Tới khi chủ nhân yêu cầu, lập tức hơn mười người phóng viên ùa vào phòng. Gian phòng vốn có vẻ vô cùng rộng rãi, sa hoa thoáng chốc đã trở nên có chút chật chội.
Cũng may Trương Bác đã bình tĩnh giúp Tần Lạc tiếp khách, sắp xếp cho tất cả các phóng viên đều có chỗ ngồi.
Tô Xán vội vàng đi pha trà tiếp khách, Lệ Khuynh Thành thì ngồi bên cạnh Tần Lạc, nói: “Hoan nghênh các vị phóng viên. Người ngồi ở bên cạnh tôi đây chính là Tần Lạc, hắn là thầy thuốc danh tiếng của Trung Quốc chúng tôi”.
Lời của Lệ Khuynh Thành còn chưa dứt thì có phóng viên đã giơ tay điều khiển camera quay về hướng Tần Lạc mà chụp liên hồi. Phóng viên tỏ ra rất thuần thục sau khi chụp ảnh Tần Lạc liền hướng máy quay về phía Lệ Khuynh Thành chụp.
Trong mắt người Pháp, một người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp duyên dáng như vậy bọn họ rất thích thú. Khuôn mặt của cô tinh sảo, vóc người đầy đặn, rất phù hợp với thẩm mỹ của bọn họ. Cho dù cánh báo chí không cần ảnh chụp thì cũng có thể sưu tầm được một câu chuyện rất đẹp.
Lệ Khuynh Thành ngồi ngay ngắn trên ghế salon, vẻ mặt tươi cười thể hiện một phong cách đoan trang thục nhã. Nhưng về Tần Lạc thực ra không có thói quen bị các phóng viên vây quanh và chụp ảnh tía lia như vậy, khi ánh đèn chụp ảnh lóe sáng hai mắt hắn khó có thể mở ra được. Hai tròng mắt hắn híp lại, giống như là đang nhắm mắt nghỉ ngơi vậy. Đối với các phóng viên Tần Lạc không tỏ ra thân thiết mà cũng không làm hòa, một biểu hiện xa lánh, lạnh nhạt, giống như một cao tăng đắc đạo.
Lệ Khuynh Thành rất hài lòng với biểu hiện của Tần Lạc, người đàn ông này trải qua nhiều lần cũng đã rút ra được những kinh nghiệm, đối với những loại chuyện gây sức ép như này cứ tỏ ra như bình thường là tốt nhất. Không chỉ cần phải có cái nhìn đại cục tốt mà ngay cả những chi tiết nhỏ cũng cần phải nắm chắc không được bỏ qua.
Đợi đến khi phóng viên ngừng chụp ảnh, Lệ Khuynh Thành mới nói tiếp: “Tần Lạc tiên sinh chỉ sống ở Trung Quốc nên không biết tiếng Pháp. Cho nên mới bảo tôi đi cùng đảm nhiệm việc phiên dịch cho tiên sinh. Mọi người có câu gì muốn hỏi thì cứ lên tiếng, tôi sẽ phiên dịch nguyên văn lại cho Tần Lạc tiên sinh. Đương nhiên, khi Tần Lạc tiên sinh trả lời tôi cũng sẽ dịch lại nguyên văn cho các vị”.
Maixisi cũng biết tiểu thư đây chính là phiên dịch của Tần Lạc tiên sinh, ngày hôm qua trước của hiệu thuốc Trung Y hắn đã cùng tranh chấp với Lệ Khuynh Thành một phen, cuối cùng mới có tin thiên kinh động địa khắp Pari ‘ thần y Trung Quốc từ chối khám bệnh cho người pháp và chó’.
Hắn lên tiếng đặt câu hỏi đầu tiên với ngôn từ sắc bén: “Tiểu thư phiên dịch, tôi muốn biết, Tần tiên sinh đã xem tin tôi viết trên báo ngày hôm qua chưa?”
“Đã xem qua”. Lệ Khuynh Thành thoáng nhìn Tần Lạc rồi nói tiếp: “Tôi đã dịch cho hắn”.
“Vậy hắn có suy nghĩ như thế nào?” Maixisi đắc ý cười: “Các người vẫn muốn kiên trì giữ nguyên tắc của mình chỉ khám bệnh cho người Trung Quốc mà không xem bệnh cho người Pháp hay là một chủng tộc nào khác chứ?”
