Thực ra lo lắng một chỗ ăn ở đối với Tần lạc là rất dễ, nhưng sắp xếp một chỗ ăn ở nghỉ ngơi cho Long Vương thì lại vô cùng khó.
Long Vương là ông hoàng bộ đội đặc chủng, là một trong ba người sáng lập ra Long Tức, là rường cột của nước nhà, và là thần tượng tôn sùng của biết bao nhiêu người.
Quan trọng hơn nữa là đôi chân của ông tàn tật, mất đi khả năng tự bảo vệ mình.
Sau khi ông rời Long Tức, thì đã mất đi sự bảo hộ của các cao thủ tuyệt vời nhất, nếu như có người nhân cơ hội này mà tiêu diệt ông, thì cũng chẳng có gì là lạ cả.
Sự an toàn của ông phải đảm bảo như thế nào mới là quan trọng.
Do vậy người mà hắn tìm đầu tiên chính là Văn Nhân Mục Nguyệt, bởi vì trong mắt của hắn thì sự bảo hộ của gia tộc Văn Nhân cũng tầng tầng lớp lớp hết mực nghiêm ngặt.
Trong phạm vi lựa chọn, thì ngoại trừ Long Tức ra, thì Tần Lạc cảm thấy nơi ở của Văn Nhân Mục Nguyệt là nơi an toàn thứ hai sau Long Tức.
Tần Lạc từ chỗ Mã Duyệt đã được nhìn thấy một tổ hợp số, người phụ nữ hàng năm phải đối mặt với hàng trăm lần tấn công lớn nhỏ mà cho đến giờ vẫn còn sống sót thì có thể tưởng tượng, lực lượng bảo vệ bên cạnh nàng đã đạt tới cấp độ khủng khiếp như thế nào.
Nhưng điều đó không có nghĩa là có thể khiến cho Tần Lạc nới lỏng cảnh giác.
Căn biệt thự này của Văn Nhân Mục Nguyệt cách căn biệt thự mà Long Vương ở không xa lắm, cũng chỉ cách có hai vườn hoa và một con đường đá mà thôi.
Tần Lạc bước nhanh về phía trước, khu vườn của Long Vương tối đen như mực.
“Sư phụ.” Tần Lạc lớn tiếng gọi.
Không có ai đáp lại.
Tần Lạc thấy trong lòng nặng trĩu, nhưng hắn không tùy tiện lên tiếng gọi như lần trước.
Vì hắn đột nhiên nhớ ra vừa rồi mình vừa mới xông vào đã hét lên gọi, làm như thế kỳ thực là đã phạm tới điều tối kỵ trên chiến trường, Ly đã từng nói với mình rằng, trong lúc hai bên giằng co quyết liệt thì việc lên tiếng cũng có nghĩa là đã để lộ thân phận của mình.
Nếu vừa rồi Long Vương đáp lại hắn, thì không phải đã làm lộ vị trí ẩn nấp của mình cho sát thủ đứng trong bóng tối hay những tay súng bắn tỉa rồi hay sao?
Gió êm biển lặng, sao sáng khắp trời.
Trên mặt sàn nhà có một cái bóng đen lớn đang tiến sát gần lại Tần Lạc, giống như một vùng trời đầy sao đã bị đám mây đen che kín vậy.
Tần Lạc lạnh hết cả gáy, thân thể co cứng lại, sau đó hắn đợi cho cái bóng đen đó tiến sát lại gần mình, rồi gần mình thêm một chút nữa.
Đột nhiên …
Tần Lạc xoay người một trăm tám mươi độ, vung mạnh tay vào cái bóng đen đó.
Bốp ….
Nắm đấm của Tần Lạc đãp trúng lòng bàn tay to lớn đã băng bó, sau đó bên tai hắn truyền lại một giọng quen thuộc. “Là tôi đây.”
“Đại đầu?” Tần Lạc giờ mới nhìn rõ người đứng đằng sau mình. “Sư phụ đâu?”
“Long Vương không sao.” Đại Đầu nói. Cậu ta thả tay Tần Lạc ra và nhìn ra tứ phía, hỏi: “Vì sao lại mất điện thế?”
