Khi Trần Tư Tuyền đẩy xe lăn của Tần Lạc ra khỏi y quán Hàn Quốc, hai người đang chuẩn bị quay lại bệnh viện thì bất chợt có người hô lên ở đằng sau: "Này cháu chờ một chút. Chờ một chút".
Trần Tư Tuyền quay đầu lại nhìn rồi nàng cười nói: "Ông lão đó đang đi tới".
Ông lão thở hổn hển chạy tới trước mặt Tần Lạc nói: "Chàng trai, ông vẫn còn chưa nói cám ơn cháu. Sao cháu lại bỏ đi thế?"
"Ông à, người nên nói cám ơn chính à cháu. Cháu phải cám ơn ông vừa rồi đã tin tưởng phối hợp với cháu. Nếu như ông không nói ủng hộ cháu, cháu hoàn toàn không có cách nào ra tay trị bệnh cho ông" Tần Lạc cảm động nói.
"Ây, cháu không nên khách khí. Ông ta là người ngoại quốc, hoàn toàn không có quan hệ với chúng ta" Ông lão cười ha hả nói: "Hơn nữa cháu rất lợi hại. Cháu hãy nói cho ông biết y quán của cháu ở đâu, sau này ông phải tới chỗ cháu khám bệnh, ông còn muốn giới thiếu cho mấy người bạn nữa".
Tần Lạc lắc đầu nói: "Cháu ở Yến Kinh, cháu không có mở y quán ở Đài Loan".
Ông lão nói vẻ tiếc nuối: "Không có hả? Tại sao cháu lại không có y quán ở Đài Loan. Ông không còn cách nào để tìm cháu khám bệnh rồi".
Tần Lạc cười nói: "Ông à, bệnh của ông là lao tổn dẫn tới tụ máu ở thắt lưng. Cháu đã bài trừ hết máu đọng trong người của ông. Bây giờ cháu kê cho ông một đơn thuốc điều dưỡng, chỉ cần ông uống thuốc theo đơn, chú ý tới ăn uống và nghỉ ngơi là ông sẽ không có vấn đề gì nữa".
Trong lúc Tần Lạc nói chuyện, Trần Tư Tuyền đã lấy giấy bút từ trong túi ra, Tần Lạc viết một đơn thuốc rồi đưa cho ông lão.
Ông lão nhận đơn thuốc xem qua một lượt rồi trân trọng cất đi sau đó ông hỏi Tần Lạc: "Cháu tên là Tần Lạc hả?" Tại sao ông lại cảm thấy tên của cháu rất quen nhỉ?"
"Cháu là Tần Lạc" Tần Lạc mỉm cười nói. Mấy ngày này báo chí Đài Loan toàn đưa tin nói hắn là "Khách quý của Đài Loan". Bất kỳ ai đọc báo cũng sẽ ngẫu nhiên bắt gặp cái tên của hắn.
"Ồ, ông nhớ ra rồi. Cháu chính là Tần Lạc, ha ha. Ông thật sự không ngờ Tần Lạc làm rung động Đài Loan lại chính là cháu. Nào, cháu hãy cho ông xin chữ ký".
"…"
Sau khi từ biệt ông lão có vẻ nhiệt thành thái quá kia, Trần Tư Tuyền đẩy xe đưa Tần Lạc quay về bệnh viện nghỉ ngơi.
"Anh thực sự sẽ chấp nhận tỷ thí với người Hàn Quốc sao?" Trần tư Tuyền hỏi Tần Lạc. "Nếu ông ta gọi điện thoại tới thì phải làm sao?"
"Chị cứ nhận lời thách thức đi, tóm lại là không thể làm suy yếu thanh danh của chúng ta được" Tần Lạc cười nói. Chuyện này đối với hắn mà nói cũng không có vấn đề gì. Hắn thực sự cũng không cảm thấy lần này đặc biệt nguy hiểm đáng sợ.
