Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 363: Chương 363: Sự việc đại minh tinh bị bỏng




"Cha, con sẽ cho người chơi lại Hà gia. Con không tin cái lão bất tử đó không cần cả tính mạng con của lão. Lão đuổi tận giết cùng chúng ta, lão cũng đừng trách chúng ta hạ thủ không lưu tình" Sắc mặt Ngôn Thừa Hoan vô cùng hung ác, có vẻ hắn ta muốn ra tay phản đòn.

"Thúi lắm. Ai cho mày động vào người của Hà gia?" Ông ta đập tay xuống bàn trà, chuyên trà và chén trà rung lên lộp cộp.

"Chuyện này là do người Hà gia gây ra. Sao chúng ta lại không thể động vào người của Hà gia? Chúng ta đối phó với gã thanh niên đó thì có ích lợi gì? Khi đó Hà gia gây áp lực lên chúng ta thì không phải chúng ta lại sẽ phải thả người sao?" Ngôn Thừa Hoan có vẻ không hiểu ý của cha hắn ta.

"Thừa Hoan con làm ta rất thất vọng" Ngôn phụ thở dài nói: "Hà gia là một cây đại thụ rễ sâu, cành là tốt tươi. Nếu như chúng ta động vào người của Hà gia, sau này chúng ta còn có thể tồn tại ở Đài Loan nữa không? Chẳng lẽ con muốn cha con chúng ta phải bổ trốn khắp nơi sao? Tổn thương tám trăm, giết địch một ngàn chứ làm gì có đạo lý nào là giết địch tám trăm tổn thương một ngàn không?"

"Vậy chúng ta ra tay với cái thằng mặt trắng đó sao?"

'Không sai. Giết gà dọa khỉ. Chúng ta ra tay với thằng nhãi đó để cho Hà gia thấy thái độ của chúng ta. Nếu như tiếp tục gây chuỵên với chúng ta thì chúng ta sẽ tìm người trả đũa như vậy Hà gia không có bất kỳ thương tổn nào mà bọn họ cũng sẽ không thể không tin chúng ta cá chết lưới rách".

"Thế nhưng thế lực của người phụ nữ đó rất mạnh" Ngôn Thừa Hoan nhớ tới người phụ nữ mang mầm hoạ hại nước hại nhà, chỉ một lần gặp gỡ sẽ không bao giờ quên được đó. Trong lòng hắn ta không khỏi có một cảm giác tiếc nuối.

"Ồ, ta đã điều tra gia thế của người phụ nữ đó. Rất khủng khiếp, rất khủng khiếp. Nếu như chuyện này thật sự nghiêm trọng hơn, cha con chúng ta không còn chỗ đứng ở Đài Loan thì không còn chỗ nào để đi nữa" Ngôn phụ nói.

"Dạ, thưa cha, con biết nên làm gì" Ngôn Thừa Hoan nói.

"Chờ một lát" Ngôn phụ nói. "Không cần con ra tay. Bây giờ con đang bị người khác chú ý. Chuyện này ta sẽ cho người đi xử lý".

Vết thương ở chân Tần Lạc đã hoàn toàn khỏi. Tần Lạc không thể cứ tiếp tục ngồi trên xe lăn được nữa. Hắn e sợ Hà gia sẽ nghi ngờ khả năng của các y bác sỹ của mình, có khi lại ra tay sa thải toàn bộ các bác sỹ chủ chốt.

Một người bị bong gân mà cũng không chữa khỏi thì còn ở lại bệnh viện làm gì?

Một khi bệnh đã khỏi thì cũng không tiện ở lại trong bệnh viện nữa vì vậy Tần Lạc rời khỏi bệnh viện vào ở trong một khác sạn mà Trần Tư Tuyền đã thuê trước cho hắn.

Hôm nay Tần Lạc không đi ra ngoài. Hắn đang ngồi ở ghế ngoài ban công phơi nắng, đọc một quyển tạp chí y học.

