Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 912: Chương 912: Cô là con gái không phải phụ nữ




“Cháu nghi ngờ loại thuốc này có thể gây tổn hại cho trái tim người dùng thuốc.” Tần Lạc nói.

“Nghi ngờ?” Hai hàng mi của Thái Công Dân vặn thành chữ ‘xuyên’.

“Độc tính của nó rất bí mật, các cơ quan kiểm tra rất khó có thể kiểm tra ra được. Cháu tạm thời vẫn không có cách xác định liệu có phải bọn họ dùng phương thuốc đó hay không. Nhưng nếu một khi đúng là phương thuốc đó thì có độc tính.” Tần Lạc nói.

Thái Công Dân do dự một lát rồi nói: “Đây chính là một sự kiện được đất nước rất coi trọng. Hôm qua ở trong bộ vẫn còn thảo luận về chuyện này. Tất cả mọi người đều hy vọng thấy Trung y có thể mượn cơ hội này, một lần nữa trở thành một phương tiện chăm sóc sức khỏe và khám chữa bệnh chủ yếu ở đất nước, thậm chí là trên thế giới.”

Tần Lạc trầm ngâm.

Quả thật một khi loại thuốc này thành công, nó sẽ là chuyện có lợi cho dân cho nước.

Nó có thể nâng cao địa vị của Trung y, mượn sức ảnh hưởng của sự kiện này, Trung y có thể nhanh chónh phát triển ra bên ngoài, trở thành y thuật đáng tin cậy và được ủng hộ của người dân Trung Quốc và các quốc gia khác.

Bây giờ các quan chức cao cấp trong bộ cũng đều để ý tới chuyện này. Lúc này chỉ dựa vào sự ‘nghi ngờ’ của hắn mà loại thuốc này đã bị cấm sản xuất và lưu hành trên thị trường, Tần Lạc có thể hiểu Thái Công Dân sẽ phải gánh chịu một áp lực lớn tới cỡ nào.

Thái Công Dân suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi tin tưởng cậu.”

“Cám ơn bộ trưởng Thái.” Tần Lạc xúc động nói.

“Không nên cám ơn tôi. Cần phải cám ơn chính cậu.” Thái Công Dân nói: “Tôi biết cậu là người như thế nào, không ai có thể hiểu rõ những chuyện cậu làm như tôi. Nếu một khi cậu không biết rõ, nhất định cậu sẽ không tới đây nói chuyện với tôi.”

“Sinh mạng con người rất quan trọng. Nếu như để loại thuốc này đưa ra thị trường thì hậu quả của nó là không thể tưởng tượng được. Cháu rất sốt rột.” Tần Lạc cười giải thích.

“Đúng vậy. Sinh mạng là quan trọng nhưng bây giờ còn bao nhiêu người còn giữ điều này trong lòng đây? Tiền tiền tiền, vì tiền, ngay cả bản thân cha mẹ mình, chúng cũng có thể bán được.” Thái Công Dân tức giận nói.

Vợ Thái Công Dân gõ gõ đũa xuống bàn nói: “Thôi được rồi, ăn cơm đi. Tức giận như vậy để làm gì? Chỉ cần chúng ta không đánh mất lương tâm là được. Ông cũng không phải Thượng Đế, ông có thể cứu được lương tâm của bọn họ không?”

Tần Lạc cười thầm, thần nghĩ: bên cạnh mình thật ra có một ‘thượng đế’ giả. Thế nhưng người này có thể cứu được lương tâm con người. Nếu thấy người nào không tốt, anh ta sẽ giết người đó, người chết không thể làm chuyện xấu.

Thái Công Dân không trả lời câu hỏi của người bạn già của mình, ông nhìn Tần Lạc hỏi: “Cậu có thể xác định được không?”

“Không thể?” Tần Lạc nói.

“Nếu như cho cậu thời gian, cậu cần bao nhiêu thì có thể chứng minh suy đoán của mình?”

Tần Lạc sửng sốt rồi nói: “Mười ngày. Cháu sẽ cố gắng trong vòng mười ngày tìm được chứng cớ xác đáng chứng minh. Thế nhưng cháu cũng không quá chắc chắn. Sai một ly, đi một ngàn dặm. Không nhìn thấy phương thuốc thì không thể xác định được chính xác cách điều chế của bọn họ. Nhất định bọn họ sẽ bảo vệ nghiêm ngặt, cháu cũng không dễ dàng có được.”

“Ừ …trước tiên tôi cho cậu mười ngày.” Thái Công Dân nói: “Sau mười ngày không được thì hãy nghĩ cách khác. Chúng ta hy vọng Trung y có thể chữa được bệnh viêm gan nhưng không vì thế mà để nó biến chuyện tốt thành chuyện xấu, làm hỏng Trung y. Ăn, mặc, ở, đi lại là những thứ liên quan mật thiết tới người dân, ngay cả thuốc khám chữa bệnh cho người dân mà cũng quản lý không tốt, tôi sớm nên rút khỏi chức vụ phó bộ trưởng này.”

