Trong nội tâm của mỗi người đàn bà cũng đều khát khao bị một người đàn ông đẩy vào tường mà hôn môi một cách mãnh liệt, đàn ông cũng giống như vậy.
Thân thể Lệ Khuynh Thành dính chặt lấy thân thể Tần Lạc, đầu Lệ Khuynh Thành dán vào đầu Tần Lạc, đầu lưỡi Lệ Khuynh Thành hút chặt lấy đầu lưỡi của Tần Lạc…
Tần Lạc lúc đó có thể cảm nhận được bộ ngực rất đầy đặn căng tròn của Lệ Khuynh Thành cùng với sự cọ xát của bắp đùi khiến cho toàn thân hắn có một sự khoái cảm vô hạn trào dâng. Mũi hắn ngửi thấy mùi rượu đỏ và cùng với mùi thơm trên cơ thể Lệ Khuynh Thành mà như bị mê muội đi.
Bọn họ dường như hai con rắn đang giao đấu, thân thể càng ngày càng quấn chặt vào nhau, ra sức không để người kia tiến vào bên trong thân thể của mình trước vậy. Hai người cũng có cảm giác được quần áo trên người bây giờ thực sự rất vướng víu.
Tần Lạc muốn cởi quần áo.
Hắn muốn cởi cho Lệ Khuynh Thành, và cũng muốn Lệ Khuynh Thành cởi cho hắn.
Đương nhiên, thật sự không kịp nói, Lệ Khuynh Thành cũng đã cởi ngay trường bào của hắn ra rồi, dù sao thì vẫn còn bộ quần áo nữa che thân, chỉ là khác màu sắc thôi.
Hắn không thỏa mãn với hai tay của Lệ Khuynh Thành, liền đưa tay sờ soạng mông của cô, tay trái dò xét, tay phải bắt đầu di chuyển.
Thong thả, ôn nhu, Lệ Khuynh Thành không có cảm giác gì, hoặc là dù cô có cảm nhận được cũng không muốn từ chối bàn tay của Tần Lạc di chuyển trên khắp ngực cô.
Cô mặc quần dài, liền mở cúc quần ra để tay Tần Lạc dễ dàng trượt vào bên trong.
Mặc dù có nội y bao vây, nhưng mà Tần Lạc vẫn cảm giác được bộ ngực của Lệ Khuynh Thành thật đầy đặn.
Đàn ông luôn muốn kiếm tìm những điều mới lạ, nhưng mà vóc người của Lâm Hoán Khê và của Lệ Khuynh Thành cũng tương tự nhau, những thứ Lệ Khuynh Thành có thì Lâm Hoán Khê cũng có. Chỗ Lệ Khuynh Thành to thì của Lâm Hoán Khê cũng lớn. Theo đạo lý mà nói thì Tần Lạc không nên cảm thấy hứng thú với thân thể Lệ Khuynh Thành như vậy.
Nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn cảm giác với mỗi người là hoàn toàn khác nhau.
Hoặc cũng có thể nói, mỗi người đàn bà đều vô cùng giống nhau.
Tay hắn cẩn thận, tỉ mỉ vuốt ve, tinh tế cảm thụ mỗi tấc thân thể tuyệt vời của Lệ Khuynh Thành. Đương nhiên, thân thể tuyệt vời của hắn cũng mở rộng miễn phía đối với Lệ Khuynh Thành.
Chỉ cần cô đồng tình thì cô có thể lấy đi tất cả mọi thứ của Tần Lạc.
Đàn ông đối với thân thể phụ nữ mãi mãi không cảm thấy thỏa mãn, có ôm liền mong chờ đến hon, tiếp sau hôn liền muốn cởi sạch quần áo trên thân thể họ ra rồi nằm trong chăn lại muốn tiến thêm bước nữa…
Nội y của Lệ Khuynh Thành mặc rất chặt, mặc dù phần lớn bộ ngực đã nằm trong tay Tần Lạc để hắn tùy ý dạo chơi, vậy mà hắn đâu đã thỏa mãn?