Âu Dương Lâm ngồi đối diện với Tần Lạc. Hai mắt của hắn nhắm lại mà như không phải nhắm, không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu. Từ sau khi xảy ra sự kiện lừa dối trong cuộc đấu y, hắn bị Quỷ Y phái trục xuất ra khỏi phái, hắn vẫn giữ thái độ của một "hoạt tử nhân" cho tới bây giờ.

Tần Lạc cũng mặc kệ, không quan tâm tới chuyện của Âu Dương Lâm. Hắn đã là người trưởng thành, bản thân hắn phải tự biết mình muốn làm gì.

Ánh mắt Tần Lạc rời khỏi tờ tạp chí y học, chăm chú nhìn chiếc điện thoại di động để trên bàn trà, thầm nghĩ tại sao tới bây giờ người phụ nữ đó vẫn chưa tới?.

Tần Lạc có hẹn với Mễ Tử An, xế chiều hôm nay hắn sẽ giúp trị cố tật tế nhị cho nàng. Hai người vốn hẹn nhau vào lúc hai giờ rưỡi. Bây giờ đã tới giờ rồi mà vẫn chưa thấy Mễ Tử An tới.

Hắn vừa mới có suy nghĩ như vậy thì chuông điện thoại đã vang lên.

Ngay khi Tần Lạc vừa bấm nút nhận cuộc gọi thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói hốt hoảng của Mễ Tử An, nàng gần như là phát khóc: "Tần Lạc, anh có thể trị vết bỏng không?"

"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi. Bệnh hôi nách còn chưa chữa khỏi sao bây giờ đã lại quay sang chữa bỏng rồi?"

"Đúng, An bị bỏng" Mễ Tử An sốt ruột nói.

"Là An hả?" Tần Lạc nhìn Âu Dương Lâm đang ngồi đối diện với mình, Âu Dương Lâm vẫn ngồi cúi đầu, có vẻ hắn không quan tâm tới tới việc Tần Lạc đang nói chuyện với ai. Tần Lạc hỏi lại: "An là ai?"

"Anh không biết An là gì sao?"

"Tôi chỉ biết vấn an thôi".

"Đứng nói giỡn với tôi nữa. Tôi khóc bây giờ này" Mễ Tử An tức giận nói: "An là bạn của tôi. Cô ấy bị bỏng lúc đang quay phim. Bây giờ anh đang ở đâu".

"Tôi đang ở khách sạn chờ chị" Tần Lạc nghiêm mặt nói.

"Được. Anh cứ chờ tôi ở đó. Bây giờ tôi sẽ tới đón anh" Mễ Tử An nói xong liền ngắt cuộc gọi.

Lần này Tần Lạc không phải chờ đợi quá lâu. Khi chuông điện thoại di động vang lên một lần nữa hắn liền cầm điện thoại đi xuống lầu.

Khi ra tới đại sảnh của khách sạn, Tần Lạc không nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ rất đẹp của Mễ Tử An đâu. Hắn chỉ nhìn thấy một chiếc Audi màu đen đang đỗ trước cửa.

Nhìn thấy Tần Lạc đi ra, còi chiếc xe Audi vang lên ra hiệu cho hắn.

Tần Lạc quay đầu nhìn thoáng qua chiếc Audi sau đó hắn lại quay người tìm kiếm bóng dáng của Mễ Tử An.

"Chẳng lẽ người phụ nữ này lại cố ý trêu chọc mình sao?' Tần Lạc thầm nghĩ.

"Chỗ này" Cửa kính của chiếc xe Auđi hạ xuống. Gương mặt của một cô gái đeo kính râm hiện ra vẫy tay với Tần Lạc.

Lúc này Tần Lạc mới biết là Mễ Tử An đã tới nhưng nàng đã thay đổi sang chiếc xe bớt màu mè hơn mà thôi.

Tần Lạc đi tới trước cửa xe bên phía đối diện, hắn mở cửa ra rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy? Bạn của chị bị bỏng hả?"

