Tần Lạc sau khi giúp Long Vương châm vào các huyệt vị trọng yếu của hai chân và lưng của Long Vương xong, hắn liền cất châm vào hộp và nói: “Hoàng Thiên Trọng trở thành đội trưởng Long Tức rồi sao?”
“Đội trưởng tạm thời thôi.” Long Vương hứ lên nói.
“Sư phụ không cam tâm?” Tần Lạc lâu lắm mới thấy Long Vương tỏ ra trẻ con như lúc này.
“Có phải là không cam tâm hay không, thì cũng không phải người ngoài có thể nhìn ra được điều kỳ diệu của vấn đề này đâu.” Long Vương bật cười hềnh hệch, trông ông giống một con gấu, trông múp míp dễ thương nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Tần Lạc có lúc cũng phải nghi ngờ rằng, chưa bao giờ hắn thấy Long Vương hút thuốc hay ăn những loại thức ăn có phẩm màu, nhưng sao răng ông lại ố vàng đến mức này nhỉ?
“Thế có điều kỳ diệu gì vậy?” Tần Lạc kéo chiếc ghế tới ngồi trước mặt Long Vương, giống như một cậu học trò ngoan ngoãn nghe giảng vậy.
“Đội trưởng tạm thời tuy rằng có thể tạm thời nhận chức vụ của một đội trưởng thực thụ, nhưng nói cho cùng thì nó cũng không phải là một chức vụ chính thức.” Long Vương vốn bây giờ không có việc gì làm, nên ông cũng muốn đem những chuyện trong bụng mà xả hết ra ngoài. Cũng may Tần Lạc cũng là người lựa chọn thích hợp, ông cũng muốn chỉ điểm cho Tần Lạc, một người chưa bao giờ lăn lộn tại chốn quan trường nhưng lại có độ giác tính rất cao này: “Đội trưởng tạm thời có một thời gian sát hạch, sau khi trải qua sát hạch thì mới có thể trở thành chính thức. Còn sát hạch không qua thì sẽ phải đi làm cái khác. Con cho rằng nó có thể qua được sát hạch không?”
“Tại sao lại không qua được?” Tần Lạc nghi ngờ hỏi. Theo đạo lý mà nói, bên trên đã đưa ra quyết định như vậy rồi, thì việc Hoàng Thiên Trọng trở thành đại đội trưởng đã là điều chắc chắn rồi. Nếu như Hoàng Thiên Trọng không qua được, thì chẳng phải bên trên đã quyết định sai lầm rồi hay sao?
“Đó là sự phối hợp cũng như năng lực điều hòa các thành viên trong đội.” Long Vương Tự tin nói. “Long Tức là một thể thống nhất, tất cả các thành viên đều ăn cùng, ngủ cùng, hai người một đội đi thực thi nhiệm vụ, họ là những người trao tính mạng cho người đồng hành của mình mà hành động. Con có thể nói đó là tinh thần đồng tâm hiệp lực của họ, và nó có một khuyết điểm rất lớn, đó là rất khó để họ chấp nhận người ngoài nhảy vào trong bọn họ. Nếu như không để cho bọn họ chọn được một người đội trưởng mà họ khâm phục, bọn họ phản ứng sẽ vô cùng mạnh mẽ.”
Long Thiên Trượng đưa mắt về phía đông, đó là vị trí của Long Tức, nói: “Nếu như ta đoán không sai, thì bây giờ Hoàng Thiên Trọng chắc là đang vất vả lắm đây.”
“Nếu mà như vậy thì sao bên trên vẫn phái hắn tới đó? Tại sao không trực tiếp chọn ra một đội trưởng có thể phát huy tác dụng của Long Tức?”
