Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1103: Chương 1103: Không cho xin lỗi.




Tần Lạc đã làm sư phụ nên hắn có cảm tình đặc biệt với những đệ tử.

Khi mấy người Du Phi Dương buộc hắn uống rượu, cho dù trong lòng cực kỳ tức giận nhưng hắn tuyệt không có ý nghĩ sẽ ra tay với họ.

Với kinh nghiệm có được sau khi giao chiến với bát đại chiến tướng Hoàng Đế, Tần Lạc thực sự không mảy may hứng thú với những nhân vật nhỏ bé, nhàm chán này. Hơn nữa vì mới tìm được con đường sống từ chân tơ kẽ tóc, Tần Lạc chỉ muốn có mấy ngày vui vẻ ở bên cạnh Vương Cửu Cửu. Hắn không muốn vì người khác mà lãng phí khoảng thời gian này của mình. Hắn không muốn người khác quấy rối sự vui vẻ của hai người.

Mình là người lương thiện nhưng còn có mất thằng Vương Bát Đản lại cứ bứt ép người lương thiện thành gái điếm.

Trên thế giới này luôn có những tên khốn khiến người ta phải đau đớn. Bạn không muốn gây phiền toái nhưng hết lần này tới lần khác, sự phiền toái chủ động tìm tới bạn.

Nếu như lúc nãy Tần Lạc chỉ tức giận khi bị khiêu khích nhưng lần này hắn thật sự phẫn nộ.

Thân xe bị cạo sơn, cánh cửa xe bị đập bẹp, toàn bộ đầu xe bị đập nát. Một chiếc xe vốn còn nguyên vẹn bây giơ đã bị hủy hoại. Sau này cho dù có đại tu cũng không ai muốn mua lại. Hơn nữa tất cả những thứ bọn họ mua sắm hôm nay: quần áo, giầy dép vân vân đều bị đập nát vụn ở trong xe, bị người ta xé rách lôi ra buột khắp nơi.

Đây không còn là coi thường người khác mà chính là khinh người quá đáng.

“Em lại còn cười.” Tần Lạc tức giận nói.

Vương Cửu Cửu vội vàng thu lại nụ cười của mình, làm ra vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn, trợn mắt, lên tiếng quát mắng: “Kẻ nào dám đập phá xe của bà hả? Muốn sống thì không ra đây? Hảy mau ra cho bà đánh một trận nếu không bạn trai của bà không để cho các người yên thân.”

Tần Lạc nhìn thấy sự đắc ý, vui vẻ hiện lên ở khóe miệng nàng. Hắn hiểu rằng cô gái này chỉ sợ thiên hạ không đại loạn mà thôi. Tần Lạc lắc đầu đi tới chỗ nhân viên bảo vệ bãi xe hỏi: “Xe của tôi bị người ta đập nát, tại sao các anh không ngăn cản?”

“Chúng tôi không nhìn thấy.” Một nhân viên bảo vệ trong bộ trang phục của nhân viên bảo vệ, dáng người cao lớn trả lời.

“Vậy các vị canh gác ở chỗ này là thần mòng hả?” Tần Lạc cười hỏi.

“Lúc nãy tôi đi toilet nên không biết sự việc xảy ra bên ngoài.”

“Hãy đi gọi ông chủ của các người ra đây.” Tần Lạc không muốn tốn công nói nhiều với một nhân viên bảo vệ dám để cho người tới đập phá xe. Nhất định là có người đứng sau hậu thuẫn nên cho dù những nhân viên bảo vệ này có nhìn thấy cũng không dám nói ra chân tướng sự việc. Hắn phải tìm ông chủ của bọn họ để xem ông ta trả lời như thế nào?

“Tôi không biết ông chủ của chúng tôi là ai?” Nhân viên bảo vệ cười nhạt nói: “Nếu muốn tìm, anh hãy tự đi tìm đi.”

Binh.

Tần Lạc vung tay tát vào mặt nhân viên bảo vệ.

“Gọi ông chủ của các người ra đây.”

“Con mẹ mày. Mày dám đánh người?” Máu tươi chảy ra từ khóe miệng nhân viên bảo vệ, y trợn trừng đôi mắt đỏ như máu. Y là bột đội xuất ngũ, thân thủ của mình không tệ. Mới rồi vì không phòng bị nên bị người đánh lén trúng một bạt tai trong lòng hiển nhiên không phục: “Các anh em, đánh thằng khốn này.”

Theo lý mà nói một nhân viên bảo vệ trông xe nhỏ nhoi hoàn toàn không dám vô lễ với khách hàng như này hơn nữa khách tới MG, không phú thì quý. Nếu như ra tay khinh xuất sẻ rước lấy phiền phức rất lớn.

Nhưng vấn đề là mới rồi quản lý bảo vệ của bọn họ đã đích thân tới chỗ này, ra lệnh cho y và mấy đồng nghiệp cùng đạp chiếc xe đó. Hơn nữa quản lý đó còn trợ giúp bọn họ đập xe. Nói cách khác bọn họ vừa là người trông xe, cũng là người đập xe.