Tay Tần Lạc luồn tay về phía xương sườn Lệ Khuynh Thành ‘cách’ một tiếng toàn bộ nội y của cô đã bị tung ra. Quen tay hay việc, chiêu thức này Tần Lạc đã tập luyện trên người Lâm Hoán Khê trong thời gian dài rồi.
Giống như là con thỏ đã được mở cũi, bây giờ ngực Lệ Khuynh Thành đã không còn bị hai khối vào trói buộc nữa thể hiện rõ sự phì nhiêu, mịn màng, không kiêng nể gì mà không ngừng rung rinh trước mắt Tần Lạc.
Nhìn đôi bầu ngực hoàn mỹ này, nhìn sự săn chắc no đủ của nó trong nháy mắt Tần Lạc như ngây dại mà thừ người ra. Loại phản ứng cả người thừ ra của hắn mặc dù chỉ là dừng lại trong chốc lát thôi. Hắn quên cả hôn môi, quên vuốt ve, quên cả việc thân thể của Lệ Khuynh Thành đang dần rời khỏi thân thể hắn.
Lệ Khuynh Thành cũng ngừng lại, đứng một chỗ cười tủm tỉm, rồi ra sức thở.
Bởi vì Tần Lạc vẫn chưa kịp bật cầu dao bên trong phòng nên ở trong phòng không có bất cứ ánh đèn nào, rèm cửa sổ cũng được che kín nên cũng không có chút ánh trăng nào có thể xuyên vào được.
Mặc dù phải đưa năm ngón tay ra tìm đường, nhưng mà Tần Lạc vẫn rõ ràng Lệ Khuynh Thành đang cười.
Hoặc nói là, hắn có cảm giác Lệ Khuynh Thành mỉm cười.
“Cậu nhỏ, có phải như vậy mới đúng là đối xử với cậu như một người trưởng thành hay không?”
“Tại sao vẫn còn thêm từ ‘nhỏ’ vào nữa vậy?? Tần Lạc cười khổ. Dục hỏa trong cơ thể hắn đang tràn trề, mặc dù dương mạch thiêm bẩm sau khi trải qua cùng Tô Tử cũng đã giảm đi không ít, nhưng dương khí trong cơ thể hắn vẫn mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Lệ Khuynh Thành phản ứng khác thường, không, phải nói là Lệ Khuynh Thành đột nhiên khôi phục trạng thái bình thường làm cho Tần Lạc tiến thoái lưỡng nan.
Tần Lạc vẫn tựa vào tường và lôi kéo Lệ Khuynh Thành tiếp tục thân thiết, hay là hôm nay tiết mục đến đó là chấm dứt, ngày mai tiến hành tiếp sao?
Vì vậy, một lần nữa hai tiểu nhân trong đầu Tần Lạc lại nhảy ra tranh cãi.
Hai tiểu nhân này, một tên là ‘công’, một tên là ‘thụ”. Công nói: ‘Tiếp tục, tiếp tục, đã được kích thích tuyệt vời như vậy, sao có thể dừng dục hỏa lại được chứ’; Thụ nói: ‘ngươi nghĩ là ta không muốn vậy hả? Ta cũng muốn tiếp tục, nhưng mà cô ấy đã bất động thì ta có thể làm sao được bây giờ’. Công nói lại: ‘cô ấy bất động thì ngươi động, loại chuyện này vốn đàn ông nên phải chủ động mà’. Thụ lại nói: ‘ta biết là loại chuyện này thì hầu như đàn ông luôn là người chủ động, nhưng mà cô ấy giống như những phụ nữ sao? Cô ấy không giống như những phụ nữ bình thường khác, ta không chủ động, ta cũng không rõ cô ấy đang nghĩ gì trong đầu, nếu không, chẳng lẽ lại đợi đến lúc cô ấy đẩy ta ra’. Công nói: ‘Thụ, ngươi lại đây ta nói cho ngươi một bí mật’.
