Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 977: Chương 977: Đàn bà không tin vào nước mắt




Trong , Tử Hà tiên tử có một câu nói rất kinh điển: Tôi đoán trúng được phần mở đầu, nhưng lại không đoán trúng được kết thúc.

Nếu mượn câu nói này để miêu tả tâm tình của Tần Lạc vào lúc này thì không còn gì có thể hợp hơn được nữa.

Hắn biết Lạc Sân và Trương Nghi Y giống như là nước và lửa khó có thể dung hoà với nhau được, hai người chỉ cần chạm mặt nhau thôi là nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng hắn lại cứ nghĩ mâu thuẫn này nằm trong phạm vi có thể khống chế được. Ví dụ như cô nói tôi ăn mặc quê mùa thì tôi nói lại cô trang điểm xấu, cô nói tôi gần đây béo lên thì tôi nói lại chân cô dạo này to ra rồi, nói chung là cô châm chọc tôi thế nào thì tôi lại đáp trả lại cô thế đó, đàn bà không phải vẫn thương làm như vậy sao? Giương cung rút kiếm chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nước bọt văng khắc nơi, nhìn nhau với ánh mắt căm tức nhưng lại không động chân động tay thật sự.

Nhưng Trương Nghi Y và Lạc Sân là những người đàn bà thông thường ư?

Hiển nhiên là không rồi.

Vì vậy mà Tần Lạc đã đánh gia sai về tình hình sự việc này.

Điều làm cho Tần Lạc cảm thấy khó xử hơn đó là khi hắn đối mặt với tình huống này thì không biết có phản ứng như thế nào cho phải.

Nên khuyên hay nên giúp?

Nên khuyên thì nên khuyên ai? Còn nếu là giúp thì biết giúp ai bây giờ?

Trong khi Tần Lạc vẫn ở vào tình thế khó xử thì cuộc chiến giữa hai người đã ngày một dâng trào.

“Một quả phụ thì làm sao dám tranh dành gì với phu nhân tướng quân của cái đất Yến Kinh này chứ, nếu chị thực sự muốn đá tôi vài cái hay cho tôi vài cái bạt tai thì tôi cũng chỉ có nước phải chịu thôi, có mọi người ở đây làm chứng, chị dạy cho một người không biết trời cao đất dày này như tôi một bài học, cũng là để cho tôi mở mày mở mặt ra, để ngày sau còn biết ở cái đất Yến Kinh này ai có thể động vào ai, ai không thể động tới ai, có thể tiếp cận với ai, khi gặp ai thì phải mau chóng bỏ đi.” Câu nói của Lạc Sân mang đậm sắc thái yếu thế, nhưng câu nào câu nấy đều tràn đầy sát khí.

Trương Nghi Y, bà không phải lợi hại lắm sao? Không phải lúc nào cũng thích hô hào đánh giết hay sao? Nếu đã như thế thì cứ tiến lên mà dạy cho tôi một bài học đi chứ?

Bà cứ yên tâm mà đánh, tôi sẽ không đánh trả lại đâu. Tôi là một quả phụ đã mất chồng thì làm sao có thể là đối thủ của vợ một tướng quân chứ? Chỉ cần một ngón tay của bà cũng đủ dí chết tôi rồi.

Đây là một đòn phản kích đưa mình vào cõi chết để tìm ra đường sống, và cũng là một kiểu khiêu khích khó nhằn.

Nhưng nếu Trương Nghi Y làm vậy thật thì hành động của bà sẽ đem đến cả một trận tai ương cho Vương gia.

Lạc Sân là ai chứ? Là vợ của liệt sĩ.

Chồng bà là một người đã xả thân vì nước, vậy mà người sống thì lại bị người ta ức hiếp đánh đập.

Làm vậy thì bạn bè của Hoàng Thiên Minh sẽ nhìn Vương gia với con mắt thế nào? Thuộc hạ hay cấp trên của Hoàng Thiên Minh sẽ nhìn Vương gia với con mắt thế nào?

Chỉ vì sự việc này mà Vương gia có thể vô duyên vô cớ có thêm vô số đối thủ, còn Lạc Sân thì lại có thêm không ít người đồng tình, thương cảm cho cảnh ngộ của bà.

Trương Nghi Y mặc dù không sinh ra trong một gia đình danh giá, nhưng đã được gả vào Vương gia nhiều năm rồi, nên bà cũng khá hiểu về cái kiểu tranh đấu này.

Vì vậy mà bà sẽ không phạm phải sai lầm này.

Sau khi nghe Lạc Sân nói vậy thì Trương Nghi Y thản nhiên cười nói: “Tôi tốt nghiệp khoa nhân văn của trường Bắc Đại đấy, tôi là người có tố chất, làm sao có thể đi đánh người khác được chứ? Hơn nữa, tôi cũng đâu có thiệt thòi gì.”

“Xem ra Trương phu nhân không muốn chỉ giáo cho tôi rồi?” Lạc Sân kiêu ngạo đứng đó, cho dù tủi thân đấy nhưng lại không tỏ ra khiếp sợ dù chỉ là một chút, trông bà giống như một liệt nữ không thể xâm phạm vào vậy.