Quản lý bảo vệ là ai? Người này chính là cháu trai ngoại của ông chủ khách sạn này. Ít nhất thì theo như lời nói của quản lý bảo vệ.

Y tự mình dẫn người tới ra tay, điều này chứng minh điều gì? Cho thấy quản lý bảo vệ hay chính là ông chủ của khách sạn này không hài lòng với chủ nhân của chiếc xe này.

Hơn nữa những nhân viên bảo vệ này có thói quen nhìn những chiếc Mercedes, BMW nên bọn họ cũng cảm thấy chướng mắt khi nhìn chiếc xe tầm thường của Tần Lạc.

Lái một chiếc xe chỉ một trăm ngàn mà cũng không biết xấu hổ tới nơi này ăn cơm hả?

Thật là lãng phí một chỗ đậu xe.

Tên bảo vệ gầm lên một tiếng, y và hai nhân viên bảo an khác cùng xông tới.

Tần Lạc không lùi lại mà xông lên. Hắn vung quyền đánh vào cằm một nhân viên bảo vệ sau đó vung chân, quay một trăm tám mươi độ đá bay một gã bảo vệ định đánh lén vào cạnh sườn.

Người thứ ba xông lên chính là gã bảo vệ đã hô “đánh hắn cho tao”. Gã này được Tần Lạc đối xử rất đặc biệt. Tần Lạc bóp chặt cổ tên bảo vệ, tay hắn liên tục đám mười mấy quyền vào mặt y.

Một địch ba.

Đám người này căn bản không phải là đối thủ cùng cấp bậc. Ngay cả chiến tướng của Hoàng Đế cũng không thể chiếm ưu thế khi đối đầu với hắn, huống chi mấy tên lưu manh này.

“Làm gì vậy, làm gì vậy? Ai cho anh dám đánh người. Có còn pháp luật nữa không hả?” Một người to cao mặc comple chạy nhanh tới, sau lưng y còn có hai người đàn ông mặc quần áo bảo vệ, rõ ràng người đàn ông này chính là quản lý bảo vệ.

Tần Lạc tủm tỉm nhìn y, trong lòng hoàn toàn không thấy tức giận.

Người đàn ông to con đứng chắn trước người Tần Lạc, ba nhân viên bảo vệ bị Tần Lạc đánh cũng đứng ngay sau người y. Năm, sáu người đàn ông đứng chung một chỗ với nhau, nhìn qua có vẻ thực lực rất mạnh.

“Anh dựa vào cái gì mà đánh người hả?” Hoàng An nghiêm nghị thể hiện một bộ mặt hiểm độc, quát Tần Lạc vẻ căm tức: “Hãy lập tức xin lỗi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Vậy anh cứ báo cảnh sát đi.” Tần Lạc cười nói.

“Mày muốn chết.” Hoàng An cực kỳ tức giận: “Thằng nhãi, tao cảnh cáo mày, đừng có không biết thức thời. Hãy mau chóng cút đi. Nếu như mày chọc giận tao.”

“Sao nào?”

“Tao sẽ cho mày biết chữ ‘tử’ viết thế nào.”

“Tôi đã sớm biết rồi.” Tần Lạc hờ hững nói: “Anh không báo cảnh sát sao? Anh không báo cảnh sát không có nghĩa là tôi không muốn báo cảnh sát.”

“Vậy mày hãy gọi điện xem cảnh sát sẽ giúp ai.” Hoàng An khinh thường nói. Một người mở một khách sạn lớn như này, có thể không có thế lực đứng sau chống lưng không? Ngay cả Trương cục trưởng phân cục Thiên Nguyên còn phải ăn nói khép nép trước mặt cậu của y. Nếu như mời cảnh sát tới, chỉ cần gọi điện cho Trương cục trưởng tới hổ trợ, chẳng lẽ bên cảnh sát còn làm khó dễ cho mình sao?

Tần Lạc mỉm cười, rút điện thoại di động ra.

Sau một hồi cẩn thận tìm kiếm, Tần Lạc phát hiện ra rằng mình không ghi lại số điện thoại của bọn họ.

Khi Tần Lạc tới Yến Kinh hắn mới bắt đầu dùng số điện thoại. Những số điện thoại ghi lại gần như chỉ của những người quen biết sau này, những người có quan hệ ở Dương Thành thì hắn gần như không có số điện thoại.

“Thế nào, tại sao không báo cảnh sát?” Hoàng An nhìn vẻ mặt cau lại của Tần Lạc, khấp khởi nói: “Thằng nhãi, nếu như mày biết điều thì hãy nhanh chóng xin lỗi nhân viên của tao sau đó bồi thường tiền thuốc men cho bọn họ, chuyện này coi như chấm dứt nếu không tao sẽ cho mày ngồi tù húp cháo.”

Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi hắn cất điện thoại đi.

Tần Lạc vẫy tay nói với Hoàng An: “Anh hãy lại đây.”

“Nghĩ thông rồi hả?” Hoàng An phá lên cười nói nhưng không tiến lên, mấy gã bảo vệ ở sau Hoàng An định tiến lên chắn trước người của Hoàng An.

Thân thể Tần Lạc đột nhiên nhảy lên, một cước đá ra.

Mấy tên bảo vệ thấy thế lập tức tản sang hai bên né tránh vì vậy một cước này của Tần Lạc vừa nhanh, vừa tàn nhẫn đánh ngay vào vùng mặt Hoàng An.

Bịch!

Hoàng An cuống quít lui người lại sau mấy bước sau đó y ngồi phịch xuống đất.

Mấy tên bảo vệ nhìn nhau, không ngờ sự việc phát triển tới mức này.

Bọn họ cứ nghĩ rằng một khi mình né tránh, sẽ có người khác xông lên, giúp quản lý đỡ một cước này, ai ai cũng nghĩ như thế nên khi một cước đó của Tần Lạc tung ra, tất cả đều né tránh.

Vì vậy Hoàng An không đề phòng đã bị đá trúng môi.

“Đán chết hắn.” Một bảo vệ gào lên. Bọn họ biết rằng nếu như hôm nay không cho gã này chảy ít máu, bọn họ thật sự không thể giải thích với quản lý của mình.

Lên nhanh. Lui cũng nhanh.

Sư phụ của Tần Lạc chính là Ly. Chiêu thức của bộ đội đặc chủng chú trọng nhanh gọn, trực tiếp, tàn nhẫn, hoàn toàn không có động tác thừa, mỗi một quyền, một cước đánh ra đều vào chỗ hiểm.

Tần Lạc như hổ xông vào giữa đàn dê, chỉ sau hai, ba quyền cước, đám bảo vệ đã ôm đầu bỏ chạy thục mạng.

Đương nhiên Tần Lạc không để mấy gã bảo vệ bỏ chạy, sau khi hắn đánh ngã mấy gã bảo vệ, hắn hung hăng đạp vào hai đầu gối như vậy cho dù mấy gã bảo vệ có muốn đứng dậy bỏ chạy cũng không đứng được.

“Thằng nhãi, mày dám đánh tao. Mày chết chắc rồi. Tao sẽ cho mày không được chết tử tế. Tao muốn cho mày hối hận vì đã làm người.” Hoàng An gào lên nhưng âm thanh của y chỉ ra được một nửa vì Tần Lạc đã vung chân đạp vào mặt y.

“Mắng tiếp đi.” Tần Lạc cười nói.

“…” Khi Hoàng An tiếp xúc với ánh mắt cười tủm tỉm của Tần Lạc, y hoàn toàn như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí Hoàng An còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc. Loại cảm giác này Hoàng An chỉ chứng kiến trên người cậu của mình khi y phi lễ với một nhân viên phục vụ, cậu của y cực kỳ tức giận, chỉ muốn tống cổ y đi tù. Lúc này Hoàng An cũng cảm nhận được cảm giác này trên người gã này.

“Tao cho mày mắng tiếp.” Tần Lạc di di bàn chân của mình giống như hắn đang cố gắng dí mặt Hoàng An xuống bùn vậy thế nhưng lúc này mặt Hoàng An không chỉ cọ sát với bùn mà cả một khối da thịt lớn.

“Tao.” Mặt Hoàng An đau rát, cực kỳ đau đớn. Hoàng An chỉ muốn chửi ầm lên nhưng cuối cùng y chỉ nói: “Xin lỗi, chúng tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này.”

Bịch!

Tần Lạc tung chân đá vào cằm Hoàng An “binh” một tiếng, cằm Hoàng An đã bị trật khớp, không thể nói được, không thể cử động, thậm chí còn không thể kêu đau. Hoàng An chỉ biết há mồm, nước mắt nươc mũi cứ thế chảy xuống.

Đau đớn.

“Không cho phép xin lỗi.” Tần Lạc tức giận. Nói như mày nói xin lỗi, tao đánh mày sẽ phải mang cảm giác áy náy với mày sao?

Tần Lạc chỉ muốn trước khi báo cảnh sát, tàn nhẫn đánh cho đám người này một trận nhớ đời nếu như khi cảnh sát tới đây, những nhân vật tai to mặt lớn đều lộ diện, việc này rất khó làm.

Kẻ nào đã chọc vào mình, anh bạn Tần Lạc của chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha, cho dù kẻ đó là con trời hay chỉ là một con gián.

Sau khi giải quyết xong vở hài kịch này, lúc này Tần Lạc mới rút điện thoại, sau khi bấm một số điện thoại, hắn nói: “Hãy cho tôi số của Trần cục trưởng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.