“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?” Long Vương lắc lắc đầu nói: “Trăm ngàn năm nay, văn hóa quan trường của Trung Quốc quan trọng là ở chữ ‘đấu’, muốn có tiền thì phải đấu thắng đối thử hẵng hay. Muốn làm việc vì dân vì nước, cũng phải đấu thắng đối thủ hẵng. Nếu đầu óc là của một thằng bã đậu thì làm sao mà ngồi vào cái ghế nào được, lại làm sao có thể có năng lực để đi làm việc được? Khôngó năng lực thì ai còn nghe mình nữa chứ.”
“………..” Tần Lạc biết vậy, nhưng hắn cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.
“Lẽ nào bọn họ lại không hiểu điểm này hay sao?” Tần Lạc lại nghĩ ra một câu hỏi mới: “Bọn họ biết quả sẽ như thế này rồi, sao vẫn còn phái Hoàng Thiên Trọng ngồi lên cái ghế đội trưởng làm gì?”
“Bọn họ biết, nhưng bọn họ biết làm cách nào hơn.” Long Thiên Trượng lộ rõ vẻ bá đạo nói: “Long Tức là do ta và Phong Tuyết, Thiên Minh ba người tạo dựng lên. Cho dù cả ba chúng ta có chết rồi, thì ảnh hưởng của chúng ta với Long Tức vẫn lớn hơn người thường rất nhiều. Bọn họ muốn có quyền lực, nên chỉ có thể phái người tới tranh đoạt mà thôi, không tranh đoạt thì làm sao mà lấy được? Nói thật lòng, Hoàng Thiên Trọng là người lựa chọn thích hợp nhất, nếu như không phải hắn quá ích kỷ, chỉ bo bo cho mình, thì ta cũng đồng ý đem Long Tức mà giao cho nó. Thật là đáng tiếc.”
“Bây giờ hai bên đang ở thế giằng co, ta cược là Hoàng Thiên Trọng không thể nào làm vững được cục diện tại Long Tức, còn bọn họ thì lại đặt cược là Hoàng Thiên Trọng có thể. Ai thua ai thắng vẫn chưa phân rõ ra mà.”
Tần Lạc lập tức nghĩ tới các thành viên Long Tức như Lý Thám Hoa, Hỏa Dược, Quân Sư thì bất giác hắn bật cười.
Có bọn họ ở đó, thì Hoàng Thiên Trọng chắc là khó nhằn lắm đây.
Hơn nữa, còn có Ly ở đó nữa, nàng chính là người đại diện của Long Tức. Có nàng ở đó, thì đồng nghĩa là có Long Vương ở đó rồi.
Những thành viên trong Long Tức sao lại có thể nghe lời Hoàng Thiên Trọng cơ chứ?
Tần Lạc nhìn Long Vương nói: “Sư phụ khi đó cố tình tránh mặt đúng không?”
“Cũng có yếu tố này.” Long Vương không hề phủ nhận nói: “Thế công của bọn chúng đúng là rất mạnh, vì muốn cứu con ra, mà không ít các ông già đã đứng ra phô trương thanh thế. Nhưng con cáo già Điền Chân đó đã thổ huyết, lấy được bao nhiêu điểm trong mắt cấp trên. Bọn họ đều nói Hoàng Thiên Trọng rất tài năng, nên mới vứt hắn lên đống lửa mà nướng, xem xem nó là vàng thật, hay chỉ là đống sắt vụn mà thôi.”
“Có khi bị nướng thành đống sắt vụn thật.” Tần Lạc cười nói: “Có mấy người của Ly ở đó, Hoàng Thiên Trọng xem ra cũng khó lòng mà làm gì nổi.”
“Bây giờ ta lo lắng nhất một tình huống.” Long Vương nói.
“Bọn họ có thể làm thời gian của Hoàng Thiên Trọng làm đội trưởng tạm thời kéo dài ra, đến lúc đó các thành viên gạo cội trong Long Tức sẽ về hưu, và những thành viên Long Tức mới sẽ do hắn lựa chọn. Đến lúc đó Long Tức đã không còn là Long Tức nữa rồi.”