“Những gì nên nói thì tôi đều nói rồi, những gì muốn làm thì cũng làm rồi.” Trương Nghi Y phất tay nói: “Ngày sau tự khắc sẽ có người xử lý bà thôi. Bà không phải có việc phải đi ư? Nhanh nhanh đi, đừng có quấy rầy tôi với con rể ăn cơm.”

Lạc Sân cười cười, xách váy bước ra bên ngoài.

Trò vui kết thúc, không ít khách trong nhà hàng này đều phải đưa tầm mắt của mình sang hướng khác.

Có điều, vẫn có không ít người vẫn nhìn chằm vào Trương Nghi Y và Tần Lạc, có người đang đoán già đoán non về thân phận của họ, còn có người … rất có hứng thú với một người đàn bà đanh đá như Trương Nghi Y đây nữa.

“Có phải thấy tôi rất quá đáng không?” Trương Nghi Y hỏi Tần Lạc.

“Dạ, không ạ.” Tần Lạc cười theo nói. Mà cho dù là có thì hắn cũng không dám nói ra trước mặt bà.

“Ài.” Trương Nghi Y thở dài một tiếng. “Cái hồ nước Yến Kinh này xâu và đục hơn cậu tưởng rất nhiều. Cậu không có ý làm hại người ta, nhưng lại có người muốn hại cậu. Đôi khi cậu không biết mình đắc tội với ai, nhưng luôn có người thầm muốn dần cho cậu một trận đến chết thì thôi, không phải bị thương thì cũng bị người ta làm cho bị thương. Nó chẳng khác gì những võ sĩ đấm bốc trên lôi đài cả, nắm đấm của ai mạnh và hiểm thì người đó sẽ là người chiến thắng cuối cùng. Hôm nay nắm đấm của tôi vừa mạnh vừa hiểm nên đã chiếm được chút ưu thế, nhưng về sau thế lực của bà ta lớn rồi thì bà cũng sẽ không khách khí với tôi đâu. Yến Kinh không tin vào nước mắt, đàn bà cũng không tin vào nước mắt.”

“Cô nói với cháu những thứ này thì liên quan gì đến bà ta?” Tần Lạc ngơ ngác hỏi.

“Chẳng liên quan gì cả.”

“……Thế?”

“Thế cái gì mà thế? Chỉ là tôi ngứa mắt bà ta mà thôi..” Trương Nghi Y khẽ nhếch mép lên, sau đó lại tủm tỉm nhìn Tần Lạc nói: “Thật không nhìn ra cậu lại trăng hoa đến mức thế đấy, có bao nhiêu bạn gái thế rồi mà còn không thỏa mãn được dã tâm của cậu. Cậu cho bà ta mượn cả áo nữa cơ đấy. Thế cõng bà ta có cảm thấy thoải mái không?”

“Giữa cháu và bà ấy chẳng có chuyện gì cả.” Tần Lạc còn định giơ cả hai tay lên thề thốt. “Cho bà ta mượn áo, rồi cõng bà ta đều là vì hiểu lầm thôi.”

“Tôi tất nhiên là biết giữa hai người không có chuyện gì rồi.” Có thể nói là Trương Nghi Y vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của Tần Lạc, bà nói: “Một đại mỹ nhân như tôi bảo cậu đi dạo phố cùng mà cậu còn tìm đủ đường để từ chối, thì làm sao có thể thích một bà già không có sắc lại chẳng có tư chất gì như thế được chứ?”

“………………..”

Món bít tết và gan ngỗng mà Trương Nghi Y gọi cũng đã lên tới nơi, bà vừa cho một miếng nhỏ vào miệng nhai vừa nói: “Người đàn bà này tâm địa xấu xa vô cùng. Ngày sau cậu phải đề phòng cẩn thận đấy.”

“Cô nhìn ra cái gì rồi ư?” Tần Lạc hỏi.

“Cậu coi tôi là đồ ngu hay sao?” Trương Nghi Y khinh thường nói.

“Cháu chưa bao giờ nghĩ vậy.” Tần Lạc vội vàng nói.

“Bà ta biết tôi là ai vậy mà giả bộ không quen, đó là vì cái gì? Bà ta rõ ràng biết tôi là mẹ vợ cậu, con gái tôi là người của cậu vậy mà còn đứng đó để liếc mắt đưa tình với cậu, đó là vì cái gì? Không phải là vì muốn quyến rũ cậu thì là muốn khiêu khích tôi. Ngoài cái này ra thì còn cái gì nữa chứ?”

“……..” Tần Lạc phát hiện ra một điều, mọi lời nói khi qua miệng của Trương Nghi Y thì đều có một mùi vị khác.

Ngắn gọn, thô tục và dường như còn có thêm một chút đạo lý.

“Cô biết bà ta muốn khiêu khích cô rồi thì sao cô còn đá cháu làm gì?”