Thụ đi đến, công ôm bả vai Thụ, rồi ghé vào một bên tai Thụ mà nói thì thầm vài câu, cũng chuẩn bị đem cây kim độc cầm trong tay đâm vào cổ Thụ, nhưng đúng lúc đó một cảm giác đau đớn truyền đến, hắn cúi đầu, một con dao sắc bén đã đâm thẳng vào trái tim hắn.
Thụ lột bỏ vẻ mặt ngụy trang lộ ra bộ mặt vốn có của mình cười lớn mà nói: ‘cầm thú à cầm thú, kiếp trước ta đã chết trong tay ngươi, người còn muốn giởi lại chiêu này để hại ta sao? Ta sẽ không bị lật thuyền lần thứ hai đâu’.
Công phun máu tươi quát to: ‘ngươi không bằng… không bằng loài cầm thú’.
Lệ Khuynh Thành vừa cười vừa nói: “Được rồi. Tôi sẽ bỏ chữ nhỏ đi. Nam nhân, đại nam nhân được chưa?”
Tần Lạc bây giờ cũng không cần mình là đại nam nhân hay là tiểu nam nhân, hắn chỉ quan tâm một điều đó là, chính mình có thể làm một chuyện bản năng đàn ông này hay không.
“Cô chuẩn bị đi ngủ sao?” Tần Lạc hỏi.
“Sao vậy? Cậu còn muốn lưu lại uống tách cà phê sao?” Lệ Khuynh Thành cười hỏi.
“Chị định đi pha cà phê à?”
“Không”. Lệ Khuynh Thành nói tiếp: “Đối với cậu đột nhiên không có tâm trạng pha cà phê”.
Lệ Khuynh Thành đưa tay sờ vào phần dưới của Tần Lạc, nói: “Có phản ứng gì không?”
“Nói nhảm”. Tần Lạc cười khổ. Bị Lệ Khuynh Thành vừa gần gũi vừa sờ vuốt mà không có phản ứng gì, không phải là có bệnh rồi sao?
Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói tiếp: “Có phải cậu đang rất khó chịu đúng không?”
“Có chút”. Tần Lạc thẳng thắn nói. Hắn đã lo lắng mấy lần, hắn không nên để người phụ nữ này nghĩ mình có bệnh gì được.
“Mọi người đã bạn bè lâu rồi, tôi cũng không đành lòng để cậu phải chịu đựng như vậy”. Lệ Khuynh Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi giúp cậu diệt hỏa được chứ?”
“Diệt hỏa như thế nào?” Tần Lạc nhãn tình sáng rực lên mà hỏi.
Lệ Khuynh Thành thành không trả lời.
Cô bắt đầu ngồi xổm xuống, kéo vạt áo trường bào của Tần Lạc lên, sau đó chui đầu vào trong.
Sau những thanh âm nhạy cảm, Tần Lạc chỉ cảm thấy phần dưới của mình bắt đầu nóng lên, rồi liền bị một vật ấm áp, ươn ướt bao quanh lấy cậu nhỏ.
Tần Lạc một bên cố gắng chịu đựng không rên rỉ, vừa nói: “Phương thức này đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức, bình thường không có như vậy.
Người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái vô cùng.
Hôm nay Tần Lạc dậy thật sớm, tắm rửa thay quần áo xong, rồi xuống lầu ăn bữa sáng, sau đó hắn cùng tụ tập với mọi người uống trà nói chuyện phiếm.
Không lâu sau, mấy người liền nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân cùng với tiếng cười nói.
Lệ Khuynh Thành đi tới cửa nghe ngóng, nghe được bên người có người nói: “Ở đây, chính nơi này, tôi đã thấy bọn họ thuê phòng ở đây”.
Lệ Khuynh Thành cười cười, nhỏ giọng nói với mấy người ở trong phòng: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi. Bọn họ đã tìm tới”.
“Có muốn tôi mở cửa mòi bọ họ vào không?” Triệu Tử Long hỏi.
“Không cần. Cứ đợi khi chính bọn họ gõ cửa đã”. Lệ Khuynh Thành nói.