“Tôi không rõ.” Tần Lạc nói. “Tôi sợ có người cố tình tạo ra tình huống này để nhân cơ hội hành tích sư phụ trong bóng tối, nên đã vội chạy tới đây, có xảy ra chuyện gì không?”
“Muốn lấy đi cái mạng già của ông già này cũng không phải là chuyện đơn giản như thế đâu.” Long Vương chống nạng bước ra từ trong bóng tối, cười ha ha nói: “Ta vừa mới nói với người ta là nếu đối thủ không chết thì ta sẽ sống lâu hơn chúng, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể lật thuyền ở trong cái khe nước được chứ.”
Vì Long Vương tới đây, nên Văn Nhân Mục Nguyệt đã đặc biệt chú trọng tới việc bảo vệ an toàn cho viện điều dưỡng này. Thậm chí nàng còn điều cả một cao thủ của Thiên Tự Hạo trong đội bảo vệ bên cạnh mình cùng với một tốp cao thủ của Địa Tự Hạo đến để ngầm bảo vệ cho Long Vương nữa.
Phải biết rằng, bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt cũng chỉ có ba cao thủ của Thiên Tự Hạo. Điều động một trong ba người bọn họ đến đây thì Văn Nhân Mục Nguyệt đã phải nhận lại những lời phản đối kịch liệt từ Mã Duyệt và đội mưu trí. Tất nhiên là Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không phải là kiểu người phụ nữ khi bị người khác phản đối thì lập tức thay đổi chủ kiến của mình.
Khi thấy động tĩnh bên trong tiểu viện thì cao thủ ở tứ phía đồng thời có hành động, tất cả vây kín lấy căn biệt thự của Long Vương.
Có điều, những cao thủ này đều là những người được huấn luyện đàng hoàng, bọn họ không hề xông thẳng vào bên trong căn biệt thự.
Vì làm như thế trong trường hợp không phân rõ ta với địch, sẽ rất dễ xảy ra thảm kịch tự giết lẫn nhau.
Văn Nhân Mục Nguyệt cũng kịp tới đây trong sự bảo hộ của đám vệ sĩ, khi nhìn thấy Tần Lạc, Đại Đầu và Long Vương đều không bị xây xát gì thì mới thở phào một tiếng nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không có chuyện gì đâu.” Tần Lạc cười nói. “Sao đột nhiên lại cắt điện thế? Văn Nhân Chiếu không phải nói rằng trong viện điều dưỡng này có máy phát điện sao?”
“Đã bảo người đi điều tra rồi.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Rất nhanh, kết quả điều tra đã có.
Mã Duyệt sau khi nói vài câu với người ta qua di động thì bước tới trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt thì thầm gì đó.
Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu một cái rồi bước tới trước mặt Long Vương nói với vẻ bình tĩnh và có lỗi: “Để cho Long lão phải kinh sợ rồi. Do máy móc của viện điều dưỡng xảy ra vấn đề nên đã bị ngắt điện, thực sự là vô cùng có lỗi.”
“Không sao.” Long Vương đáp. “Là do mấy đứa này mẫn cảm quá đó thôi. Làm chuyện ầm ầm như thế thực lòng làm cho Long mỗ áy náy quá.”
“Long lão khách khí quá. Chúng cháu rất vinh hạnh vì ông đã tới đây, ông của cháu bảo cháu gửi lời hỏi thăm ông, ông còn nói cháu hỏi xem Long lão khi nào có thời gian để ông đến đây tìm Long lão đánh cờ.”
“Tôi chỉ là một ông già không tiền, không quyền không thế mà thôi, ngoài thời gian ra thì chẳng còn gì hết, lão tiên sinh Văn Nhân Đình đồng ý tới đây đánh cờ với Long mỗ thì đó quả thật là một mong muốn khó mà thành hiện thực của Long mỗ rồi.”
