Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1102: Chương 1102: Đập nát xe.




Đợi khi Tần Lạc và Vương Cửu Cửu rời khỏi phòng, Hoa Hạc liền không một tiếng động, đứng dậy, đẩy ghế, đi ra ngoài.

Sở dĩ nói không một tiếng động là vì mọi người trong phòng hầu như không chú ý tới Hoa Hạc. Đây không phải lần đầu tiên Hoa Hạc tham gia cuộc tụ hội kiểu này. Ngay lần đầu tiên gã đã tới, mấy lần sau gã vẫn tới. Du Phi Dương không giới thiệu thân phận của Hoa Hạc mà chỉ nói Hoa Hạc là một người bạn. Hơn nữa Hoa Hạc trầm ngâm, ít nói, trông giống như một hũ nút. Dù có người tiến tới gần cũng phớt lờ sau đó không một ai không tiếp xúc với Hoa Hạc nữa.

Hơn nữa Hoa Hạc thật sự không có biểu hiện gì về năng lực và thực lực khiến người ta kinh hãi. Du Phi Dương tới, gã tới. Du Phi Dương đi, gã đi, trông chẳng khác nào người hầu theo sau lưng Du Phi Dương. Có ai muốn lãng phí thời gian nói chuyện với một gã hầu nhỏ bé không? Có thời gian tốt nhất hãy thu xếp mối quan hệ với Du Phi Dương hay mấy người bạn học khác có lai lịch bất phàm còn hơn.

Đương nhiên đây cũng chính là điều Du Phi Dương muốn nhìn thấy. Du Phi Dương hiểu Hoa Hạc chướng tai gai mắt những người bạn học của mình mà Du Phi Dương cũng không muốn có người quá thân cận với Hoa Hạc.

“Mọi người cứ uống đi. Tôi vào toilet một lát.” Du Phi Dương cười nói, khi nhìn thấy Tần Uyển Như cũng định đứng dậy theo ra ngoài, Du Phi Dương liếc mắt nhìn cô ta nói: “Uyển Như, hãy giúp chiêu đãi mọi người.”

“Được, anh bận cứ đi đi.” Tần Uyển Như thầm kích động trong lòng, vui mừng nói. Mới rồi Tần Uyển Như bị Du Phi Dương mắng, cô ta còn tưởng mình khiến Du Phi Dương tức giận, nhân cơ hội anh ta đi toilet, Tần Uyể Như muốn tới giải thích, nhưng không ngờ anh ta còn quay lại bảo mình ở lại chiêu đãi bạn bè. Không phải đây là ý tứ của anh ta sao? Anh ta coi mình như là nữ chủ nhân của bàn tiệc này.

Quả nhiên Lý Mạn và Trương Ngọc và mấy nữ học viên nhìn vẻ mặt đắc ý của Tần Uyển Như mà lòng như sát muối. Gia thế bất phàm, phong thái xuất chúng, năng lực con người, nhân duyên không tệ. Trong học viện, Du Phi Dương giống như tình nhân của phần lớn các cô gái.

Du Phi Dương không đi vào toilet. Nếu như anh ta thực sự muốn đi toilet thì ngay trong phòng đã có toilet, cần gì phải chạy ra ngoài?

Du Phi Dương đi tới nơi nghỉ ngơi ở lầu ba, quả nhiên nhìn thấy Hoa Hạc đang ngồi một góc hút thuốc.

Du Phi Dương đi tới ngồi đối diện Hoa Hạc, thân mật rút một điếu thuốc từ bao thuốc của Hoa Hạc, cưởi hỏi: “Thế nào, không vui hả?”

“Còn cần phải hỏi sao?” Hoa Hạc lãnh đạm hỏi: “Hắn là thầy thuốc hả?”

“Hắn nói như vậy.” Du Phi Dương cười nói: “Không hiểu thật hay giả. Có cần tìm người điều tra không?”

“Không cần.” Hoa Hạc nói: “Hắn chính là thầy thuốc.”

“Hoa thiếu gia khẳng định như vậy sao?”

“Ta có cảm giác như vậy.” Hoa Hạc nói: “Hắn không phải là người trong vòng tròn của chúng ta. Nếu như là người đã lăn lộn trong vòng tròn của chúng ta, ít nhiều đều có một vài tính cách đặc biệt.”

Du Phi Dương hiểu Hoa Hạc muốn nói vòng tròn là cái gì. Anh ta có khát vọng muốn vào cái vòng tròn đó nhưng rất khó. Không phải vấn đề tiền bạc mà là vấn đề thân phận.

