Đúng lúc này hoạt động trong cơ thể hắn, một luồng khí ôn hòa lan tràn ra khắp cơ thể, khiến cho hắn từ bỏ ý nghĩ ngông cuồng, đại nghịch bất đạo này đi.
Tần Lạc nhìn Trương Nghi Y rồi nói với vẻ mặt thành khẩn: “Không phải là cháu không thèm để ý gì, mà là do Cửu Cửu quá đẹp, quá thông minh, quá xuất sắc, cháu thấy mình không xứng với em ấy.”
“Điều đó là hiển nhiên rồi. Cậu cũng không xem xem là ai đã sinh ra nó, có điều cậu cũng được coi là tốt rồi. Mặc dù không đẹp trai bằng anh chàng đầu bếp kia, nhưng đàn ông đẹp trai thì vẫn không thể biến mặt mình thành thẻ tín dụng mà quẹt được, quan trọng vẫn là phải có năng lực, có trách nhiệm, biết quan tâm, chăm sóc cho bạn gái của mình.”
“Vâng, cháu sẽ làm vậy.” Tần Lạc giả bộ như một kẻ nghe lời đáp.
“Ờ … vừa rồi tôi nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Cô nói cảm thấy kỳ lạ, với trí thông minh của Lạc Sân thì sẽ không bao giờ làm chuyện này.”
“À, đúng rồi.” Trương Nghi Y gật đầu. “Cậu có ý kiến gì không?”
Tần Lạc thì có ý kiến gì chứ? Mà cho dù có đi chăng nữa thì cũng không dám nói ra.
“Dạ không ạ. Nhưng chỉ cần bà ta muốn làm việc xấu thì nhất định sẽ để lộ ra sơ hở.”
“Ừm, ngày sau cậu phải để ý một chút.” Trương Nghi Y nhắc nhở nói. “Cậu phải chú ý tới bà ta một cách thích hợp, nhưng không được phép chú ý một cách thái quá đâu đấy.”
“Vì sao ạ?” Tần Lạc không hiểu ý của Trương Nghi Y muốn nói là gì.
“Thế nhỡ cậu nhìn hoa mắt rồi lại thấy bà ta khá đẹp thì làm thế nào?” Trương Nghi Y nói. “Con gái tôi không có ở đây, tôi phải để ý giúp nó một chút chứ.”
“………..”
Với sự phối hợp cật lực của Tần Lạc thì bữa cơm này cuối cùng cũng kết thúc mà không thấy vấn đề gì xảy ra.
Trương Nghi Y ngáp dài một tiếng, nói: “Buồn ngủ quá, tôi phải về ngủ đây.”
“Để cháu đưa cô về.” Tần Lạc trong lòng vui như Tết, hắn quẹt chiếc thẻ tín dụng của mình để trả tiền, nhìn cả hàng chữ dài dằng dặc mà lại không hề cảm thấy đau lòng chút nào.
“Không cần đâu. Có xe đợi tôi ở ngoài kia.” Trương Nghi Y nói.
Tần Lạc nghĩ bụng thấy cũng phải. Một người phụ nữ như Trương Nghi Y này ra khỏi cửa thì người của Vương gia làm sao có thể không phái người đi hộ tống được cơ chứ? Nhỡ bà ấy bị người ta ăn hiếp thì sao. Tất nhiên là việc này cũng có thể xảy ra, nhưng với một tần xuất là cực thấp. Còn việc bà ấy đi ăn hiếp người khác thì lại chẳng khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Nhưng, vạn nhất xảy ra thì sao?
“Để cháu đưa cô ra xe.” Tần Lạc xách đống chiến lợi phẩm là những chiếc túi lớn túi bé ở trên ghế lên nói.
“Đợi một chút.” Trương Nghi Y nói.
“Sao vậy ạ?” Tần Lạc hỏi.
Trương Nghi Y tiếp lấy đống túi trong tay Tần Lạc, sau đó chọn ra những bộ đồ lót hoặc hoa hòe sặc sỡ, hoặc rất gợi cảm, nói: “Gửi cho Cửu Cửu mấy bộ đồ này đi. Nó mà nhận được thì chắc sẽ vui lắm đấy.”
Tần Lạc đứng ngẩn tò te không biết nói gì.
Hắn lại cứ tưởng tất cả chỗ đồ này đều là Trương Nghi Y mua cho bà hết, trong lòng còn đang đánh giá thấp con mắt thẩm mỹ của người phụ nữ này nữa.
Không ngờ bà ta lại có dụng ý khác, chỗ đồ này đều là mua cho con gái Vương Cửu Cửu của bà.
Thảo nào khi bà thử đồ thì lúc nào cũng đòi gầy một chút, dài một chút, lúc đó Tần Lạc lại cứ nghĩ là bà ta đang muốn tu chỉnh lại vóc dáng của mình, giờ mới biết dụng ý thực sự của bà ta.
