Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 913: Chương 913: Tính kế lẫn nhau




“Hợp tác gì?” Hồng Phu không nhịn được sự tò mò bèn hỏi.

“Giúp tôi điều tra một người.” Tần Lạc nói.

“Tại sao tôi phải giúp anh.” Hồng Phu cười nhạt nói.

Tần Lạc cũng cười nói: “Chính vì vậy tôi mới nói chúng ta thảo luận hợp tác, tôi không để cô làm không công. Đây là yêu cầu của tôi nên cô có điều kiện gì thì cũng nói ra. Không phải đàm phán chính là cò kè mặc cả hay sao?”

Hồng Phu suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi muốn anh thành lập một ngàn điểm khám chữa bệnh ở những khu hẻo lánh Miêu Cương và một trăm trường đào tạo y học.”

Tần Lạc sửng sốt hỏi: “Tại sao cô lại muốn làm như vậy?”

Phải biết rằng những thảo cổ bà có một địa vị đặc biệt ở Miêu Cương chính là vì bọn họ không chỉ ‘gánh vác’ trọng trách liên lạc giữa thần linh và con người, bọn họ còn có thể giải trừ bệnh tật và nỗi khổ đau của con người …

Một số thảo cổ bà còn biết một số phương thuốc dân gian chữa bệnh cứu người. Có một số thảo cổ bà hoàn toàn không có một chút kiến thức y học, bọn họ chỉ phối hợp lung tung mấy loại dược thảo với nhau, cộng với mấy câu thần chú để chữa bệnh. Đây chính là nguyên nhân mà ở Miêu Cương tỷ lệ sống của người bệnh ở mức độ cực kỳ thấp.

Trong khi đó những thảo cổ bà chỉ nhờ vào sự ngu muội của người trong bộ tộc của mình và đạt được địa vị cao và tín ngưỡng của mọi người. Bây giờ hắn phái người tới thành lập các điểm khám chữa bệnh, cùng thành lập các trường dạy y học thì không phải là cướp công việc làm ăn của các thảo cổ bà sao?

Hồng Phu là cổ vương của những thảo cổ bà, nàng làm như thế không phải là tự tát vào mặt mình sao?

“Tại sao tôi không thể làm như vậy?” Hồng Phu hỏi lại.

“Cô … cô mà làm như vậy thì các thảo cổ bà sẽ hận cô thấu xương.” Tần Lạc nói.

“Vậy thì đã sao nào?” Hồng Phu nói: “Bọn họ đã không cứu được người, chẳng lẽ còn không cho người khác tới cứu hả?”

Thật ra Hồng Phu hiểu rõ ý tứ của Tần Lạc, nàng cũng biết bản thân nàng sẽ gặp áp lực rất lớn với chuyện này.

Trước kia Hồng Phu không có hiểu biết nhưng từ sau khi tới thành phố lớn, Hồng Phu càng cảm nhận được sự lạc hậu và ngu muội của người Miêu Cương.

Hồng Phu cũng hiểu rõ sự ngu muội và dốt nát này chính là điều quan trọng để duy trì quyền uy và địa vị của những thảo cổ bà. Thế nhưng chỉ vì một vài quyền lợi của bản thân mình mà để người bệnh không được khám chữa bệnh thì chính là hoàn toàn bất chính.

Hành động này của Hồng Phu sẽ bị coi là ‘trái luân thường đạo lý’ và còn phản bội lại Cổ thần vĩ đại nhưng nàng sẽ vì người dân của mình, vì đồng bào của mình mà đặt nền móng tri thức và hệ thống khám chữa bệnh, rồi nó sẽ bén rễ, sinh trưởng, ra hoa và kết quả.

Hồng Phu quen biết rất ít người. Bản thân nàng tuyệt đối không có khả năng một mình hoàn thành mục tiêu này chính vì vậy Hồng Phu đã lựa chọn Tần Lạc, một người dường như có mối quan hệ rộng lớn mà lại không thiếu tiền …

Trước đây Hồng Phu định dùng cổ độc uy hiếp Tần Lạc làm chuyện này nhưng nàng không ngờ khi nàng làm cho Tần Lạc trúng cổ thì bản thân mình cũng trúng độc.

Lần này Tần Lạc có chuyện cần tới nàng, đương nhiên Hồng Phu cũng muốn nhân cơ hội há miệng sư tử cắn một miếng.

“Hai trăm điểm khám chữa bệnh. Năm mươi trường dạy y học.” Tần Lạc ra điều kiện của mình.

“Tám trăm điểm khám chữa bệnh. Tám mươi trường đào tạo y học.”

“Nhiều quá, tôi không chịu được gánh nặng này.” Tần Lạc nói: “Bốn trăm điểm khám chữa bệnh. Năm mươi trường dạy y.”

“Năm trăm điểm khám chữa bệnh, không thể bớt thêm bất kỳ một điểm nào nữa.” Hồng Phu chốt hạ.