“Cám ơn bộ trưởng Thái.” Câu nói này của Tần Lạc thực sự xuất phát từ lòng kính trọng của hắn đối với ông già mái tóc hoa râm này: “Cháu sẽ cố gắng cho ông biết kết quả trong thời gian sớm nhất.”

“Được.” Thái Công Dân nói: “Ăn cơm đi. Hôm nay muộn rồi. Ngày mai cậu hãy cùng tôi đi tới một chỗ.”

“Dạ.” Tần Lạc đồng ý nhưng hắn không hỏi xem Thái Công Dân muốn dẫn hắn tới chỗ nào.

Ngày hôm sau, khi Tần Lạc ăn sáng xong, hắn lập tức đi tới nhà Thái Công Dân.

Thái Công Dân cũng vừa ăn xong bữa sáng, ông mặc một bộ comple màu đen, đang ngồi đọc báo ở salon. Khi thấy Tần Lạc đi vào, Thái Công Dân bỏ tờ báo, đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Hậu Vệ Đông và Tần Lạc liếc mắt nhìn nhau rồi hai người đi theo sau Thái Công Dân.

Sau khi ngồi trên xe, Thái Công Dân mới nói nhỏ với Tần Lạc: “Tôi đã gọi điện báo cáo chuyện này với Thủ tướng. Thủ tướng cực kỳ coi trọng chuyện này, giao nhiệm vụ cho tôi nhất định phải làm rõ chân tướng của sự việc này. Ất can giải độc vương là thuốc mới đang xin giấy phép lưu hành, hiện ở cục giám định thuốc có lưu giữ tài liệu của nó. Tôi dẫn cậu tới đó xem cách điều chế thuốc có vấn đề hay không?”

Ngay lập tức Tần Lạc cảm thấy hắn lực với hắn tăng lên gấp bội. Hắn thật sự không ngờ chuyện này đã kinh động tới lãnh đạo cấp cao.

Nếu như không xử lý tốt chuyện này, thật ra bản thân hắn không phải gánh chịu trách nhiệm gì nhưng lại có ảnh hưởng cực kỳ xấu đối với Thái Công Dân.

Cho dù thế nào đi nữa, hắn tuyệt đối không để Thái Công Dân chịu tội thay người khác.

Trong một gian hầm ngầm, sau khi Tần Lạc nhìn thấy cách điều chế thuốc Ất can giải độc vương, hai mắt hắn mở to.

Đây chính là một phương thuốc trong ‘phương thuốc Kim Hạp’. Có lẽ bọn người đó sợ phương thuốc này bị tiết lộ ra ngoài nên trong phương thuốc gửi tới cục giám định thuốc đã bỏ bớt đi một vài dược liệu. Nếu người khác có thể nhận ra vấn đề thì có thể dùng ít tiền, cho dù là chuyện gì đi nữa cũng có thể lấp đi được.

Nhưng sao chúng có thể lừa gạt được Tần Lạc, người đã hiểu rõ phương thuốc như lòng bàn tay?

Khi Thái Công Dân nhìn thấy sắc mặt của Tần Lạc, ông nghiêm giọng hỏi hắn: “Có phải có chuyện không?”

“Đúng vậy.” Tần Lạc trả lời: “Đúng như cháu dã dự đoán. Nếu dựa vào đơn thuốc của bọn họ điều chế Ất can giải độc vương, tuy có chữa được bệnh gan nhưng lại làm tổn thương trái tim.”

“Cậu có cách nào hóa giải điều này không?” Thái Công Dân hỏi.

“Nếu như cháu có cách hóa giải điều này, cháu đã sớm đưa nó ra dùng rồi.” Tần Lạc trả lời: “Đơn thuốc này nằm trong nhà cháu mấy chục năm nay rồi.”

“Tần gia đúng là một nhà lương y.” Thái Công Dân cảm động nói. Nắm trong tay một phương thuốc như thế này mấy chục năm nhưng không nghĩ tới chuyện mang ra kiếm tiền. Một gia tộc Trung y thật sự đáng khâm phục.

Trong lòng Tần Lạc cũng cảm thấy tự hào khi có người khen ngợi gia đình mình.

“Bộ trưởng Thái quá khen.” Tần Lạc nói.

“Mặc dầu cậu đã xác định là phương thuốc có vấn đề nhưng dụng cụ đo lường của chúng ta không kiểm tra được độc tính của nó như vậy vấn đề vẫn không được giải quyết. Hơn nữa chuyện này đã lan ra khắp thế giới, giới truyền thông khắp thế giới đều đưa tin. Nếu bây giờ đột nhiên dừng lại giữa chừng, chuyện này sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới Trung y, tới đất nước.”

Sự lo lắng của Thái Công Dân rất có lý. Tin tức Trung y chữa được bệnh viêm gan siêu vi B đã khiến cả thế giới xôn xao, nay đột nhiên bỏ dở giữa chừng sẽ khiến thế giới suy đoán lung tung, có người sẽ nghĩ rằng Trung Quốc tự đạo diễn vở kịch này. Hiện tại bọn họ lâm vào tình trạng thổi da trâu phát nổ nên tuyệt đối không có cách bào chữa.

