Ánh mắt của Triệu Thanh Hòa chuyển dời về phía Tần Lạc, nhìn hắn một lượt từ đầu xuống chân, rồi như thể khó khăn lắm mới nhận ra được người ớ trước mặt mình là ai, liền hỏi: “Là Tần Lạc phải không?”
“Là tôi đây.” Tần Lạc cười nói. Xem ra mình cũng khá là có tiếng đấy chứ. đến cả mấy viên quan cấp cao này mà cũng nhận ra mình.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tần Lạc, thì Triệu Thanh Hòa không nói thêm lời nào nữa, ông ta chỉ hất hất lại gọng kính trên mặt mình, sau đó nhìn người đàn ông trẻ tuổi nhưng lại tiếng tăm lừng lẫy ở trước mặt mình này.
Triệu Thanh Hòa hôm nay đến đâv cốt là để hạ thấp người khác, người mà ông ta muốn hạ thấp không phải là Hầu Vệ Đông, mà chính là Thái Công Dân.
Hai người Triệu Thanh Hòa và Hầu Vệ Đông giống như thiên địch vậy, như thể sinh ra đã là kẻ thù của nhau, vì vậy mà hai người cũng đi theo hai lãnh đạo là Hoàng Cường và Thái Công Dân đều là hai đối thủ không có chính kiến giống nhau.
Ngày trước Thái Công Dân là một phó bộ trướng đứng đầu của bộ y tế, và luôn chèn ép lên đầu Hoàng Cường, thư ký của Thái Công Dân là Hầu Vệ Đông vì vậy mà cũng chà đạp ông là lẽ đương nhiên.
Lần này khó khăn lắm mới mượn được cơ hội Thái Công Dân bị ngất ở trong phòng hội nghị mà cho ông lui về. Hoàng Cường mới có cơ hội thăng tiến, trở thành phó bộ trưởng đi đầu. Triệu Thanh Hòa cũng theo đà nước lên thì thuyền cũng lên. vị trí cao hơn Hâu Vệ Đông không ít.
Hôm nay Hoàng Cường muốn mời khách ở khách sạn Kim Tinh, Triệu Thanh Hòa liền báo lại: “Hôm nay phòng VIP số hai không có ai đặt trước cả. hay là sắp xếp vào phòng đó đi.”
Người thông minh nói chuyện với nhau không cần phải nói toạc hết cả ra, Hoàng Cường ngẩng đầu lên nhìn Triệu Thanh Hòa một cái, sau đó liền gật đầu ưng thuận.
Ông ta cũng muốn ra uy. mà cách tốt nhất chính là hạ thủ ở ngay đối thủ cũ của mình.
Lời đề nghị của Triệu Thanh Hòa vừa được lãnh đạo đồng ý thì lập tức gọi điện cho chủ nhiệm chiêu đãi Hứa Mạn ở khách sạn Kim Tinh. Hứa Mạn sau khi nhận được điện thoại của Triệu Thanh Hòa thì chạy ngay đến đuổi mấy người Hầu Vệ Đông đi, tiếp đó liền xảy ra vụ tranh chấp có âm mưu từ trước này.
Hứa Mạn thấy Triệu Thanh Hòa không nói gì thì lại nghĩ rằng ông ấy đang tức giận, liền đứng luôn ra nói: “Tần Lạc, làm người phải biết tiến biết lui, biết trên hiểu dưới. Căn phòng này là căn phòng chuyên dụng của bộ trưởng, ba người các anh có ai lên đến cấp bậc bộ trưởng chưa?”
“Ba người chúng tôi chẳng có ai lên đến cấp bậc bộ trường cả, nhưng điều đó cũng không thể nói lên được là chúng tôi không thể ngồi ở trong nàv ăn cơm chứ?” Tần Lạc phán kích nói: “Đây là phòng chuyên dụng của bộ trưởng Thái. Bộ trưởng Thái mời chúng tôi đến đây ăn cơm. lẽ nào lại có vấn đề hay sao?”