“Vậy thì không làm phiền Long lão nữa, Long lão nghỉ ngơi sớm đi. Nhân viên kỹ thuật đang kiểm tra lại rồi, sẽ sớm có điện lại thôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu một cái, sau đó dắt theo người của nàng rời đi.
Tần Lạc chạy đi lấy một chiếc ghế rồi đỡ Long Vương ngồi xuống, hỏi: “Sư phụ không sao chứ?”
“Không sao.” Long Vương nói. “Sau khi mất điện thì ta đã nấp vào một chỗ rồi, chẳng nhìn thấy ai hết, thì làm sao có chuyện gì xảy ra được?”
Tần Lạc cười nói: “Trốn đi là tốt rồi. Con chỉ sợ sư phụ cứ đánh trực diện với địch thì … Mục nguyệt cẩn thận lắm, để không làm phiền sư phụ nghỉ ngơi, cô ấy đã sắp xếp người ở bên ngoài hết, nhưng chỉ cần có động tĩnh gì là toàn bộ bọn họ sẽ tới đây trong thời gian nhanh nhất.”
“Ừm. Ta biết. Cô gái này là cô gái thông minh nhất mà ta từng thấy.” Long Vương gật đầu khen ngợi. “Con gái thông minh quá cũng không phải là một việc tốt. Những việc mà cô bé vốn không phải gánh vác thì đều đè nặng lên vai cô bé, lão hồ ly Văn Nhân Đình không phải muốn tìm ta để đánh cờ hay sao? Đợi ông ta đến rồi ta sẽ nói vậy với ông ta.”
Cứ nghĩ tới cách sống của Văn Nhân Mục Nguyệt và những trách nhiệm mà nàng phải gánh vác, thì Tần Lạc lại cảm thấy chua xót cõi lòng.
Phụ nữ kiếm nhiều tiền quá rồi thì cũng để làm gì
Chẳng có những cô bạn thân thiết để cùng tâm sự, đi dạo phố, không có bạn trai để mà làm nũng rồi sai khiến, không thể đi lại tự do hết các nơi, không thể hát karaoke qua đêm như bao người khác, mỗi khi làm bất cứ việc gì thì đều có vô số con mắt dán lấy, mỗi một bước đi thì đều có một đám người đi theo.”
Đây gọi là hưởng thụ ư? Không, phải gọi là ngồi tù mới đúng.
“Đúng vậy.” Tần Lạc nói theo: “Mục Nguyệt thực sự là rất vất vả. Chẳng khác nào khổ hành tăng cả. Phải để cho lão gia Văn Nhân giảm bớt gánh nặng cho cô ấy.”
Long Vương nhìn Tần Lạc, tủm tỉm cười nói: “Xem ra quan hệ giữa con với cô bé này cũng không tệ chút nào thì phải?”
“Ha ha.” Tần Lạc cười lấy lệ, rồi nói: “Chúng con đúng là những người bạn tốt của nhau.”
“Thế việc con đến Yến Kinh để từ hôn là thế nào?” Long Vương vạch trần sự thật nói.
Tần Lạc trợn tròn mắt nhìn Long Vương nói: “Sư phụ đến cả chuyện này mà cũng biết ư?”
Long Vương nhìn Tần Lạc, bất đắc dĩ nói: “Con nghĩ rằng ta sẽ thu nhận con làm đồ đệ trong trường hợp không biết gì về con hay sao? Con nghĩ rằng Phó Phong Tuyết đã tùy tiện trao cho con tấm bài đó hay sao? Mặc dù con không thèm, nhưng lấy danh nghĩa Long Tức đem ra ngoài thì vẫn có thể dọa được người khác đấy. Nếu con mà là một người xấu thì con có thể cầm tấm bài này ra ngoài để phục vụ cho việc thăng quan tiến chức của mình thì cũng không phải là một việc gì khó khăn. Chúng ta còn chưa hồ đồ đến mức đó đâu.”
“Con chỉ là không ngờ sư phụ lại quan tâm cả tới chuyện này.” Tần Lạc cười nói.
