lạc lên xe rời khỏi,, Phùng Đại Cương mới nhìn Lý Thu Bạch và Liễu Hạ Huy hỏi: “Rốt cuộc Tần tiên sinh có lai lịch thế nào vậy?”
“Tôi không biết.” Liễu Hạ Huy lắc đầu nói. “Tôi chỉ biết anh ấy và Cao tổng của điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ có quan hệ rất tốt. Có vẻ như Cao tổng rất coi trọng anh ấy.”
“Tôi biết anh ấy tới Thụy Điển và cứu một công chúa.” Lý Thu Bạch cười nói.
“Tôi biết chuyện này nhưng mà …” Nói tới đây Phùng Đại Cương không hỏi tiếp nữa. Cho dù là một người cứu được một công chúa ở nước ngoài cùng lắm chỉ khiến một công tử như Long Tiềm tôn trọng chứ không thể khiến anh ta có thái độ nịnh nọt.
Khi xe đang chạy trên đường Tần Lạc nhận được điện thoại của Lệ Khuynh Thành.
“Ông ta đã chết.” Giọng nói khàn khàn của Lệ Khuynh Thành vang lên, không kìm nén được sự vui mừng của mình.
“Ai đã chết?” Sau khi nghe câu nói không đầu không đuôi của Lệ Khuynh Thành, Tần Lạc liền hỏi lại.
“Cừu Thiên Tứ.”
Tần Lạc thoáng giật mình. Hắn biết một khi cơ hội này xuất hiện, cuối cùng Lệ Khuynh Thành đã không nhịn được, giơ đồ đao máu huyết đầm đìa với Cừu gia.