Lệ Khuynh Thành làm ra vẻ phiên dịch lại cho Tần Lạc câu hỏi đó, Tần Lạc nói: “Nếu là nguyên tắc thì nhất định phải giữ cho đến cuối cùng. Nếu không thì còn gọi gì là nguyên tắc nữa chứ?”
Lệ Khuynh Thành cười cười và dịch nguyên văn lời đó cho phóng viên.
Các phóng viên kinh ngạc, một nữ phóng viên tóc nâu nói: “Thần y tiên sinh, tôi rất lấy làm lạ tại sao ngài lại bướng bỉnh như vậy? Chẳng lẽ ngài là một người theo chủ nghĩa dân tộc cực đoan, ngoại trừ đồng bào của mình ra thì hận thù tất cả những chủng tộc khác?”
“Tôi vô cùng yêu thương đồng bào của mình, và cũng không hận thù bất cứ dân tộc nào”. Tần Lạc trả lời. Lúc này cho dù trong lòng hắn thật sự là chán ghét dân tộc nào thì cũng không thể nói ra trước mặt đám phóng viên này, nếu không thì có thể sẽ lại tạo nên một làn sóng phẫn nộ lớn.
“Thông qua inte tôi cũng đã biết nhiều thông tin về ngài, cũng biết những chuyện của ngài khi ở Hàn Quốc, có phải ngài muốn đối xử với nước Pháp như với nước Hàn Quốc không?” Một người đàn ông nhỏ nhắn vừa ghi chép vừa hỏi.
“Không. Đây là hai quốc gia và dân tộc hoàn toàn khác nhau”. Tần Lạc phủ nhận một cách dứt khoát. “Hơn nữa, mối quan hệ của chúng tôi và Hàn y vừa là cạnh tranh vừa là hợp tác cùng phát triển. Nhưng với nước Pháp thì không có mối quan hệ cạnh tranh, chỉ có mối quan hệ thuần túy là tình hữu nghị”.
Lệ Khuynh Thành vừa phiên dịch vừa thầm cười trộm, cô thầm nghĩ người này thật đúng rất thích hợp đi làm ngoại giao. Để là một nhân viên ngoại giao hắn phải hội tủ đủ hai đặc điểm: ngôn từ đẹp và không biết xấu hổ.
Tất cả phán đoán của phóng viên đều bị Tần Lạc phủ nhận, điều này làm cho tất cả mọi người đều rất kỳ lạ.
“Nếu không phải vì nguyên nhân đó thì tại sao ngài lại đưa ra sự lựa chọn như vậy? Tại sao lại từ chối khám bệnh cho người Pháp?”
Vẫn là Maixisi đặt câu hỏi, trong lúc các phóng viên khác ôn hòa thì hắn luôn đưa ra những câu hỏi sắc bén “Thần y tiên sinh, tôi nghĩ phải có một lý do thực sự gì đó, nếu không, ngài không có lý do gì từ hối khám bệnh cho tôi. Hay là ngài hãy bảo một người đại diện có thể giải thích nguyên nhân cho người dân Pari được không?”
Tần Lạc sau khi nghe Lệ Khuynh Thành phiên dịch, không nói gì một lúc lâu.
Hắn có bộ dạng như vậy làm cho tất cả mọi người đều chăm chú vào những biểu lộ trên khuôn mặt hắn, không như lúc trước mọi người tập trung nhìn vào Lệ Khuynh Thành để nghe cô phiên dịch câu trả lời.
Một lúc lâu sau, Tần Lạc khẽ thở dài mà nói: “Không phải tôi không muốn khám bệnh cho người Pháp mà là tôi không thể, cũng là không dám”.
“Không thể? Không dám?”
Nghe thấy câu trả lời bất ngờ của thần y, tất cả đám phóng viên không khỏi sửng sốt, kỳ quái.
“Thần y tiên sinh, tại sao ngài lại nói như vậy? Chẳng lẽ trong đó có ẩn tình gì sao?”
“Sao lại là không thể? Sao lại là không dám?”
“Đúng vậy. Chẳng lẽ có người ngăn cản ngài khám bệnhcho người Pháp sao? Là ai vậy?”