“Đồng ý.” Tần Lạc sản khoái đồng ý. “Năm trăm điểm khám chữa bệnh. Năm mươi trường học huấn luyện tri thức y học cho người dân địa phương, thế nhưng điều kiện kiên quyết chính là cô phải đảm bảo an toàn cho người tới làm và dân chúng địa phương phải phối hợp tích cực …”

Tần Lạc chỉ lo lắng những người hắn cử tới sẽ bị những thảo cổ bà làm hại như vậy thì cái được của hắn không đủ bù cho cái mất.

“Yên tâm đi. Tôi sẽ đả thông tư tưởng bọn họ.” Hồng Phu nói: “Người không muốn phối hợp …”

Hồng Phu không nói tiếp theo sẽ là gì nhưng Tần Lạc đã hiểu rõ.

Cô gái này tình nguyện làm mấy việc cho dân tộc của mình nhưng nàng cũng không e ngại tiếp tục giết người. Cô gái này là một thực thể mâu thuẫn. Đương nhiên có người nào không phải là một thực thể mâu thuẫn không?

“Được. Vậy cứ quyết định như vậy.” Tần Lạc cười nói. Chuyện Hồng Phu muốn làm chính là điều hắn cũng muốn làm. Chính hắn sẽ nói chuyện này với Thái Công Dân. Thái Công Dân nhất định sẽ rất vui mừng. Chính phủ vẫn muốn cải thiện vấn đề giáo dục và y tế lạc hậu ở Miêu Cương, nhưng vì dân cư địa phương vẫn chống lại nên cho tới nay vẫn chưa tìm được đột phá khẩu.

Hiện nay có một nhân vật đặc biệt như Cổ Vương ra mặt, có lẽ chuyện này sẽ thành công.

Đương nhiên Hồng Phu không biết đây là chính trị.

“Có phải anh muốn tôi điều tra Lam Thiên Hộ phải không?” Hồng Phu hỏi.

“Tại sao cô lại biết?” Tần Lạc kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Hồng Phu.

Hồng Phu khinh thường nhìn Tần Lạc và nói: “Đương nhiên tôi phải giám sát nhất cử nhất động của anh, nếu không anh phái người tới giết tôi thì sao?”

“…” Tần Lạc cười gượng. Cô gái này thật sự không ngốc như hắn vẫn nghĩ.

“Không sai, đúng là ông ta.” Tần Lạc nói: “Cô hãy theo dỏi sát sao ông ta giúp tôi. Cô phải nhớ kỹ những người ông ta gặp, những chuyện ông ta làm. Nếu có bất kỳ chuyện gì khả nghi, cô phải lập tức thông báo cho tôi.”

“Báo cáo như thế nào?”

“Gọi điện thoại.”

“Tôi không biết sử dụng điện thoại di dộng.”

“………”

……………..

Rùng trúc, ngôi nhà gỗ.

Bạch Tàn Phổ dẫn theo mấy thủ hạ thân tín đi nhanh tới. Khi đi tới trước cửa ngôi nhà gỗ, mấy thủ hạ của gã nhanh chóng tản ra xung quanh, một mình Bạch Tàn Phổ đi vào trong ngôi nhà gỗ.

Bạch Tàn Phổ gõ cửa. Khi bên trong vang lên tiếng nói ‘vào đi’, Bạch Tàn Phổ mới đẩy cửa bước vào trong.

Tuy Bạch Tàn Phổ đang nắm giữ tính mạng già trẻ của thảo cổ bà kia, nhưng tóm lại Bạch Tàn Phổ vẫn e ngại thảo cổ bà. Chỉ có trời mới biết cô ta trong lúc nghĩ quẩn, phá bĩnh đột nhiên hạ cổ gì đó với gã.

Đây cũng chính là nguyên nhân Bạch Tàn Phổ không ép thảo cổ bà vào tuyệt cảnh. Đây chính là nguyên nhân sau mỗi lần tát thảo cổ bà, gã lại cho cô ta một viên đường.

Người phụ nữ tóc tai rối bù đang ngồi khoanh chân trên giường. Trước mặt cô ta chính là một khúc xương quái dị và những đồng tiền trên mặt có khắc những hình thù, bùa chú cổ quái.

Khi Bạch Tàn Phổ đi vào trong, cô ta đang cầm một đồng tiền. Khi nghe thấy tiếng ho khan ngoài cửa, cô ta vẫn không ngẩng đầu lên.

Bạch Tàn Phổ đứng ở trước cửa, gã cười nói: “Hãy giúp tôi một việc cuối cùng.”

“Việc cuối cùng?” Cuối cùng người phụ nữ cũng ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt vằn toàn tia máu kia thoáng hiện lên sự vui mừng và cả sự nghi ngờ.