Thật ra cho dù loại thuốc này có được đưa ra ngoài thị trường hay không thì mục đích làm tổn hại Trung y của đám người kia đã đạt.

Nếu như đưa ra ngoài thị trường thì đó là tổn thương nghiêm trọng, còn không đưa ra ngoài thị trường thì cũng là một vết thương nhỏ.

“Trừ khi có hồ sơ lâm sàng, nhưng hồ sơ lâm sàng phải cần mấy năm mới có.” Tần Lạc nói: “Tần gia chúng cháu liên tục nghiên cứu vấn đề loại trừ độc tính ảnh hưởng tới tim nhưng bây giờ vẫn chưa có cách nào giải quyết ổn thỏa.”

“Ừ, phát hiện ra vấn đề cũng có công lớn nhất rồi.” Thái Công Dân càng ngày càng yêu thích chàng trai trẻ tuổi trước mặt ông. “Nếu như cậu không nói ra, thuốc này được đưa ra thị trường, tới khi đó có hàng mười vạn, hàng trăm vạn người bị trúng độc, Trung y sẽ bị hủy hoại …”

Khi nghĩ tới những kẻ đã mang tới tai họa này cho Trung y, Thái Công Dân thực sự tức giận, ông bực tức mắng: “Lũ người này thực đáng chết!”

Tần Lạc mỉm cười nói tiếp: “Đúng vậy.”

Hậu Vệ Đông líu lưỡi thầm nghĩ: chỉ có Tần Lạc mới dám tiếp lời Thái Công Dân kiểu này. Nếu là anh ta, anh ta tuyệt đối không dám nói hai từ đó.

………………..

Tần Lạc bỏ viên thuốc nhỏ màu trắng mà Hồng Phu ném cho vào trong miệng, uống một ngụm nước lọc nuốt xuống, sau đó hắn mới lấy từ trong người ra một cái bình màu vàng đất, lấy từ trong bình ra một hoàn thuốc màu đen đưa cho Hồng Phu và nói: “Hai người chúng ta, ta hại ngươi, ngươi hại ta tới khi nào mới chấm dứt đây?”

Trước tiên Hồng Phu đặt hoàn thuốc màu đen vào miệng nhấm nháp rồi mới nuốt nó. Sau khi nuốt xong hoàn thuốc, Hồng Phu nhìn Tần Lạc với đôi mắt trắng dã và nói: “Nếu như anh không cố tình hại người khác, tình hình sao có thể trở nên như thế này? Tôi mặc kệ anh, tốt nhất là cùng anh chơi trò đồng quy vu tận này.”

“Cô nghĩ hay thật.” Tần Lạc tức giận nói: “Cho dù tôi muốn tìm một người cùng tuổi, cùng sinh, cùng chết thì người đó cũng không phải là cô. Cô cho tôi thuốc giải, tôi cũng cho cô thuốc giải. Hai chúng ta chấm dứt sau này nước giếng không phạm nước sông.”

Hồng Phu bị Tần Lạc hạ chất độc muỗi mặt người biến dị trong khi đó hắn bất cẩn bị Hồng Phu hạ một loại cổ độc mà chính hắn cũng không biết tên.

Loại cổ độc này bình thường không đau, không ngứa, ở chổ trúng độc có một vết đỏ nhỏ.

Nhưng nếu như tới thời điểm mà hắn không giao thuốc giải cho Hồng Phu thì vết đỏ như có linh tính, nó bắt đầu cắn và nứt ra, đau tới mức chết đi sống lại vậy.

Tần Lạc và Hồng Phu đã một lần trao đổi thuốc giải độc nhưng chuyện này cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là một điều hay. Nếu như Tần Lạc hắn có chuyện tạm thời xa nhà thì sao? Nếu như Hồng Phu rời khỏi Yến Kinh hay cô nàng uống phải sữa chua có chứa chất xi-a-no-gen và đi đời nhà ma thì sao?

“Nghe anh nói vậy tôi quyết định sẽ chết chung một chỗ với anh.” Hồng Phu lạnh lùng nói: “Tôi rất thích làm chuyện mà người khác không thích tôi làm. Tốt nhất sau này anh đừng có chọc tôi, tôi sẽ không cho anh thuốc giải nữa. Tôi chết, anh cũng phải chết. Còn nữa, lần sau đổi lại, anh là người chủ động tới … tôi là phụ nữ, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi tới đây?”

Tần Lạc ngắm nhìn ngực Hồng Phu, nói vẻ châm biếm: “Cô là con gái không phải là phụ nữ.”

“Lưu manh …” Cánh tay nhỏ bé của Hồng Phu vung lên, chiếc roi mềm đã xuất hiện trong tay nàng.

“Tôi và cô nói chuyện hợp tác.” Tần Lạc vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

Khi nghe Tần Lạc nói câu đó, Hồng Phu đành miễn cưỡng cất roi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.