“Thần y tiên sinh, hãy thổ lộ hết với chúng tôi. Chúng tôi sẽ yên lặng lắng nghe, sau đó sẽ giúp ngài đồi lại công lý…”
Lệ Khuynh Thành xua xua tay nói: “Các người hỏi nhiều quá, tôi không có cách nào để phiên dịch lại cho Tần Lạc tiên sinh cả. Hắn cũng không có cách nào mà trả lời một lần nhiều câu hỏi như vậy”.
Maixisi nói: “Tiểu thư phiên dịch, câu hỏi của chúng tôi chỉ có một, tại sao thần y tiên sinh lại không thể và không dám chữa bệnh cho người Pháp? Hắn chỉ cần trả lời câu hỏi này là đủ rồi”.
Lệ Khuynh Thành gật đầu, rồi phiên dịch câu hỏi này cho Tần Lạc.
Tất cả mọi câu hỏi dồn dập lúc trước cũng chỉ là cần câu trả lời cho vấn đề đó thôi. Tần Lạc đã sớm đoán được bọn họ sẽ hỏi vấn đề này, và hắn cũng muốn bọn họ sẽ hỏi ra vấn đề đó. Cho nên, hắn đã sớm cùng với Lệ Khuynh Thành bàn bạc một câu trả lời thích đáng nhất.
“Là vì Chính Phủ nước Pháp”. Tần Lạc nói. “cũng là thuộc Châu Âu”.
Lệ Khuynh Thành không thay đổi sắc mặt mà dịch lại câu trả lời của Tần Lạc để các phóng viên ghi chép lại.
“Hoang đường”.Maixisi cười lạnh. “Câu trả lời này thực sự là hoang đường. Chẳng lẽ Chính Phủ nước Pháp lại ngăn cản ngài chữa bệnh cho người Pháp sao? Chẳng lẽ liên minh Châu Âu lại chạy tới đây nói với ngài rằng ‘thần y tiên sinh, trừ người Trung Quốc ra, chúng tôi không cho phép ngài không được khám bệnh cho bất kỳ người Pháp hay là người Châu Âu nào’, là như vậy sao?”
“Chính Phủ nước Pháp không có trực tiếp ngăn cản tôi, liên minh Châu Âu cũng không có chạy tới đây nói với tôi điều đó”. Tần Lạc nói tiếp: “Nhưng là những quy định trong luật pháp của các người cấm tôi làm như vậy”.
“Xin lỗi. Tôi không biết pháp luật của chúng tôi có một quy định nào như vậy cả”. Nữ phóng viên tóc nâu lên tiếng.
Lệ Khuynh Thành vẫy vẫy tay, Tô Xám liền đưa tới một tập tư liệu có đóng dấu.
Lệ Khuynh Thành tiếp nhận tập tài liệu, rồi đem phân phát cho từng phóng viên. Sau đó chính mình cũng cầm một tập và nói: “Xin mời các vị phóng viên chú ý tới điều khoản có tô chữ đậm ở phía dưới”.
Các phóng viên liền cúi đầu nghiên cứu, rất nhanh chóng mọi người nhìn thấy đoạn chữ phía dưới được in đậm,có nội dung: “ ‘Chỉ thị về việc trình tự đăng ký y dược thực vật truyền thống’ ban hành ngày 31 tháng 3 năm 2004. Trong Chỉ thị có quy định, tất cả những dược thực vật ở Châu Âu phải đăng ký dựa theo pháp quy mới này, sau khi được cấp phép mới có thể tiếp tục tiêu thụ trên thị trường. Đồng thời, trong Chỉ thị quy định sau bảy năm, cho phép tất cả những thực phẩm từ thảo dược có xuất xứ từ các quốc gia ở Châu Âu được tiêu thụ đến ngày 31 tháng 3 năm 2011”.
Tần Lạc đợi khi bọn họ xem hết đoạn này, mới nói những lời thấm thía: “Tất cả mọi người thấy chưa? Đây là pháp luật Châu Âu ban hành năm 2004. Còn chưa đầy nửa năm quy định này đã muốn tiêu tan, các vị thuốc của Trung Y còn không thể được tiêu thụ sử dụng ở Châu Âu, tôi làm sao có thể khám bệnh cho các người được? Tôi nhìn ra bệnh, tất nhiên là muốn cho các người dùng thuốc của trung y. Nhưng tôi có thể cho các người dùng trung dược được sao? Không thể. Đến lúc đó các người hoàn toàn có thể nói việc tôi tiêu thụ trung dược là phạm tội, bởi vì tôi tiêu thụ tất cả những thảo dược này đều là phạm pháp, toàn bộ đều là những loại mà Châu Âu cấm sử dụng”.