"Đúng vậy. Khi quay phim vì quy trình thuốc nổ có vấn đề nên khi bọn họ vẫn chưa đi ra ngoài thuốc nổ đã nổ sớm nên đã bị bỏng bởi lửa bây giờ đang điều trị ở trong bệnh viện. Bác Sỹ nói có khả năng phải cấy ghép da" Mễ Tử An nghẹn ngào nói. Giọng nói của nàng uất nghẹn, mấy lần phải ngừng lại. Xem ra mối quan hệ của nàng với ngôi sao đó rất gắn bó.

"Cấy ghép da sao? Vậy xem ra vết bỏng đó rất nghiêm trọng" Tần Lạc nói.

"Anh có thể chữa trị không?"

"Hiện tại vẫn chưa rõ ràng. Trước tiên phải nhìn qua thì mới biết được" Tần Lạc nói.

"Không phải vết sẹo ở chân Trần Tư Tuyền là do anh chữa khỏi sao?" Mễ Tử An nói.

"Tại sao chị lại biết chuyện này?' Tần Lạc kinh ngạc hỏi.

'Tôi đã lên mạng tìm hiểu thông tin của mấy người. Trước khi Trần Tư Tuyền phân phối sản phẩm Thiên Thành ở Đài Loan chính bản thân cô ấy đã trải qua chữa trị còn có những người mẫu khác và bạn bè của cô ấy có thể chứng minh" Mễ Tử An nói.

Tần Lạc cười gượng. Người phụ nữ này thật sự rất tỉ mỉ. Đúng là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

"Vết thương đó của Tư Tuyền rất nhỏ, hơn nữa mức độ bị thương cũng không nặng. Nếu như phạm vi vết bỏng lớn như đã nói thì tốt hơn là nên cấy ghép da. Nghề nghiệp của các chị có hơi đặc biệt một chút. Cấy ghép da cũng không phải là một biện pháp chữa trị tồi" Tần Lạc thẳng thắn nói.

"Tôi van anh. Anh hãy cố gắng cứu chữa cho bạn tôi, cùng lắm thì tôi nợ anh một món nợ ân tình. Anh bảo tôi làm cái gì tôi cũng nguyện ý làm" Mễ Tử An nói. "Tôi chỉ có một người tri kỷ này thôi.

"Tôi sẽ cố gắng" Tần Lạc cảm nhận được sự phiền muộn của nàng, hắn gật đầu nghiêm túc trả lời.

Trong lòng Mễ Tử An vô cùng suốt ruột nên nàng lái xe như bay. Đoạn đường như bị kéo ngắn lại nhanh như chớp, trong thoáng chốc hai người đã tới trước cổng một bệnh viện.

Khu bệnh viện này nằm ở ngoại thành Đài Bắc, phong cảnh vô cùng tươi đẹp, không có khung cảnh ồn ào của cảnh người đến và đi nhưng xe tới thăm viếng xếp thành một dãy dài trông rất quý phái. Chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài cũng biết bệnh viện này chỉ dành cho những người bệnh có thân phận rất cao.

Sau khi cho xe vào bãi đỗ xe, Mễ Tử An kéo tay Tần Lạc chạy thẳng vào một toà cao ốc.

Mễ Tử Anh đã đội mũ cùng với đeo kính râm chư khuất một nửa khuôn mặt mà trên đường đi vẫn có người nhận ra nàng. Thỉnh thoảng lại có ai đó kinh ngạc gọi tên nàng.

Tần Lạc thầm nghĩ: Lầm một ngôi sao cũng rất khổ cực.

Thế nhưng khi Tần Lạc nghĩ tới danh tiếng ngày càng cao của mình, rất có khả năng cũng sẽ rơi vào một hoàn cảnh như vậy, tâm trạng của hắn không khỏi buồn bực.

Sau này cho dù là ăn uống hay là đi vệ sinh thì cũng có người nhìn chằm chằm vào mình. Cuộc sống như vậy gây cho người ta cảm giác khổ sở sống không chết.