“Có lẽ vì Vương Cửu Cửu muốn từ chối tôi nên mới kéo anh ta tới để ngụy trang. Lần sau chúng ta sẽ hẹn gặp lại.” Du Phi Dương lên tiếng an ủi Hoa Hạc: “Tại sao Hoa thiếu gia không tới gặp nói chuyện trực tiếp với cô ta? Với thân phận của anh, cô ấy nhất định sẽ không từ chối. Vào trường quân sự không có nghĩa sau này sẽ trở thành một sĩ quan. Có anh giúp cô ấy, cả đời này cô ấy sẽ không lo chuyện cơm áo gạo tiền. Cô ấy cũng không còn phải lo cấp bậc thấp cao.”

Hoa Hạc chần chừ.

Một lát sau Hoa Hạc lắc đầu nói: “Cô ấy không phải là người như vậy.”

“…” Du Phi Dương không nói. Xét về luận tình cảm, Hoa Hạc này còn cho rằng am hiểu hơn bản thân anh ta.

Không nói những chuyện khác, ánh mắt nhìn người của Hoa Hạc không tệ. Quả thật Vương Cửu Cửu không phải là cô gái vì thích hư vinh, vì tương lai mà từ bỏ tình cảm của mình.

Thế nhưng cách thức nhìn nhận của Hoa Hạc có gì đó sai lầm, đương nhiên cũng có thể nói là hoàn toàn sai lầm. Thật sự Tần Lạc chỉ là một thầy thuốc. Cả người hắn từ trên xuống dưới thể hiên mình chính là một thầy thuốc, một thầy thuốc đặc biệt có khí chất. Tần Lạc này không giống như học sinh. Hắn không phải là thương nhân, không phải là quan chức, lại càng không giống như con cháu nhà giàu hay con nhà quan chức ba đời.

Thế nhưng tình hình của Tần Lạc cực kỳ đặc biệt. Tần Lạc không phải là học sinh, hắn giảng dạy sinh viên. Hắn không phải là thương nhân nhưng hắn là ông chủ. Hắn không phải là quan chức, nhưng giống con cháu của cán bộ cấp cao cấp bộ. Hắn không phỉa là con cháu nhà giàu, đó là do người ta nhìn nhầm hắn. Chỉ vì hắn không mặc quần áo hàng hiệu, đi xe siêu sang sao?

Hơn nữa chiếc xe bình thường đỗ ở bãi đậu xe trước cửa cũng không phải của hắn vì hắn không biết lái xe.

Tần Lạc là một trường hợp đặc biệt. Có mấy thầy thuốc có thể so sánh với hắn? Chính vì vậy Hoa Hạc nhìn nhầm người cũng là chuyện bình thường.

“Tao không thích thằng đó.” Hoa Hạc dí đầu mẫu thuốc lá vào trong gạt tàn, ngón tay gã xoay nhẹ như gã đang dí vào người Tần Lạc vậy.

“Tôi cũng không thích.” Du Phi Dương nói: “Thằng này mồm mép cũng rất được nhưng có lẽ không còn năng lực nào khác. Nếu như vừa rồi không sợ bức bách quá, tôi nhất định không để hai người đó đi mất.”

Nếu như không sợ cô gái Hoa Hạc đã nhìn trúng bỏ chạy, quả thật Du Phi Dương sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Dù sao hắn cũng không muốn mất mặt, phải không?

“Tao sẽ cho người làm chút chuyện.” Hoa Hạc nói. “Hãy chờ xem kịch vui đi. Hắn không biết xấu hổ vậy không cần nể mặt hắn.”



“Giận hả?” Vương Cửu Cửu ôm cánh tay Tần Lạc, tựa sát người vào người Tần Lạc, cọ đôi núi đôi mềm mại vào người Tần Lạc mà hắn làm bộ không thèm quan tâm, nàng cười tủm tỉm hỏi.

“Không.” Tần Lạc lắc đầu: “Anh chỉ thấy quái lạ, không hiểu vì sao em lại làm vậy?”

“Chơi đùa một chút thôi mà.” Vương Cửu Cửu nũng nịun nói.

Thật ra chuyện này khởi đầu cũng rất bình thường, hơn nữa còn rất đời thường.

Bởi vì Vương Cửu Cửu không chỉ là học viên quân sự mà nàng còn đang nhậm chức trong quân đội nên bình thường rất ít khi xuất hiện ở học viện mà cho dù nàng có xuất hiện, thái độ cũng rất khiêm tốn. Có nhiều nam học viên lén mời nàng hay gửi thư tình nhưng nàng không bao giờ đáp trả lại những yêu cầu này.

Thế nhưng chuyện đột nhiên thay đổi.

Du Phi Dương danh tiếng lẫy lừng trong học viện đột nhiên công khai theo đuổi nàng, nhiều lần đưa ra lời mời đối với nàng.

Mặc dù lần nào cũng bị Vương Cửu Cửu chính thức từ chối nhưng cuối cùng Vương Cửu Cửu đã trở thành kẻ thù chung của các học viên nữ.

Ai bảo Du Phi Dương người ta rất được chào đón ở trong học viện?