“Sao lại không quan tâm đến chuyện này được? Từ hôn với người chủ chốt trong gia tộc Văn Nhân là Văn Nhân Mục Nguyệt, việc này mà lộ ra bên ngoài thì sẽ là một việc làm kinh động cả cái đất Yến Kinh này, vậy thì sao ta lại không quan tâm được cơ chứ?”
Tiếp đó, Long Vương lại lắc đầu nói: “Đáng tiếc. Con với con bé đó cũng là một đôi đấy, nhưng bên cạnh con có quá nhiều phụ nữ, như thế thì lại thành kiếp nạn đào hoa rồi. Tần Lạc, con ngàn vạn lần đừng có đi vào con đường mòn của Phong Tuyết nhé. Đàn bà có thể tạo nên một người đàn ông, nhưng cũng có thể dễ dàng hủy hoại một người đàn ông.”
“Phó lão ư?” Tần Lạc như vừa phát hiện ra một châu lục mới, hắn kinh ngạc hỏi với vẻ tò mò: “Phó lão làm sao ạ? Vì sao con lại không được đi vào con đường mòn của ông ấy?”
Long Vương khoát tay cười nói: “Nói lỡ miệng. Việc này con cứ hỏi thẳng ông ấy thì hơn. Ta nói xấu sau lưng như thế thì không được tốt cho lắm.”
“Sư phụ.” Tần Lạc chỉ muốn biến ngay thành một cô bé nhỏ xinh để ôm lấy cổ Long Vương mà nũng nịu, hoặc biến thành một đại cao thủ bóp nghẹt cổ ông mà uy hiếp ông phải nói ra toàn bộ sự tình.
“Đi hỏi ông ấy, đi hỏi ông ấy ấy.” Long Vương không có ý định khai ra. “Tần Lạc à, không phải ta muốn nói con đâu. Phong Tuyết tặng cho con một món quà quý giá như vậy, thì khi nào có thời gian con hãy đến đó nói chuyện với ông ấy cho vui. Ông ta có nhiều bảo bối trên người lắm đấy, lại cũng giống ta chẳng có con cái gì, con lấy được từ ông ta một thứ, không phải là đã được hời lớn rồi hay sao? Cho ai cũng là cho, cho con cũng là cho. Có ta ở đây, chắc ông ấy cũng không đối xử bất công đâu.”
“Nếu sư phụ đã nói vậy thì khi nào con không có việc gì, con sẽ đến thăm Phó lão.” Tần Lạc cười nói.
Không phải Tần Lạc không muốn tiếp cận nhiều với Phó Phong Tuyết, mà là do ngày trước lúc nào ông cũng ở trong trạnh thái ngủ gà ngủ gật, cho dù Tần Lạc có muốn tới gần cũng không có lý do gì để tới cơ.
Hơn nữa, mình là đồ đệ của Long Vương, mà ngày nào cũng chạy tới để nịnh nọt lấy lòng Phó Phong Tuyết, thì mọi người sẽ nghĩ gì đây? Long Vương sẽ nghĩ gì đây?
Bây giờ Long Vương chủ động nói ra như vậy rồi, Tần Lạc có đến đó thì tình hình sẽ không giống như những lần trước nữa. Hơn thế, ý của Long Vương là lo người ta sẽ cướp đi bảo bối trong tay Phó Phong Tuyết.
Là ai chứ?
Đột nhiên trong đầu Tần Lạc hiện luôn lên hình ảnh của Hoàng Thiên Trọng, khuôn mặt mà có nhìn thế nào cũng không được người ta ưa thích bằng khuôn mặt dễ thương của mình. Phó Phong Tuyết và cha của Hoàng Thiên Trọng thân nhau như anh em trong nhà. Bây giờ Long Vương lại không có ở đó, nếu Hoàng Thiên Trọng lấy lòng Phó Phong Tuyết thì cũng khó mà nói trước được Phó Phong Tuyết sẽ không đối xử tốt với hắn ta.
Long Vương thấy Tần Lạc đã hiểu ý mình muốn nói, thì phất tay nói: “Đi xem xem cô bé đó xem sao đi. Chỗ cô bé đó có thể xảy ra chuyện rồi.”