“Bộ trường Thái mời các anh đến đây ăn cơm, vậy ông ấy đâu rồi?”
“Ông ấy có việc nên chưa đến, bảo chúng tôi ăn trước.” Tần Lạc nói.
“Anh_” Hứa Mạn hận lắm. không ngờ Tần Lạc lại còn lôi con hổ mất răng Thái Công Dân ra để dọa nạt người ta như vậy. Cô ta cười nhạt nói: “Cả thành phố này ai mà không biết bộ tổ chức đã tìm Thái Công Dân để nói chuyện rồi yêu cầu ông ấy ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh chứ. Bây giờ bộ trường của bộ y tế đã là bộ trưởng Hoàng rồi. Căn phòng này tự khắc là thuộc về quyền sử dụng của ông ấy.”
“Là ai nói cho cô biết những điều nàv vậy?” Tần Lạc cười hề hề hỏi. “Có văn kiện gửi xuống chưa?”
“Không có văn kiện gì, thế là cô đại diện luôn cho bộ tổ chức mời một phó bộ trưởng về nghỉ hưu hay sao?”
“Tần Lạc, anh đừng có mà ngậm máu phun người. Tôi không có ý đó.” Hứa Mạn tức điên lên. Cô ta làm sao có thể gánh được cái tội danh to lớn như thế này.
“Cô cũng đừng có mà chó cậy gần nhà mà đòi cắn người lung tung.” Tần Lạc đanh mặt lại nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình nói. “Nếu còn chưa có văn kiện gửi xuống, thì bộ trưởng Thái vẫn là bộ trưởng của bộ y tế, chẳng ai có quyền đuổi chúng tôi ra khỏi đây cả.”
“Anh nghĩ anh kiên quyết như vậy thì có nghĩa lý gì không?" Triệu Thanh Hòa nhìn Tần Lạc vói vẻ mặt lanh tanh như một pho tượng, lạnh lùng hỏi. “Việc bộ trưởng Thái lui về cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Nếu tôi là mấy người thì tôi sẽ chọn cách là lùi lại một bước. Lùi một bước trời yên biển lặng mà.”
Ông ta nhìn Hầu Vệ Đông nói: ‘‘Anh là người trong chốn quan trường, nếu bộ trưởng Thái mà lui về thì anh sẽ không làm việc trong bộ y tế nữa phải không?”
“Còn anh nữa_” ông ta chuyển qua Tần Lạc. nói: “Mặc dù anh không phải người trong chốn quan trường, nhưng Công Hội Trung Y của anh cũng vẫn thuộc bộ y tế giám sát_Ngày sau. phần công việc này toàn bộ sẽ do bộ trưởng Hoàng tiếp nhận phụ trách. Sao anh không mượn luôn cơ hội này mà xích mối quan hệ lại gần nhau?”
“Có những lúc có thể nhường, có những lúc không thể nhường. Có những việc có thể nhường, nhưng có những việc không thể nhường. Có những người có thể nhường, nhưng cũng có những người không thể nhường được.” Tần Lạc cười nói. “Lúc này. việc này và người này đều không thể nhường được. Nhường rồi thì sẽ có lỗi với chính lương tâm của mình.”
“Tần Lạc, anh nghĩ mình là ai chứ? Khách sạn Kim Tinh này là do nhà anh mở ra hay sao? Anh nói không nhường là không nhường được sao?” Hứa Mạn lớn tiếng nói. Khi một người phụ nữ xinh đẹp tức giận thì chẳng đáng yêu chút nào. đã thế còn cho người ta có một ấn tượng cực xấu nữa. '
“Cũng không phải là nhà cô mở ra.” Minh Hạo cười nói. “Cô cũng chỉ là một chủ nhiệm chiêu đãi, phục vụ cho khách thôi phải không? Làm gì có chuyện là cô lại có tư cách quyết định xem căn phòng này thuộc quyền sở hữu của ai chứ?”
