Khi củi khô gặp phải lửa cháy bừng bừng, khi hoàng tử gặp được công chúa, khi Tây Môn Khánh gặp phải Phan Kim Liên, khi một người điên rồ cũng gặp phải người điên rồ, khi thứ tình cảm mãnh liệt gặp nhau, khi Tần Lập_____bị Lệ Khuynh Thành đẩn cho ngã gục, thì đây sẽ là một đêm không ngủ______
Khi mọi chuyện đã xong xuôi, khi hơi thở dâm đãng biến thành nhịp tim dữ dội thì hai người liền nằm thở hổn hển với nhau ở trên giường.
“Mùi vị của giá đỗ ngày hôm nay không tồi chút nào.” Lệ Khuynh Thành nói mà như sắp ngủ gật đến nơi. “Ngày mai đổi món trứng xào dưa chuột.”
“Không đổi được. Tiệm của chúng tôi chỉ bán giá đỗ thôi.” Tần Lạc giơ tay ra ôm lấy Lệ Khuynh Thành nói.
“Tiệm vớ vẩn, bà muốn đổi nhà khác để đặt thức ăn.” Lệ Khuynh Thành cười mắng.
“Thưa cô, cô ký hợp đồng dài hạn với chúng tôi rồi. Nếu hủy hợp đồng thì phải chịu trách nhiệm.”
“Ký thời hạn bao lâu?”
“Cả đời.”
“Em không nhớ việc này là sao?” Lệ Khuynh Thành hỏi.
“Lần trước Trần Tư Tuyền cũng có mặt ở đó, em tự tay viết cho anh hiệp ước đó.” Tần Lạc nói.
“Hiệp ước đâu? Đưa đây em xem nào.” Lệ Khuynh Thành nổi hứng trẻ con, cười nói.
Tần Lạc trần như nhộng nhảy xuống giường, rút chiếc ví từ trong túi áo ra, sau đó lại rút từ trong ví ra một tờ giấy được gập cẩn thận.
Hắn đưa tờ giấy cho Lệ Khuynh Thành, nói: “Em tự xem đi.”
Lệ Khuynh Thành tiếp lấy tờ giấy sau đó nhìn vào những dòng chữ viết lệch lạc qua ánh đèn vàng lờ mờ trong phòng: Thông qua quyết định hữu nghị hai bên, Lệ Khuynh Thành sẽ thu nhận Tần Lạc làm thú cưng, có thời hạn là bảy mươi năm. Nếu một bên mà hủy hiệp ước trước, thì phải có sự đồng ý của cả hai bên.
Đó là vào đầu năm, khi nhà của Lệ Khuynh Thành không biết do đâu mà gặp phải hỏa hoạn, con mèo yêu quý làm bạn suốt đời với nàng đã bị lửa thiêu chết, vì vậy mà trong lúc tâm tình không được tốt nàng đã viết ra những dòng này đùa cho vui, nhưng không ngờ Tần Lạc lại giữ nó đến tận bây giờ.
Trong lòng bỗng nhiên có một cảm xúc nhộn nhạo khó tả. Không mãnh liệt nhưng lại rất ấm áp.
“Anh vẫn luôn giữ nó bên mình sao?” Lệ Khuynh Thành giơ tờ giấy đó lên hỏi.
“Ừ”. Tần Lạc gật đầu. “Không giữ tang chứng vật chứng, nhỡ em muốn món khác thì anh phải làm sao?”
“Đến đây.” Lệ Khuynh Thành dùng tay móc móc ra hiệu Tần Lạc.
Tần Lạc định trèo lên giường thì Lệ Khuynh Thành ngăn lại, nói: “Không phải lên đâu, anh cứ đứng dưới đó.”
Tần Lạc có phần cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới bên cạnh cho Lệ Khuynh Thành và đứng đó.
Lệ Khuynh Thành giơ tay ra chỉ huy nói: “Đứng trước mặt em đây.”