"Cái người Hàn Quốc đó thật đáng ghét. Tại sao anh không mắng cho ông ta một trận nên thân?" Trần Tư Tuyền vẫn còn tức giận khi nhớ tới chuỵên vừa xảy ra.
"Vô luận là chúng ta nói bất kỳ điều gì thì lời nói đó phải có trọng lượng" Tần Lạc cười nói.
"Nghĩa là sao?"
"Ví dụ như chúng ta mắng sản phẩm Hàn Quốc không tốt nhưng sản phẩm của chúng ta còn kém hơn rất nhiều vậy khi đó chúng ta mắng người ta thì chỉ để người ta nghĩ rằng chúng ta có cảm giác cay cú. Nếu như người Đức mắng xe hơi do người Hàn Quốc làm ra là rác rưởi, người Hàn Quốc có thể phản bác không? Những câu đó người Đức nói rất có sức mạnh. Một khi chúng ta muốn công kích người khác nhất định chúng ta công kích cái mà chúng ta tốt hơn bọn họ. Đây chính là sức mạnh khi nói chuyện".
"Ý của anh là đợi khi anh chính thức đánh bại cái người gì đó là hậu nhân của y thánh thì lúc đó anh sẽ nhục mạ bọn họ sao?"
"Đến khi đó thì lại không cần tôi nhục mạ bọn họ, sẽ có vô số phương tiện truyền thông sẽ làm thay chuỵên đó hộ tôi. Tôi chỉ cần đánh bại họ mà thôi" Tần Lạc cười nói.
"Tần Lạc, tôi cảm thấy lối suy nghĩ của anh rất thú vị. Cách suy nghĩ của anh luôn khác với của chúng tôi" Trần Tư Tuyền cúi người nhìn Tần Lạc, nói vẻ nghiêm túc.
"Bởi vì tôi ngốc hơn so với người khác" Tần Lạc vừa liếc nhìn một khe núi sâu thăm thẳm hiện ra trước ngực Trần tư Tuyền khi nàng cúi người xuống vừa nói vẻ thành thật.
"Không phải. Anh là một vĩ nhân" Trần Tư Tuyền sửa lại: "Chúng tôi luôn không kìm hãm được tình cảm của mình trước anh".
"Người ta nói người tốt đoản thọ. Người xấu thọ ngàn năm. Chị có nghĩ như vậy không?"
Trần Tư Tuyền nhân cơ hội nắm tay Tần Lạc, nàng xúc động nói: "Tần Lạc, anh đã đắc tội với rất nhiều người, sau này anh nhất định phải chú ý tới sự an toàn của mình. Tốt nhất là không có chuyện gì xảy ra với anh".
"Yên tâm đi" Tần Lạc tự tin nói. "Tôi nghĩ người tốt sống lâu. Hãy nhìn xem tôi có thể làm được hay không. Nếu như kiếp này của tôi quá ngắn, vậy thì kiếp sau tôi sẽ không bao giờ làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy nữa".
"Tập đoàn Hà thị đã rút tất cả các sản phẩm thực phẩm cùng sản phẩm nước uống của tập đoàn Thanh Nịnh ra khỏi thị trường vì nghi ngờ những sản phẩm đó có vấn đề về an toàn vệ sinh thực phẩm".
"Mười mấy nhà tập đoàn, công ty bán lẻ khổng lồ kể cả bán lẻ Phương Bắc, bán lẻ Sinh Sinh, Cát Địa, Trí Địa cũng đồng loạt trả lại sản phẩm của tập đoàn Thanh Nịnh. Hàng chục nhà bán lẻ nhỏ cũng theo đó quyết định trả lại sản phẩm của Thanh Nịnh".
Tập đoàn Hà thị người khởi sướng việc này đã từ chối trả lời phỏng vấn của phóng viên chúng tôi nhưng một quan chức cao cấp giấu tên của tập đoàn tiết lộ sau khi tập đoàn Hà thị nhận được lời phàn nàn từ khác hàng thì mới đưa ra quyết định hệ trọng này".