Mễ Tử An chạy rất nhanh, nàng nhanh chóng kéo Tần Lạc vào thang máy, ấn nút lên tầng tám.

Cửa thang máy vừa mới mở ra, một đám người đã ầm ầm chạy tới vây chặt Mễ Tử An và Tần Lạc vào giữa.

Roẹt roẹt, ánh đèn flat loé lên chói mắt làm Tần Lạc không thể mở mắt ra được.

"Mễ Tử An tiểu thư, tình hình như thế nào? Cô có thể nói cho chúng tôi biết nguyên nhân của chuyện đó không?"

"Mể Tử An tiểu thư, vết thương có nghiêm trọng không? Bác sỹ nói thế nào?"

"Có người nói lần bị bỏng lần này là do kịch bản của bọn họ bị sửa đổi, có thật vậy không?"

"Mễ Tử An tiểu thư, người thanh niên này có phải là bạn trai của cô không?"

Mễ Tử An không ngờ ở đây bỗng nhiên lại có nhiều phóng viên tụ tập vậy. Nàng xua tay nói: "Xin mọi người hãy giữ yên lặng được không? Xin mọi người hãy giữ yên lặng. Quả thật là có người bị thương, không ai có thể nói giỡn với loại chuyện thế này. Tôi không cần biết người khác suy đoán ra bất kỳ mục đích gì. Tôi chỉ hy vọng người hãy ủng hộ và cùng với tôi cầu nguyện cho cô ấy".

Nói xong nàng không trả lời câu hỏi của giới truyền thông nữa, nàng nắm tay Tần Lạc, hai người cố sức gạt mọi người ra xông về phía trước.

Nhân viên nghiệp vụ ở bên trong đã nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, lập tức có người tới trợ giúp hai người, ngăn cản các phóng viên muốn đuổi theo.

"Chị Lưu, chú và mấy người A Di đâu?" Mễ Tử An hỏi một người phụ nữ trung niên đang tiến lại đón.

"Trong phòng họp. Ông chủ của công ty đã ở đây. Mọi người đang cùng các bác sỹ thảo luận về chuyện giải phẫu" Người phụ nữ mặc trang phục đen trả lời, sắc mặt cô khá lo lắng.

'Hãy dẫn tôi tới đó. Tôi đưa thầy thuốc tới" Mễ Tử An nói.

Chị Lưu liếc nhìn Tần Lạc rồi gật đầu với hắn sau đó cô bước nhanh lên trước dẫn đường, dẫn hai người tới phòng họp ở cuối hành lang.

Chị Lưu dẫn đầu đưa hai người tới trước cửa một gian phòng rồi gõ cửa. Khi ở bên trong vang lên âm thanh 'mời vào" chị Lưu mới đẩy cửa thò đầu vào trong nói: "Mễ Tử An tiểu thư tới, còn dẫn theo một thầy thuốc".

"Mau mời cô ấy vào đây" Giọng nói rất to của một người đàn ông vang lên.

"Đi thôi" Mễ Tử An kéo tay Tần Lạc vào vửa. Nàng gật đầu với những người ngồi xung quanh bàn hội nghị và nói: "Tình hình thế nào? Liệu có thể chữa trị khỏi hết không?"

"Chúng tôi đang thảo luận chuyện giải phẫu" Một người phụ nữ trung niên thoạt nhìn rất quý phái đứng lên nói: "Tử An, cô dẫn bạn của mình lại ngồi đi. Vị này là bác sỹ hả?"

"Ừ. Thầy thuốc Trung y rất giỏi" Mễ Tử An nói. Người khác không chữa khỏi bệnh hôi nách, anh ta chữa khỏi. Chẳng lẽ như vậy cũng không tính là giỏi sao?

"Trung y hả? Chỉ sợ là không thể giúp gì được" Một người đàn ông ngồi ở ghế chủ toạ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.