“Tôi thích thế đấy.” Trương Nghi Y tức giận nói. “Con gái tôi về đây mà còn chẳng đến gặp mẹ ruột của nó, thế mà lại chạy đến với cậu, nhưng nó vừa mới rời khỏi đây thôi thì cậu lại nhăng nhít với một phụ nữ khác rồi, nếu không phải là sợ con gái tôi không đồng ý, thì tôi đã bảo người lôi cậu ra thiến rồi.”

“…………”

Đột nhiên, Trương Nghi Y như sực nhớ ra một điều gì thú vị lắm vậy, mắt bà sáng quắc, nói: “Không cắt đi cũng được. Tôi đọc được tin ở trên một tờ tạp chí có nói hiện giờ người ta đang một dùng loại quần trinh tiết. Chỉ cần mặc cái quần đó lên người rồi khóa lại, thì cậu chẳng làm được việc gì xấu cả nữa.”

“……….”

Tần Lạc cúi gằm mặt ăn cơm, hắn muốn ăn cho thật nhanh rồi đưa nữ sát tinh này về nhà.

“Có điều tôi vẫn thấy có gì đó không ổn.” Trương Nghi Y nói.

“Có gì không ổn ạ?” Tần Lạc hỏi.

“Cậu có biết gì về người đàn bà đó không?”

“Cô nói Lạc Sân à?”

“Chính là bà ta đó.” Trương Nghi Y nói. “Ngày trước khi bà ta còn trẻ thì được một số người đàn ông thô tục không có con mắt nhìn người bầu làm người đẹp nhất Yến Kinh. Nực cười thật, dựa vào cái gì mà bà ta là người đẹp nhất chứ? Người xinh đẹp hơn bà ta nếu không có đến một nghìn người thì cũng phải một trăm người, hơn nữa lúc đó tôi đã học ở Yến Kinh rồi đấy, chỉ có điều là tôi khá khiêm tốn mà thôi, nếu không thì người đẹp nhất Yến Kinh sẽ chẳng có chút liên quan gì đến bà ta cả.”

“Đúng là tiếc thật.” Tần Lạc đổ mồ hôi hột, hắn còn tỏ ra thông cảm cho việc ‘không trúng cử’ của Trương Nghi Y nữa.

“Xì, tôi chẳng thèm quan tâm đến cái hư danh đó.” Trương Nghi Y nói. “Một người phụ nữ có sức hấp dẫn thực sự thì chẳng bao giờ suốt ngày khoe khoang với người ta rằng mình có bao nhiêu người đàn ông theo đuổi, có bao nhiêu bức thư tình, có bao nhiêu đóa hoa tươi và có kim cương lớn cỡ nào, tầm thường, thường không chịu nổi.”

Tần Lạc thấy rằng, nếu mình nhớ không lầm thì lần đầu tiên khi hắn đến nhà Vương Cửu Cửu ăn cơm, ngay trong bàn ăn, Trương Nghi Y đã kể cho hắn nghe ngày trước ở trong trường bà được hoan nghênh đến mức nào, có không biết bao nhiêu người theo đuổi bà, trong đó có đội trưởng của đội bóng rổ, chủ lực đội cầu lông và bóng bàn, thậm chí đến cả người ủng hộ cũng thích bà, đó là còn chưa kể đến chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh còn đánh nhau vì bà nữa.

Mới chỉ có mấy tháng không gặp mà bà đã trở thành một người phụ nữ ‘có sức hấp dẫn thực sự’ và không thèm để tâm đến hư danh rồi?

Tần Lạc nuốt nước miếng đánh ực một cái, cố gắng kìm nén không nói ra những lời mà sắp buột miệng ra đến nơi.

Tự cho rằng mình nói một câu hết sức triết lý nhưng lại không được Tần Lạc nhiệt tình đáp trả thì Trương Nghi Y có phần khó chịu, nói: “Mặc dù tôi không thấy bà ta có gì xinh đẹp cả, nhưng bà ta đúng là một người thông minh hơn người. Theo dạo lý mà nói, thì bà ta chẳng có lý do gì để làm cái trò khiêu khích vô vị mà cấp thấp đó cả. Nếu không vì muốn khiêu khích, thì mục đích của bà ta rốt cuộc là gì đây?”

Tần Lạc lắc đầu nói: “Cháu cũng không rõ. Cháu không biết gì về bà ta cả, cũng chỉ mới gặp có hai lần thôi.”

“Hai lần?” Trương Nghi Y giơ ngón tay lên tính tính toán toán, nói: “Hai người nhanh thật đấy. Lần đầu tiên gặp mà đã cho mượn áo rồi còn cõng nữa. Con gái tôi sống chết yêu cậu mà cậu còn chẳng thèm để tâm. Cậu làm thế là ý gì? Thấy con gái Trương Nghi Y này không xứng với cậu phải không?”

Tay phải cầm dao của Tần Lạc run lên từng chập, hắn rất muốn đâm chết người phụ nữ ngồi trước mặt mình đây rồi cũng tự sát chết cùng luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.