Cô đi tới ngồi bên cạnh Tần Lạc, nhỏ giọng nói vào tai chỉ đủ cho hắn nghe thấy: “Tối qua tôi giúp cậu diệt hỏa, bây giờ đến phiên cậu hãy diệt hỏa của mọi người”.
Tần Lạc suy nghĩ về phương thức diệt hỏa mà Lệ Khuynh Thành muốn hắn làm, lại còn có tư tưởng mình phải đi diệt hỏa cho phụ nữ bọn họ sao? Thật lưu mạnh.
“Thế nào? Có ý kiến gì không?” Lệ Khuynh Thành thấy Tần Lạc không trả lời nên lên tiếng hỏi.
“Không có ý kiến gì. Chỉ là tôi không rõ là làm như thế nào”. Tần Lạc vừa cười vừa nói. Khi hắn gần gũi Lệ Khuynh Thành, luôn luôn có một loại cảm giác không rõ ràng.
Hắn đột nhiên phát hiện ra, hắn không có cách nào phân biệt tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua có phải là thật hay không nữa.
Nói cách khác, không hiểu xuất phát từ mục đích gì mà Lệ Khuynh Thành lại vội tới diệt hỏa cho hắn?
Nếu nhưu là tình yêu, thì tại sao lại không mặc kệ để cho củi lửa cùng thiêu cháy bừng bừng đi?
Nếu như là xuất phát từ tình hữu nghị… loại chuyện này mà cũng có chỗ cho tình bạn sao?
“Cô rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy?” Tần Lạc không thể không thừa nhận rằng, hắn thật sự không có cách nào để thấy rõ được những tầng lớp sương mù trong cách hành động kỳ lạ hay thay đổi khiến cho người ta rất khó có thể đoán biết được của người phụ nữ này.
Bên ngoài cuối cùng đã vang lên tiếng đập cửa.
Tô Xán bước nhanh đến, thông qua mắt mèo ở cửa cất tiếng hỏi: “Các người là ai?”
“Tôi là phóng viên của ‘Thời báo Pari’, chúng tôi muốn phỏng vấn thần y Tần Lạc một chút… Các anh có thể mời tôi vào được không?”
“Tôi là Ngũ Tư của ‘ Báo Phong Cách sống Châu Âu’, bây giờ tất cả mọi người rất chú ý đến chuyện thần y đã cự tuyệt khám bệnh cho người nước Pháp, mọi người phản ứng rất kịch liệt… chẳng lẽ thần y không nghĩ là mình cần giải thích một chút với mọi người sao?”
“Đúng vậy. Hãy cho chúng tôi vào đi. Chúng tôi sẵn sang đăng tải lời giải thích của thần y đến với mọi người”.
Tôi là Mạch Tích Tư, phóng viên của ‘ Báo Cuộc sống Pari’. Hôm qua tôi đã gặp mặt các anh, bây giờ tôi muốn biết các anh vẫn đang kiên trì với quy tắc của mình, không muốn khám bệnh cho người nước Pháp hoặc là những người khác màu da?”
Tô Xán đã sớm hiểu ý của Lệ Khuynh Thành, liền lớn tiếng nói: “Xin lỗi, thần y còn chưa rời khỏi giường, không muốn tiếp nhận cuộc phỏng vấn của các người”.
“Tiên sinh, các anh làm như vậy là không lý trí… Chẳng lẽ các anh muốn đối địch với cả Pari sao?”
“Nếu như chúng ta không thể viết lên báo chân tướng sự việc này, thì e rằng sẽ có nhiều người Pari hơn nữa tới đây gõ cửa thôi”.
“Hãy mở cửa ra đi, hãy nói rõ sự thực cho chúng tôi… chúng tôi sẽ có trách nhiệm đem nó lên báo để đến với từng người dân Châu Âu”.
Trong phòng im lặng.
Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng đột nhiên được mở ra. Tô Xán đứng ở cửa, đối mặt với hơn mười phóng viên đứng ở ngoài, cất tiếng nói: “Thần y tiên sinh mời các anh tiến vào. Hắn đồng ý tiếp nhận cuộc phỏng vấn của các người, sẽ nói cho các người chân tướng sự thật”.