“Nó vội vội vàng vàng về đây một chuyến, vậy mà đến nhà còn không về. Một người làm mẹ như tôi nếu nói rằng không khó chịu trong người thì không thật chút nào. Cửu Cửu lớn rồi, nó có lựa chọn của mình. Mặc dù tôi cho rằng lựa chọn của nó chưa hẳnđúng, nhưng nếu nó đã muốn thế thì tôi chỉ có thể ủng hộ nó mà thôi.”
“Nó quá khổ rồi. Con gái một thân một mình đến phương nam luyện tập cũng rất đáng thương. Chúng ta không giúp được gì cho nó, và nó cũng không cần chúng ta giúp gì, cậu đối xử với nó tốt một chút. Đừng để nó cảm thấy tủi thân.”
Nghĩ đến con gái mình thì giọng nói Trương Nghi Y lại có phần thương cảm. Bà dùng khăn giấy lau đi những giọt lệ chực trào ra nơi khóe mắt, nói: “Chỉ cần cậu không làm con gái tôi phải tủi thân, thì tôi sẽ không để cậu phải chịu bất kỳ oan ức gì ở cái đất Yến Kinh này cả.”
“Cháu sẽ đối xử với em ấy thật tốt.” Tần Lạc nói với giọng cam đoan.
Trương Nghi Y xách mấy chiếc túi rời khỏi đó rồi thì Tần Lạc mới cảm thấy mấy túi đồ trên tay mình nặng khủng khiếp.
“Cửu Cửu.” Tần Lạc dịu dàng gọi tên Vương Cửu Cửu.
Tình yêu không chỉ là chuyện của hai người mà còn là chuyện của hai bên gia đình nữa.
Hắn và Vương Cửu Cửu có thể đi tới ngày hôm nay, thì những người trong Vương gia, những người mà thực sự quan tâm đến nàng chắc là cũng đang lo lắng và chúc phúc cho hai người cũng nên?
…………………………..
Một chiếc bàn dài, hai chiếc ghế gỗ.
Hai ly rượu cay, một bàn cờ đánh dở.
Hai ông lão râu tóc bạc phơ ngồi đối diện với nhau, một người tóc dài bồng bềnh, như thể lâu lắm rồi không chải vậy, râu thì xồm xoàm, giống như một con sư tử hiền lành.
Ông lão còn lại thì mặc một bộ đồ thời nhà Đường, chân đi đôi giày vải mũi tròn, mặt mày hiền từ, bộ tóc bạc được chải gọn gàng không sót một sợi.
Ngoài chuổi hạt gỗ sồi màu đỏ mà ông đeo trên cổ tay là thu hút ánh mắt của người khác, thì trên người ông chẳng có thêm vật gì khác cả.
“Lâu lắm rồi không uống như bây giờ nhỉ?” Ông lão gỗ sồi đưa ly rượu lên nhấm nháp, nhìn ông bạn già của mình đưa ly rượu cay lên uống một ngụm cạn sạch, cười nói.
Long Vương quẹt những giọt rượu còn dính nơi khóe miệng, cười lớn nói: “Từ khi mắc phải cái bệnh đáng chết này, thì tôi cũng không động gì đến rượu nữa.”
Long Vương đưa chai rượu lên rót đầy vào ly mình, nói: “Nếu không có giao tình gì thì uống rượu cũng chẳng có gì là thú vị cả.”
Ông lão dùng tay dí vào Long Vương, nói: “Ông vẫn cái tính đó không sửa được.”
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà. Không phải ông cũng chẳng thay đổi gì đó sao? Khi còn trẻ, uống rượu chẳng khác nào ép ông uống thuốc độc. Giờ già rồi vẫn thế, không tiến bộ được hơn chút nào.”
“Uống trà còn được, chứ uống rượu thì thôi miễn đi.” Ông lão gỗ sồi nói. “Nếu không phải là hôm nay đến thăm ông thì mấy năm trở lại đây tôi không chạm vào một giọt rượu đâu.”
“Ông cất công đến tận đây, vậy nói xem mục đích ông đến đây là gì đi.” Long Thiên Trượng cũng nhấc ly rượu lên nhấm nháp nói. Ông không còn uống cạn một hơi như khi trước nữa.
“Ván cờ này ông có đánh nữa hay không?” Ông lão chỉ vào bàn cờ nói.
“Vàn cờ này á, nếu ông đánh thì tôi sẽ đánh.”
“Ông đúng là một con lừa già cứng đầu, cứ phải bắt người ta nói rõ ra mới được.” Ông lão gỗ sồi cười mắng. “Ý tôi muốn nói không phải là ván cờ trước mắt chúng ta, mà là ván cờ ông và Điền Chân đang đánh với nhau đó.”
Long Vương nhếch mép cười nói: “Ông ta không phải hộc máu phải vào bệnh viện hay sao? Vẫn chưa chết à?”
Ông lão gỗ sồi không biết phải nói gì về Long Vương nữa, liền nói: “Ông cả đời chỉ chịu thiệt vì cái miệng thối này thôi.”