Tần Lạc bước sang phải hai bước, đúng trước mặt Lệ Khuynh Thành.
Lệ Khuynh Thành ngẩng đầu lên, ngậm luôn cái đó đang mềm oặt rũ rượi của Tần Lạc vào miệng, nói không rõ thành lời: “Cả đời này em chỉ ăn ở quán này, và cũng chỉ ăn món này mà thôi.”
Tần Lạc chỉ biết rên rỉ liên hồi vì sung sướng mà chẳng để ý đến việc đáp lại.
Lại một lần chiến đấu nữa kết thúc, Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành đã mệt không thở ra hơi mà nói gì nữa.
Hai người ôm lấy nhau nằm ngủ, khi thức dậy thì đã là hơn mười giờ đêm rồi.
Nghe thấy tiếng Tần Lạc trở mình tỉnh dậy, Lệ Khuynh Thành cố mở mắt ra, nói: “Anh có đói không?”
“Một chút.” Tần Lạc nói. “Anh gọi cho em chút gì ăn nhé.”
“Em chỉ muốn ăn anh thôi.”
“_______”
Lệ Khuynh Thành nhìn thấy vẻ mặt lo sợ của Tần Lạc thì lại cười hô hố, nói: “Được rồi. Em biết hôm nay anh đã kiệt sức rồi. Không phải gọi đồ ăn đâu, lát nữa em còn phải về nhà nữa.”
“Em còn về làm gì?” Tần Lạc hỏi.
“Căn phòng ở Tử Trúc Uyên sửa sang xong rồi, bây giờ em lại chuyển về đó ở rồi. Đó mới là nhà em, sao có thể ở mãi phòng làm việc được chứ?”
“Em nói cũng đúng.” Tần Lạc gật đầu nói. “Anh đưa em về nhé.”
“Sao lại đối tốt với em thế?” Lệ Khuynh Thành nói như đang nghĩ cái gì đó. “Có phải anh cảm thấy áy náy với em vì chuyện công chúa Thụy Điển, nên mới vội chạy đến đây bù đắp lại cho em phải không?”
“Không, chỉ là anh muốn đến thăm em thôi mà.” Tần Lạc cười nói. Nhưng trong lòng thì đúng là hắn cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm Lệ Khuynh Thành.
“Em lại cứ tưởng anh đã bị cô công chúa xinh đẹp đó hút hồn không về được rồi chứ.” Lệ Khuynh Thành tủm tỉm cười nói.
“Em nghĩ gì thế? Cô ấy mới là một đứa trẻ thôi mà.” Tần Lạc bất đắc dĩ nói. Sau khi hắn quay về thì không ít người nói câu này với hắn. Buổi trưa thì Minh Hạo nói, giờ lại đến lượt Lệ Khuynh Thành.
Lệ Khuynh Thành gật đầu, nói: “Cũng đúng. Ngực không to bằng em, mông không cong bằng em, chưa biết chừng còn là gái còn trinh đấy_____ nhìn thì có vẻ bé lắm, nhưng cô ta là công chúa cơ mà. Nếu mà đè cô ấy lên giường thì chỉ cần nghĩ đến thân phận cô ta thôi cũng đủ làm người ta cảm thấy mãn nguyện rồi.”
“_____Lệ yêu tinh, em đừng có mà sở khanh thế được không?” Tần Lạc tức giận nói. Sau đó thì vỗ đánh đét một cái vào mông nàng.
“Đây không phải là sở khanh mà là lẳng lơ.” Lệ Khuynh Thành sửa lại. “Không phải đàn ông các anh đều thích phụ nữ chúng em ở trên giường thì là một dâm phụ, còn khi dưới giường thì lại làm một quý phụ đó sao____ dưới giường em không làm được quý phụ, chứ còn dâm phụ thì em làm được, chứ nếu không thì đối với em mà nói thì làm phụ nữ không phải đã thất bại quá rồi sao?"
"Hay thôi anh về trước đây." Tần Lạc nói mà như thể muốn chạy trốn vậy.