Ánh mắt Tần Lạc lướt qua mặt từng phóng viên một, rồi trịnh trọng nói tiếp: “Các vị phóng viên tiên sinh, đây là nguyên nhân mà tôi nói tôi không thể, cũng không dám. Các người có thể giải thích được không?”
Phóng viên rơi vào im lặng.
Bọn họ có thể hiểu được thần y sẽ gặp phải cảnh khốn cùng như thế nào, bọn họ cũng có thể lý giải trung y dược sẽ gặp phải khốn cảnh như thế nào. Theo như lời thần y thì nếu như lúc đó bọn họ không uống trung dược mà đem đi tố cáo thần y, tòa án sẽ phán Tần Lạc thua kiện. Đến lúc đó, khoản tiền bồi thướng có thể làm cho một người phải khuynh gia bại sản.
“Nói sạo” Maixisi vẫn chưa chịu bỏ qua. “Ngài nói ngài sợ có người uống thuốc rồi đi tố cáo các người. Như vậy, tại sao ngài lại có dũng khí chữa bệnh cho người Trung Quốc? Chẳng lẽ ý của ngài nói là phẩm chất người Pháp không trung hậu thiện lương bằng người Trung Quốc?”
Maixisi viết là ‘Thần y Trung Quốc từ chối khám bệnh cho người Pháp và chó’ đã làm cho dư luận xã hội đặc biệt quan tâm đến sự kiện này, hắn thật sự không cam lòng để chuyện này chấm dứt như vậy. Từ trong sâu thẳm lòng mình, hắn không muốn chấp nhận lời giải thích của Tần Lạc.
Chỉ có sự kiện lần này tiếp tục nóng lên thì danh tiếng của hắn mới có thể được biết đến nhiều.
“Người Trung Quốc thì quen thuộc Trung Y và hiểu rõ về Trung y”. Tần Lạc nói tiếp: “Bọn họ cũng có thể chấp nhận trung y. Tôi tin rằng bọn họ ủng hộ văn hóa và kỹ thuật của dân tộc mình. Nếu nhưu ngay cả bọn họ cũng đồng ý đứng ra tố cáo tôi thì tôi cũng sẽ đồng ý gánh chịu trách nhiệm như vậy. Hơn nữa, cũng sẽ chấp nhận sự khiển trách của dân tộc”.
“Đây là một lời giải thích không thể chấp nhận được”. Maixisi nói.
“Tôi chấp nhận”. Nữ phóng viên tóc nâu lên tiếng: “Nếu như ngay cả người của dân tộc mình cũng không tin vào kỹ thuật của dân tộc, như vậy thì văn hóa kỹ thuật đó tất nhiên sẽ bị suy vong. Thần y tiên sinh làm như vậy là rất mạo hiểm, nhưng đúng là một cuộc khảo nghiệm về đồng bào của mình”.
“Tôi cũng chấp nhận. Quy định này quả thật là kinh khủng. Nếu như thần y thật sự làm như vậy có thể sau này ngài phải ăn cơm hộp qua ngày mất”.
“Thần y tiên sinh, tôi lấy lương tâm của một phóng viên ra cam đoan với ngài, từng lời ngài nói hôm nay chúng tôi sẽ đưa lên báo không sai một từ”.
Tần Lạc nghe Lệ Khuynh Thành phiên dịch xong liền đứng lên cúi đầu trước mặt các phóng viên.
“Các vị, tôi xin nhờ cả vào các vị!”
Maixisi mặc dù rất không vui nhưng vì hắn cùng đồng hành với các phóng viên khác nên hắn cũng không thể làm gì khác được.
Cuộc phỏng vấn chấm dứt, các phóng viên cũng đều cáo từ ra về.
Lúc Maixisi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lệ Khuynh Thành liền đi tới vừa cười vừa nói: “Maixisi tiên sinh, tôi rất hứng thú với bài viết của anh trên báo hôm trước. Anh có thể ở lại đây nói chuyện thêm không?”