“Vậy phải làm sao đây?” Tần Lạc hỏi.
“Chờ Quân Sư trở về.” Long Vương nói.
“Quân Sư đi đâu rồi?” Bởi vì đây có liên quan đến cơ mật quân sự, nên Tần Lạc chưa bao giờ hỏi Quân Sư đi đâu cả.
Nhưng bây giờ Long Tức có biến động lớn như vậy, mà Quân Sư vẫn mãi chưa xuất hiện, nên Tần Lạc cứ thấp thỏm lo âu.
Quân Sư là Long Tức văn võ song tài, về độ lịch duyệt thì cũng không hề kém Hoàng Thiên Trọng. Nhất là khi Long Vương bị liệt, nàng đã làm chức đội trưởng vô cùng tốt.
Nếu Quân Sư quay lại, thì địa vị của Hoàng Thiên Trọng chắc chắn sẽ bị lung lay dữ dội.
Nghĩ tới đây, Tần Lạc bất giác cảm thấy Hoàng Thiên Trọng hơi bị đáng thương.
Hắn không phải là nhân vật chính, mà chỉ là con cờ của Long Vương và đối thủ của ông ấy mà thôi.
Sự sống chết của Hoàng Thiên Trọng chẳng cần ai phải chú ý cả, mọi người chỉ quan tâm tới ai là người thắng và ai là người thua mà thôi.
Tần Lạc đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
Long Vương tuy bên ngoài rất khoáng đạt rộng lượng, nhưng không phải vì thế mà ông lại không cẩn thận. Qua một thời gian dài tiếp xúc hắn cảm nhận được Long Vương mưu kế khôn lường, đến cả những tay gian hùng khét tiếng không phải cũng đã thổ huyết rồi đấy thôi.
Tần Lạc rất muốn hỏi ông ấy rằng, hắn rốt cuộc là gì của ông, nhưng lại lo ông ấy trả lời như trong đoạn băng quảng cáo trên ti vi, con là tách trà lipton của ta, thì đúng là bó tay.
Nhưng Tần Lạc vẫn tin tưởng Long Vương, hắn không có lý do gì mà không tin tưởng cả. Nó giống như hắn tin tưởng Lệ Khuynh Thành mà hắn đã giao cả tập đoàn cực lớn vào tay nàng, để nàng tự do lo liệu vậy.
Một người là người đàn bà hắn yêu, còn một người là người đàn ông hắn ngưỡng mộ.
“Đi là nhiệm vụ.” Long Vương cười nói: “Một nhiệm vụ mà chỉ có nó đích thân đi làm thì mới có thể thành công được.”
“Đối thủ rất mạnh phải không?” Tần Lạc hỏi: “Bao giờ cô ấy về?”
Long Vương nhìn Tần Lạc một cái rồi nói: “Có con ở đây thì ta chẳng lo lắng gì cả. Hoàng Thiên Trọng rất biết cách mượn thế lực khác, lần này hắn hoàn toàn lợi dụng Điền Chân nên mới có được như ngày hôm nay, xem ra cũng không phải hạng xoàng. Con và hắn đều thuộc loại bên ngoài thì nhu còn bên trong thì cương, lần này xem xem con và hắn sẽ đối đầu với nhau ra sao.”
Tần Lạc từ tiểu viện đi ra, vừa vặn lại trông thấy đội xe hào nhoáng của Văn Nhân Mục Nguyệt đang chầm chậm lái tới.
Tần Lạc đứng đợi, chờ cho đám người bảo vệ Văn Nhân Mục Nguyệt xuống xe hết đã.
Mặc dù bây giờ đang ở trong địa bàn của mình, nhưng đội bảo vệ Văn Nhân Mục Nguyệt không vì thế mà tỏ ra lơ là, điều này có thể thấy gia tộc Văn Nhân coi trọng sự an toàn của nàng cao đến mức nào.