“Về đi." Lệ Khuynh Thành nói. "Anh ra ngoài lâu thế, chính cung chắc cũng muốn ăn giá đỗ rồi."
Tần Lạc mặc xong quần áo, khi định rời đi thì Lệ Khuynh Thành bò dậy nói: "Trong thành phố này gần đây có những tin tức không được hay cho lắm, anh phải chú ý một chút đấy."
“Tin tức gì vậy?” Tần Lạc cảnh giác hỏi.
"Nghe nói bộ trưởng Thái trong lúc hội họp đã bị ngất, nếu mà như vậy thì rất có thể sẽ lui về sớm hơn dự kiến. Mọi người đều biết ông ấy là người đứng sau trợ giúp cho anh, nếu ông ấy mà không còn ngồi trên cái ghế đó, thì chỉ sợ có người sẽ đối phó với anh
thôi. Anh cũng biết con người anh không đi nịnh hót, lại không hay mời chào hoặc tặng quà người ta, đã thế còn liên tục làm trái lại người khác, đắc tội với không ít người."
Lệ Khuynh Thành có một trực giác vô cùng nhạy bén, mặc dù nàng không phải là người trong trốn quan trường, cũng không biết rằng tổ chức đã tìm gặp nói chuyện với Thái Công Dân, nhưng nàng đã dùng tư duy của mình để tìm ra chân tướng sự việc.
Tần Lạc cười nói: "Hôm nay anh đã gặp rồi."
"Có chuyện gi vậy?" Lệ Khuynh Thành ngồi thẳng người dậy. Nàng thường ngày vẫn rất quan tâm đến Tần Lạc, nên khi nghe hắn nói là hắn đã gặp phải rồi thì cảm thấy lo lắng thấp thỏm không yên.
Tần Lạc liền kể lại chuyện xảy ra trong khách sạn Kim Tinh cho Lệ Khuynh Thành nghe. Lệ Khuynh Thành nghe xong liền nói: "Mặc dù bề ngoài thì nghe có vẻ như chủ nhiệm chiêu đãi của khách sạn Kim Tinh và thư ký Triệu Thanh Hòa đã quyết định tất cả, nhưng cũng không có nghĩa là Hoàng Cường không biết gì. Lần này chắc cũng chỉ là muốn thử xem sao mà thôi. Thử xem phản ứng từ các bên đối với việc này ra sao."
"Còn về việc anh nói là Hoàng Cường bảo anh có việc gì thì báo lại cho ông ta, thì đúng là ý muốn làm hòa, vì dù gì thì danh tiếng của anh cũng rất lớn, có một hình tượng lớn trong lòng dân chúng, vì vậy mà ông ta cũng không muốn đối mặt làm ngược lại với anh làm gì. Nếu có thể chiêu anh qua bên ông ta, thì đối với ông ta mà nói chỉ có được mà không có mất. Đối thủ của ông ta là bộ trưởng Thái Công Dân chứ không phải là anh. Thành thực mà nói thì những nhân vật nhỏ bé như chúng ta chẳng bao giờ được ông ta cho vào trong tầm
mắt đâu, nếu có thể dùng tốt anh, thì sẽ ghi điểm không ít trên con đường sự nghiệp của ông ta."
"Em cho rằng anh phải làm thế nào đây?" Tần Lạc hỏi.
Lệ Khuynh Thành không đáp lại câu hỏi đó mà chỉ nói: "Anh tự xem thế nào đi. Muốn xử lý việc này, thì những người nên dùng thì nhất định phải dùng. Em biết là anh vẫn rất đào hoa mà."
Tần Lạc chỉ cười, hắn biết là Lệ Khuynh Thành muốn bảo mình tự xử lý việc này.
Xe của Tần Lạc dừng lại trước cổng của viện điều dưỡng Long Tức, đúng lúc đó thì thấy có một chiếc Mercedes Benz màu đen chạy từ bên trong ra.