“Ai chơi khăm tôi thì tôi chửi người đó. Ai mà chửi tôi thì tôi đánh người đó. Tôi thiệt á? Tôi thiệt gì chứ? Ông thử bảo Điền Chân chửi thử người nào xem? Suốt ngày ghìm cái thức trong lòng rồi bày mưu tính kế mới là thiệt ấy.”
“Thôi được rồi, được rồi. Tôi không nói lại được với ông.” Ông lão gỗ sồi nói. “Bất luận thế nào, nước cờ này ông ta đi tuyệt quá rồi còn gì. Hiện giờ đã có không ít người đứng ra nói giúp ông ta. Nói ông ta phải chịu ấm ức.”
Răng rắc…
Long Vương bóp nát chiếc ly thủy tinh trong tay mình, vậy mà những miếng thủy tinh đó lại không thể làm thương đến da thịt của ông.
Mùi rượu thơm nồng chảy ướt hết bàn tay phải của ông, nhưng lại không nhìn thấy có bất kỳ giọt máu nào thấm ra bên ngoài cả.
“Ông ta ấm ức? Tôi bị ông ta đuổi ra khỏi Long Tức thì không ấm ức sao?”
“Tôi biết, ông cũng ấm ức lắm.” Ông lão vỗ vỗ vào tay Long Vương nói. “Hà tất phải giận dữ như vậy? Đáng không?”
“Không đáng.” Long Vương nói. “Nhưng vẫn tức.”
“Tức cái gì chứ? Nếu tôi nói rằng thời kỳ này ông không nên nghĩ ngợi gì cả. Ông không phải đã thu nhận là một đồ đệ là thần y đó sao? Cứ để cậu ta chữa trị khỏi đôi chân này cho ông, đợi đến khi ông đứng dậy được rồi, thì âm mưu quỷ quyệt gì đối với ông cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, phải vậy không?”
Long Vương cảnh giác nhìn ông lão gỗ sồi, nói: “Bốn mắt, ông có gì cứ nói thẳng ra đi. Bên trên có quyết định gì?”
“Long Tức không thể một ngày không có chủ. Hoàng Thiên Trọng về đội và trở thành đội trưởng.” Ông lão gỗ sồi nói.
“Có thể thay đổi được không?” Long Vương hỏi.
Ông lão gỗ sồi lắc đầu nói: “Lão già này. Thôi đừng tranh đấu nữa. Lần này ông cũng đâu có thua thiệt gì đâu, đã thế còn được hời lớn nữa. Điền Chân không phải bị ông ép quá nên mới giở trò hộc máu ngất lịm đi đó sao? Cho dù mọi người có cảm thông với ông ta, thì trong lòng vẫn ít nhiều có chút thành kiến thôi. Hơn nữa, nghe nói cậu học trò của ông được những người dưới trướng ông yêu quý hết mực còn gì, mãn nguyện đi là vừa. Thời gian còn dài mà.”
“Tôi hiểu rồi.” Long Vương nói.
“Hiểu thì tốt.” Ông lão gỗ sồi nói. “Chỉ là sợ con lừa già cứng đầu như ông không hiểu nên tôi mới chạy đến đây nói cho ông hiểu chứ.”
“Tôi lại cứ tưởng ông đến đây uống rượu với tôi cơ đấy.” Long Vương cười nói.
“Đợi chân ông khỏi rồi, chúng ta sẽ uống liền với nhau ba chén.”
“Ba chén mà cũng nói?”
“Ông cũng biết tôi chỉ uống ba chén thôi là lăn ra rồi. Sau ba chén thì tôi làm sao biết được ông có thể uống được bao nhiêu?”
Long Vương cười nói: “Thôi ông về đi, tôi không tiễn nữa.”
Ông lão đặt ly rượu trong tay mình xuống, nói: “Ông bạn già. Bảo trọng.”
“Kẻ địch còn chưa chết hết thì nói thế nào tôi cũng không thể nhắm mắt trước bọn chúng được.” Long Thiên Trượng cuồng vọng nói.
Ông lão dùng ngón tay chỉ vào Long Thiên Trượng rồi rời đi với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đợi cho tiếng xe đã khuất đi rồi, thì khu vườn lại trở lại vẻ yên lặng vốn có của nó.
Tàn dương. Tàn tửu. Tàn cờ. Và còn cả một ông lão tàn tật nữa.
Long Vương giơ ly rượu còn chưa uống cạn của ông lão gỗ sồi lên, vừa uống vừa hát:
Ánh trăng bạc phủ màn tuyết rơi.
Màu khói nhạt nhòa ánh đêm không sắc.
Cửa Ngọc Môn tim sao đàn thánh thót.
Tâm sự đầy không dựng bỗng lại lên.
Tầng Thành Phủ tình nghĩa nào khó đoạt.
Thử hỏi người lòng dạ có ai hay.
Một dạ khúc giết loạn thần tặc đảng.
Thiên Thu ngàn đời ai công ai tội đây?
………………………
Giọng của ông khà khàn, như cuống họng của mình bị cắt ra vậy.
Cành lá du dương, lá bay phi vũ!
Gió đã nổi lên rồi!