'Thực phẩm của tập đoàn Thanh Nịnh đồng loạt bị tẩy chay. Một gói khoai tây rán giá bán gốc ba mươi lăm đồng nay bán một tặng một mà không có người nào hỏi mua. Có những người đã mua sản phẩm nay lại cầm hoá đơn mua hàng tới yêu cầu bồi thường".
"Người phát ngôn của văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thanh Nịnh đã trả lời phỏng vấn của các phóng viên. Người này cho biết sản phẩm của Thanh Nịnh không có vấn đề gì. Bọn họ đã bị người khác hãm hại".
Sau khi chuyện tập đoàn Hà thị trả lại sản phẩm của tập đoàn Thanh Nịnh bị tiết lộ ra ngoài giống như tiếng sấm giữa trời xanh thì sau một ngày gần như toàn bộ con mắt của giới truyền thông đều tập trung vào sự việc này.
Tập đoàn Hà thị đi tiên phong, một số công ty có quan hệ với tập đoàn Hà thị cũng hùa theo. Vô số những nhà bán lẻ trung và nhỏ thuận theo chiều gió lập tức tập đoàn Thanh Nịnh rơi xuống đáy vực. Tất cả sản phẩm của tập đoàn rơi vào tình trạng ế ẩm, không người mua.
Mà không chỉ có thế. Một số người sau khi ăn uống sản phẩm của Thanh Nịnh lại cầm hoá đơn mua hàng tới yên cầu bồi thường, hơn nữa bọn họ lại còn chuẩn bị khởi tố tập đoàn Thanh Nịnh.
Người phát ngôn của tập đoàn Thanh Nịnh phản ứng lại rất yếu ớt, giọng nói của người đó nhanh chóng bị chìm trong những câu hỏi chất vấn của giới truyền thông. Thực phẩm là chuyện quan trọng với mỗi người dân, chuyện an toàn thực phẩm nặng tựa Thái Sơn. Nếu như một công ty không quan tâm tới tới tính mạng của người dân, công ty đó cũng hoàn toàn bị người dân bỏ rơi.
Ngôn Thừa Hoan nổi giận, hắn ta cực kỳ phẫn nộ.
Đầu tiên hắn ta đánh đập cô thư kỹ hấp dẫn của mình, đánh cho gã đầu heo Hà Á Vĩ sưng mặt sau đó đập nát tất cả đồ đạc trong văn phòng của mình mà vẫn không sao hả giận.
"Tần Lạc, tao và mày thề không đội trời chung" Ngôn Thừa Hoan nhìn bức tượng đồng nhân châm cứu ở trên bàn làm việc, sắc mặt dữ dằn nói.
Đây là vật gì nhất trong văn phòng hắn ta không dám đập phá. Đây là đồ vật quý giá nhất mà cha hắn ta gìn giữ trong nhà. Hắn ta đương nhiên hiểu giá trị của vật này.
"Ông chủ, bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ?" Gương mặt lúc này của Hà Á Vĩ sưng lên không khác gì cái đầu heo nhưng hắn vẫn phải làm tròn chức trách của mình mà đưa ra chủ ý.
"Tao có thể làm gì bây giờ? Tao biết làm gì bây giờ, lũ lợn chúng mày muốn làm gì thì làm đi" Ngôn Thừa Hoan nổi giận lôi đình.
"Bọn chúng có Hà thị làm chỗ dựa. Chúng ta không thể động tới chúng" Hà Á Vĩ nhổ ra một ngụm máu, lúng túng nói.
"Không động vào được sao? Ai bảo là không động vào được? Bọn chúng không cho tao một con đường sống. Tao nhất định sẽ để chúng nhìn thấy tử lộ" Ngôn Thừa Hoan điên cuồng nói.
Đúng lúc này chuông điện thoại di động trong túi hắn ta vang lên.
"Hãy trả lời giúp tao, hãy nói tao không có ở đây" Ngôn Thừa Hoan lấy di động ra đưa cho Hà Á Vĩ và nói.