Văn Nhân Mục Nguyệt hôm này mặc một bộ quần áo thời thượng màu đen, trên cổ đeo một chiếc khăn màu trắng, càng làm tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng của nàng. Trông nàng còn có dáng hơn cả mấy cô người mẫu quốc tế nữa.
Dưới ánh đèn phản chiếu, gương mặt của nàng như đang phát ra ánh sáng, làm lu mờ hết cả xung quanh, tất cả gương mặt người khác dần dần mờ dần, nhưng gương mặt của nàng càng lúc càng hiện rõ ra trong mắt của Tần Lạc.
“Về rồi à?” Tần Lạc cười nói, cứ như một anh chồng chờ đợi cô vợ của mình vừa đi làm về vậy.
Cất tiếng hỏi câu này xong Tần Lạc cũng cảm thấy bản thân hắn thật vô duyên, sao lại hỏi một câu lãng nhách như vậy?
Nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn gật đầu đáp lại câu hỏi của hắn.
“Nếu bận thì không cần ngày nào cũng tới đâu.” Tần Lạc lại nham nhở nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt lúc này đã đi vào tiểu viện của mình nói: “Em là chủ nhân ở đây, có khách quý ở đây thì phải quay về đón tiếp chứ.”
“Vậy sao lúc anh nằm ở đây lại chẳng thấy em về tiếp đón gì cả?” Tần Lạc bông đùa nói.
“Bởi vì anh không phải là khách quý ở đây.” Văn Nhân Mục Nguyệt đáp lại lạnh tanh.
“Hả? Sao em lại có thể nói với anh như vậy cơ chứ?” Tần Lạc ai oán nói.
“Anh rể, đó là vì chị em đâu có coi anh là người ngoài đâu.” Văn Nhân Chiếu từ bên trong phòng chạy ra nói: “Anh nghĩ xem, anh đã là anh rể của em rồi, chị cần gì phải coi anh là khách quý nữa đúng không? Như thế chẳng hợp lẽ tí nào.”
“Lắm điều.” Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ lườm Văn Nhân Chiếu một cái, rồi bước đi qua người hắn luôn.
“Sao cậu lại ở đây?” Tần Lạc nhìn Văn Nhân Chiếu hỏi.
“Chờ anh chứ còn gì nữa.” Văn Nhân Chiếu cười ha hả nói: “Em biết thế nào anh cũng đến, nên cố tình ở lại đây chờ anh, kết quả là lại ngủ quên béng đi mất.”
“Chờ tôi làm cái gì?” Tần Lạc hỏi.
Văn Nhân Chiếu liếc mắt nhìn sang bên cạnh, rồi thấp giọng nói: “Nghe nói ông già sống ở bên kia là một cao thủ võ lâm, em muốn qua bên đó học võ với ông ấy. Em nghĩ rồi, em không hợp làm ngôi sao ngôi sọt gì đâu, em muốn học võ để bảo vệ cho chị.”
“….” Tần Lạc suýt chút nữa thì đi dầu xuống đất, thằng nhóc này đúng là lý tưởng hóa vấn đề một cách khá nghiêm trọng.
“Tôi có thể hỏi giúp cậu.” Tần Lạc nói: “Nhưng có dạy cho cậu hay không thì tôi không dám bảo đảm.”
“Vâng vâng. Cảm ơn anh rể nhiều lắm.” Văn Nhân Chiếu vui mừng nói.
Thế giới bỗng nhiên chìm vào trong một màn đêm.
“Mất điện ư?” Tần Lạc hỏi.
“Vâng .” Văn Nhân Chiếu phụ họa theo: “Lạ thật đấy, ở đây có máy phát điện độc lập, làm sao mà có thể mất điện được cơ chứ?”
Tần Lạc nghe vậy cả kinh, ba giò bốn cẳng chạy tới chỗ của Long Vương.