Là kẻ thù chung thì cứ để là kẻ thù chung, Vương Cửu Cửu không thèm quan tâm tới chuyện này. Suy nghĩ của Vương Cửu Cửu chín chắn hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, nàng không muốn so đo mấy chuyện vớ vẫn này với những cô gái khác, hơn nữa nàng cũng không cần “tình bạn rẻ mạt” của một vài người, thật sự không muốn giải thích với bọn họ.

Ngay khi Tần Lạc quay về, nàng và Tần Lạc đi dạo phố, nàng đã nhận được điện thoại mời thứ N lần của Du Phi Dương.

Vì vậy Vương Cửu Cửu đã nghĩ ra một cách khiến một lần giải quyết dứt khoát mọi chuyện. Dẫn theo bạn trai đi ăn cơm chùa, vậy Du Phi Dương có bỏ qua không?

Nhưng còn một nguyên nhân khác. Tất cả phụ nữ đều thích khoe khoang. Trong mắt Vương Cửu Cửu, Tấn Lạc chính là người đàn ông ưu tú nhất dù có lên trời, xuống đất cũng khó có thể tìm được. Một người đàn ông như vậy, không dẫn ra ngoài để mọi người nhìn thấy không phải đang phí của trời sao?

Quả nhiên ngay khi Tần Lạc tới, địch ý của các cô gái lập tức tan biến. Bộ đôi Lý Mạn, Trương Ngọc vốn luôn muốn đối phó với nàng có thái độ thân thiết hơn nhiều. Cho dù cô gái Tần Uyển Như kia vẩn còn rất cảnh giác nhưng thái độ cũng trở nên hoà hoãn hơn nhiều.

Đương nhiên đây không phải là điều quan trọng. Vương Cửu Cửu không thích phiền phức mà phiền phức lại tới từ Du Phi Dương và những học viên nam khác.

Chỉ cần chuyện Vương Cửu Cửu dẫn theo bạn trai tới tụ họp được truyền về học viện, vậy toàn bộ phiền phức này sẽ chấm dứt.

Đáng tiếc ngay cả Vương Cửu Cửu cũng đoán sai. Người đàn ông thích nàng không phải là Du Phi Dương, mà Du Phi Dương có thích anh ta cũng không giám thích. Anh ta chỉ đóng vai là người trung gian, dẫn mối mà thôi.

Mọi chuyện phát triển thuận lợi. Việc mọi người liên kết làm khó Tần Lạc cũng nằm trong sự dự đoán của Vương Cửu Cửu.

Đây là chuyện người đàn ông cần đảm đương. Bả thân Tần Lạc cũng thừa nhận. Ai bảo Vương Cửu Cửu nàng là người phụ nữ của hắn.

Cho dù là một người phụ nữ kiên cường, xuất chúng thì vào thời điểm khó khăn cũng hy vọng người đàn ông của mình ra mặt gánh vác. Bình thường Vương Cửu Cửu không thích gây thêm phiền toái cho Tần Lạc mà chính là Tần Lạc thường có công việc cần nàng ra mặt giải quyết, thế nhưng điều này không có nghĩa Vương Cửu Cửu không ôm ảo tưởng về Tần Lạc.

Hôm nay chính là một lần kiểm tra nho nhỏ. Một lần kiểm tra mà không tính là kiểm tra.

Đối Vương Cửu Cửu mà nói, Tần Lạc

Giết người không nhất thiết phải dùng đao, dùng miệng cũng được. Tài ăn nói của Tần Lạc không tệ lắm, tổn hại người ta khiến người ta tức hộc máu, một mình đấu một đám người, tả xung hữu đột mà vẫn không rơi vào thế yếu.

Vương Cửu Cửu tưởng rằng câu chuyện này tới đây là kết thúc.

“Ức hiếp một đám trẻ con chẳng có hứng. Tốt xấu gì em hãy tìm cho anh mấy đối thủ có thực lực.” Tần Lạc cười nói: “Anh sẽ đường đường chính chính tranh đoạt với bọn họ một lần.”

“Sau này sẽ cho anh cơ hội khác.” Vương Cửu Cửu ngẩng gương mặt nhỏ, trắng xinh nói: “Bản cô nương có rất nhiều người theo đuổi.”

Tần Lạc cười, thân thiết ôm sát Vương Cửu Cửu. Hai người tựa vào nhau đi về chiếc xe của mình.

Khi đi tới bãi đậu xe, hai người trợn tròn mắt.

Thân xe của hai người đã bị cạo sơn, đầu xe đánh đập dập nát, lốp xe bị chọc thủng, cửa xe bị người đánh dẹp, bật ra ngoài. Chiếc xe đã bị đập nát.

Sau một thoáng ngẩn người, Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc, cười như không có lương tâm vậy: “Anh xem, đối thủ đã tới.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.