“Không sai.” Bạch Tàn Phổ chính là một cao thủ trong chuyện nắm bắt tâm lý của người đối diện. Gã nhìn thấy sự không tin tưởng trong đôi mắt của người phụ nữ, gã nói tiếp: “Chỉ cần cô làm giúp tôi chuyện này, tôi sẽ thả con của cô, tôi cũng sẽ cho người hỗ trợ chữa bệnh cho chồng cô, còn nữa tôi còn cho cô hai trăm vạn tiền mặt.”

“Đây thật sự là lần cuối cùng.” Người phụ nữ thoáng động tâm nhưng cô ta lại sợ bị lừa gạt một lần nữa.

“Cô nghĩ rằng cô còn có sự lựa chọn sao?” Bạch Tàn Phổ hỏi ngược lại: “Ở chổ này chờ chết, không bằng hãy thử tin tôi một lần nữa.”

Người phụ nữ suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh muốn tôi làm gì?”

“Giết người.” Bạch Tàn Phổ cười nói: “Ngoại trừ giết người ra, cô còn có thể làm được điều gì nữa?”

……………….

Tô Tử rất hào hứng quan sát, đánh giá xung quanh nhưng Tần Lạc thật sự không có tâm trạng đó.

“… bây giờ tiến thoái lưỡng nan. Nếu như cấm thuốc đó, không cho lưu hành trên thị trường thì sẽ không có cách nào bào chữa với tin tức rằng thuốc Trung y có thể chữa trị được căn bệnh viêm gan siêu vi B. Nếu như không ngăn cản, nó vừa làm hại sức khỏe của người bệnh, tới khi chuyện này bị phát giác, Trung y sẽ hoàn toàn rơi xuống vực thẳm. Thuѣ Trung y làm tổn hại trái tim, còn ai dám dùng thuốc nữa không?

Tô Tử biết Tần Lạc có tâm sự, nàng cầm tay Tần Lạc hỏi: “Anh thật sự không có cách nào sao?”

Từ sau khi có thể tự bước đi, khi không có việc gì Tô Tử thích tự mình đi ra ngoài. Trước kia nàng chỉ có thể đi hơn mười phút, hơn nữa đi trên đường vẫn chưa tiện lắm, trông giống như người què vậy. Sau một thời gian rèn luyện, bây giờ bước chân của Tô Tử ngày càng vững vàng, sức chịu đựng của nàng ngày càng tốt lên.

Chính vì vậy khi hôm nay Tần Lạc đến tìm nàng, nàng đã kéo Tần Lạc đi dạo phố.

“Biện pháp tốt nhất chính là tìm biện pháp hoàn toàn tiêu trừ độc tố trong phương thuốc này nhưng cách này không thể một sớm một chiều có thể giải quyết được, chính vì vậy anh mới tới tìm em …”

“Nếu như không phải hiểu rõ cách giải quyết đơn thuốc này, anh sẽ không tới, phải không?” Tô Tử nắm bắt được sơ hở trong lời nói của Tần Lạc, nàng bắt đầu hờn dỗi hắn.

“Anh không có ý đó.” Tần Lạc đau đầu giải thích. Tại sao những người phụ nữ thông minh, tài giỏi đều có thủ đoạn hành hạ người khác như thế này? “Gần đây anh bận quá, có rất nhiều chuyện có thể em không biết…”

“Em biết.” Tô Tử nói: “Chuyện hỏa hoạn ở Hoa Điền em cũng biết, em biết cả chuyện anh bị thương. Em muốn đi thăm anh nhưng em ngại vì không biết phải dùng thân phận gì nữa … em không biết làm gì hơn là chờ đợi, chờ anh tới tìm em.” Tô Tử cầm tay Tần Lạc, dịu dàng nói, giống như một thiếu nữ biểu lộ tình cảm với bạn trai trên phố.

“Không phải anh không việc gì sao?” Tần Lạc mỉm cười an ủi Tô Tử: “Em yên tâm đi, anh không có chuyện gì.”

“Anh không có chuyện gì là tốt rồi.” Tô Tử cười tươi như hoa. “Hàng ngày em đều mong nhớ anh.”

“Bây giờ chân em đã khỏi rồi, em đã nghĩ tới làm chuyện gì chưa?” Tần Lạc hỏi.

“Em muốn đi khắp nơi ngắm nhìn những phong cảnh mà trước kia em đã bỏ xót. Sau đó em sẽ dẫn một số đệ tử Bồ Tát môn đi mở một số hiệu thuốc và phòng khám bệnh. Việc phát triển và mở rộng Trung y là công việc bền bỉ, lâu dài chính vì thế em cũng muốn làm một vài chuyện.” Tô Tử nhìn Tần Lạc nói. “Anh đã nói biện pháp tốt nhất chính là điều chế độc tố trong phương thuốc. Nếu như đã là biện pháp tốt nhất thì sao anh không bắt tay vào làm thử?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.