“Vậy thì ai là người có tư cách quyết định đây?” Một âm thanh cực kỳ uy nghiêm truyền tới. Chỉ nghe thấy tiếng thôi, chưa nhìn thấy người mà đã khiến cho người ta có một áp lực vô hình to lớn rồi.
Sau khi nghe thấy âm thanh nàv phát ra thì Hứa Mạn và Triệu Thanh Hòa vội tiến lên trước nghênh đón, sau đó là một ông già mặc một bộ vest đen. đầu tóc được chải chuốt gọn gàng bước tới.
“Bộ trưởng Hoàng, ông đến rồi ạ?” Hứa Mạn chào ông ta với vẻ mặt quyến rũ.
“CÓ chuyện gì vậy?” Hoàng Cường lướt nhìn Hứa Mạn một cái rồi trầm giọng hỏi.
“Chuyện là thế này, thư ký Triệu nói là bộ trưởng muốn mời khách tới đây dùng bữa, bảo tôi dọn dẹp căn phòng này cho sạch sẽ, nhưng thư ký Hầu cũng cổ tình muốn lấy căn phòng này bằng được_tôi đang khuyên họ đổi sang nhà khác mà họ có phần không bằng lòng.” Hứa Mạn bụng dạ hẹp hỏi cáo trạng trước.
Hoàng Cường khẽ nhíu mày lại, nhưng lại biến mất rất nhanh, không để lộ cho ai nhìn thấy, sau đó ông ta quay sang Hầu Vệ Đông nói: “Anh cũng cần căn phòng này ư?”
Khi đối mặt với Triệu Thanh Hòa thì Hầu Vệ Đông vẫn còn giữ đủ tự tin cùng với sức chiến đấu. nhưng khi phải đối mặt với một bộ trưởng cao cao tại thượng như Hoàng Cường đây thì lòng tự tin của Hầu Vệ Đông đổ rạp hẳn xuống.
Bị ông ta hỏi đột ngột như vậy thì anh ta có cảm giác như không biết phải trả lời thế nào cho phải.
Tần Lạc như cảm nhận được áp lực to lớn của Hầu Vệ Đông, liền vội đứng ra cứu trận, nói: “Bộ trưởng Thái muốn mời chúng tôi tới đây ăn cơm. nhưng bọn họ lại tới đây để đuôi chúng tôi ra khỏi đây, còn nói bộ trưởng Thái đã hạ bệ rồi nên căn phòng này là của bộ trưởng Hoàng_bộ trưởng Hoàng, ông gấp gáp để ngồi vào cái ghế này đến thế sao?”
“Tần Lạc?” Hoàng Cường nhìn Tần Lạc nói.
“Là tôi đây.” Tần Lạc lại một lần nữa đáp. Không ngờ mình lại thành người nổi tiếng ở cái đất Yến Kinh này. từ dân chúng cho đến cao quan, chẳng ai là không biết đến mình cả.
“Nghe nói căn phòng này không có ai đặt trước, nên tôi mới chuẩn bị mời khách đến đây.” Hoàng Cường nói. Mặc dù nói rằng sự việc coi như đã định rồi nhưng khi văn kiện còn chưa đưa xuống thì ông ta cũng không thể coi thường, để khỏi bị lật thuyền trong mương.
ít nhất thì ông ta không muốn người ta nắm thóp mình là nóng lòng muốn nhận chức, đây là một việc kiêng kỵ hết sức đối với một chính trị gia thành thục.
Không thể không thừa nhận rằng, câu nói của Tần Lạc đã nhắm trúng vào điểm yếu của ông ta.
“Là ai nói với bộ trưởng rằng không có ai đặt vậy?” Tần Lạc cuời hỏi. “Chúng tôi đến đây từ một giờ đồng hồ trước, bốn mươi phút trước đã gọi thức ăn rồi.”
“Nếu đã như vậy thì bỏ đi.” Hoàng Cường nói. “Đi sắp xếp một căn phòng khác đi, tuỳ ý một chút là được rồi.”
“Vâng thưa bộ trường.” Hứa Mạn lườm Tần Lạc một cái. sau đó bước nhanh ra ngoài.