Sau khi Hà Á Vĩ nhận điện thoại, vừa nhìn điện thoại hắn vội vàng đưa trả lại và nói: "Ngôn tổng, là chủ tịch".
Ngôn Thừa Hoan nghe nói đó là điện thoại của cha mình, hắn ta vội vàng cầm lấy điện thoại và ấn nút nghe.
"Cha" Ngôn Thừa Hoan khẽ nói.
"Hãy về nhà ngay" Từ trong điện thoại vang lên giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông. Nói xong người đó không đợi Ngôn Thừa Hoan trả lời đã lập tức ngắt máy.
"Lão gia muốn ra tay sao?" Hà Á Vĩ cười hỏi.
Binh!
Ngôn Thừa Hoan tức giận vung tay tát Hà Á Vĩ và mắng: "Mày cười cái rắm gì hả? Ông ta ra tay thì bản thân tao cũng gặp xui xẻo".
Gia đình của Ngôn Thừa Hoan là người Đài Loan sinh trưởng ở địa phương, giống như mọi người vẫn nói là : Dân bản xứ.
Trước kia gia đình hắn ta sinh sống ở Đài Nam, đến đời cha hắn ta thì đột nhiên làm ăn phát đạt sau đó cha hắn mua một khu biệt thự xa hoa ở ngoại thành Đài Bắc.
Bài trí trong ngôi biệt thự này không xa hoa nhưng ảnh hưởng sâu đậm của phong cách Trung Quốc. Đồ dùng trong nhà phần lớn là sản phẩm chế tác từ gỗ, hơn nữa phần nhiều là dùng màu đỏ sậm. Ở trên góc tường có treo một bàn thờ và một cây đại đao của Quan Công, hương khói lượn lờ bốc lên đỏ rực.
Một người đàn ông mặc một bộ Đường trang ngồi ở ghế uống trà. Vóc người ông ta không thể nói là ưa nhìn, thậm chí có vẻ gày gò nhưng ở gò má trái của ông ta có một vết sẹo thon dài. Lông mi dầy, làn môi mỏng làm người khác có cảm giác ông ta cực kỳ hung ác.
Ngôn Thừa Hoan đứng trước mặt ông ta, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Người đàn ông đặt chén trà xuống bàn nói: "Khi ta mới bắt đầu vào nghề, Đại ca đã dạy ta một câu: Đừng trêu chọc vào những người không thể trêu chọc như vậy mới có thể sống lâu hơn. Những lời đó ta vẫn nhớ như in trong lòng nên ta mới có thể sống tới ngày nay".
Binh!
Binh!
Binh!
Người đàn ông đột nhiên vung tay, ông ta liên tục tát ba cái vào mặt của Ngôn Thừa Hoan rồi dừng tay nói: "Khi ta bắt đầu cho con ra ngoài làm việc, ta cũng đã dạy con những lời này nhưng con lại không làm được. Con có nhớ những điều đó không?"
"Cha, con nhớ kỹ" Dù đầu Ngôn Thừa Hoan ong ong nhưng hắn ta không dám dùng tay ôm đầu. Hắn để mặc cho nỗi đau đớn bỏng rát giày vò tinh thần hắn ta.
"Tốt lắm" Người đàn ông gật đầu nói: "Bây giờ đã biết làm thế nào chưa?"
"Dạ, biết" Ngôn Thừa Hoan nói. "Con đã tới tạ tội với hắn, con lại cầm bức tượng đồng của cha tới xin lỗi hắn nhưng hắn vẫn không chấp nhận lời xin lỗi của con. Hắn đã cho người trả lại lễ vật sau đó hắn dùng Hà thị khai đao với chúng ta".
"Vậy là bọn chúng đã không nể mặt chúng ta" Người đàn ông đột nhiên nhảy dựng lên nói. "Nếu như chúng đã không biết nể mặt chúng ta, đươn giản chúng ta cũng không cần phải giữ thể diện".