Hai chiếc xe một ra một vào, lướt qua nhau một cách khéo léo.
Tần Lạc quay đầu lại nhìn xem biển số xe của chiếc xe Mercedes Benz đó là gì, thì thấy chiếc xe đó dừng hẳn lại.
"Dừng lại một chút đi." Tần Lạc nói.
Cửa chiếc xe Mercedes Benz màu đen được mở ra. Lạc Sân mặc một chiếc váy dài đen tuyền bước xuống.
Mặc dù bây giờ mới là hơn chín giờ sáng thôi, nhưng mặt trời đã khá là chói mắt rồi, có một anh chàng vệ sĩ mặc đồ đen đứng đằng sau che ô cho bà.
Lạc Sân bước lại với phong thái hơn người, sau đó đứng lại trước cửa xe của Tần Lạc.
Tần Lạc không biết phải làm sao, đành phải mở cửa xe ra.
"Lâu lắm không gặp ."Tần Lạc cười chào. Nói thực thì hắn trước giờ vẫn không biết phải xưng hô với người phụ nữ này như thế nào cho phải.
Nếu mà xưng bà ta là 'sư nương' thì có phần không ổn, vì dù gì thì bà ta cũng không phải vợ của Long Vương, còn nếu xưng bà là chị thì chưa nói đến việc đã làm giảm cấp bậc của Long Vương đi một bậc, mà Hoàng Thiên Trọng nhất định sẽ liều chết với mình mất, nhưng nếu xưng bà là dì thì bà quả là chẳng có chút tướng mạo nào của một người dì cả.
Vì vậy mà mỗi lần gặp Lạc Sân, hắn đều không biết phải xưng với bà ra sao.
"Sắp hai tháng rồi." Lạc Sân cười nói, mắt bà cong lại như một vầng trăng non. "Có điều tôi vẫn hết mực chú ý đến cậu. Cậu quả là một người rất thú vị, đi đến đâu cũng làm động trời động đất lên, lần này đến cả công chúa Thụy Điển cũng chữa khỏi nữa. Sao
không ở luôn lại đó làm phò mã đi?"
"Cháu vẫn thích làm hắc mã hơn." Tần Lạc cười nói.
"Con hắc mã này không hề đen chút nào, giờ đã trở thành bạch mã rồi". Lạc Sân nhìn vào mặt Tần Lạc hỏi: "Đến thăm sư phụ phải không?"
"Vâng." Tần Lạc gật đầu đáp. "Đi xa lâu như vậy cũng phải đến thăm ông chứ."'
"Chân ông ấy què rồi mà còn nhận được một đồ đệ tốt như vậy." Lạc Sân đùa nói. "Nếu cậu mà chữa khỏi được chân cho ông ấy thì tốt quá rồi."
"Cháu sẽ cố gắng hết mình." Tần Lạc nói. Lần này hắn đến đây chính là muốn đến trị bệnh cho Long Vương, xem xem châm thứ năm của Thái Ất Thần Châm mà mình mới học được có tạo được kỳ tích cho ông không.
"Có gì cần giúp thì cậu có thể gọi điện thoại cho tôi." Lạc Sân đưa tấm danh thiếp chỉ có một số điện thoại của bà cho Tần Lạc.
Tần Lạc nhìn bà ta với vẻ kỳ lạ, sau đó giơ tay ra nhận lấy tấm danh thiếp và nói: "Cảm ơn."
"Thôi cậu vào đi, có cơ hội thì gặp nhau sau." Lạc Sân gật đầu với Tần Lạc xong thì quay người bước đi.
"Không hiểu ra làm sao cả." Tần Lạc nhìn vào tấm danh thiếp nói.
Lạc Sân sau khi chui vào trong xe rồi thì Hoàng Thiên Trọng ngồi ở ghế sau đanh mặt lại nói: "Sao? Vừa gặp lại người tình cũ, giờ thấy người tình quay về rồi thì vội chạy đến lấy lòng à?"