Hoàng Cường quay người chuẩn bị rời đi thì như sực nhớ ra được điều gì, bèn quay lại nhìn Tần Lạc nói: “Lần đi Thụy Điển lần nàv anh biểu hiện tốt lắm.”
“Tôi chỉ là làm việc mà mình nên làm. ” Tần Lạc khiêm tốn nói.
“Tốt lắm.” Hòang Cường nói. “Chúng ta phải thưởng thật hậu hĩnh cho người có công mới được. Có cần gì thì cứ nói vói tôi.”
“Vâng, tôi sẽ làm vậy.” Tần Lạc đáp lại nói.
Đợi cho đến khi Hoàng Cường đi hẳn rồi thì Minh Hạo mới cau mày lại nói: “ ông ta nói thế là có ý gì?”
“Tôi không rõ.” Tẳn Lạc lắc đầu nói.
Hầu Vệ Đông cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình khi đứng trước Hoàng Cường, liền nói: “ông ta làm vậy là để làm hòa sao?”
“Mỗi một người lãnh đạo đều cần có một thuộc hạ biết làm việc.” Tần Lạc nói. “Có lẽ tôi đã lọt vào con mắt của ông ấy.”
Nghe Tần Lạc nói vậy thì Hầu Vệ Đông và Minh Hạo chỉ biết nhìn nhau, hai người đều cảm thấy vô cùng lo lắng.
Khi Tần Lạc đến viện thẩm mỹ Quốc Tế Khuynh Thành, thì những khách hàng và những người làm ở đó đều vui mừng chào đón hắn.
“Tần Lạc. anh về rồi à? về nước từ khi nào thế?”
“Tiểu Lạc Lạc, cô công chúa Thụy Điển của anh đâu? Sao không đem cô ấy về cho chúng tôi nhìn mặt với?”
“Em lại cứ tưởng anh sẽ ở lại Thụy Điển để làm phò mã cơ đấy, không ngờ là anh còn nhớ mà quay về_xem ra công chúa Thụy Điển cũng không hấp dẫn được bằng Lệ yêu tinh phải không?"
Tần Lạc cũng sớm quen được với những lời đùa giỡn và trêu chọc của mấy người này. nên chỉ cười chào bọn họ. sau đó quen chân bước thẳng đến lầu ba.
Sau khi gõ cửa thì nghe thấy giọng một người phụ nữ nói mời vào truyền tới.
Tần Lạc đẩy cửa bước vào, thì thấv Lệ Khuynh Thành đang ngồi trước máv vi tính cúi đầu làm việc.
Nàng mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu trắng, bên trên là một chiếc áo màu xanh nhạt có cổ, áo được dắt gọn gàng trong váy, khiến cho người ta nhìn là nhận ra được đây là một cô gái công sở mạnh mẽ.
“Thức ăn em gọi đã đến rồi đây.” Tần Lạc đóng cửa lại cười nói.
“Chín kỹ rồi chứ?” Lệ Khuynh Thành cuối cùng cũng ngẩng đẩu lên nhìn Tần Lạc nói.
“Chín kỹ lắm rồi.”
“Tốt lắm.”Lệ Khuynh Thành nói. “Đi rửa cho sạch sẽ đi. em chuẩn bị dùng bữa đây.”
“Có ngay, xin chờ chút.” Tần Lạc nghe lời bước thẳng vào nhà vệ sinh, sau đó cởi sạch đồ trên người mình ra bắt đầu tắm rửa.
Đáng tiếc là người gọi thức ăn lại tính tình nóng VỘi, Tần Lạc còn chưa chuẩn bị xong thì cánh cửa nhà vệ sinh đã bị đẩy ra. một thân hình nở nang lõa thể đứng ngay trước mặt hắn.
“Em đói bụng rồi, em muốn ăn anh luôn bây giờ.” Nàng ôm lấy cổ Tần Lạc. dùng bộ ngực chắc nịch của mình cọ xát lên người Tần Lạc. rồi thì thào những lòi nói đầy mời chào bên tai hắn.