Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 474: Chương 474: Khủng long muốn thu mua




Chim hót, hoa nở, cây cỏ xanh tốt, trong sân trường không khí mùa xuân vui mừng náo nhiệt. Băng giá tan đi, mầm non đâm chồi, ngay cả bùn đất ven đường cũng toả ra hương thơm.

Những sinh viên cởi bỏ những chiếc áo lông dầy cộm, phơi bày vóc dáng mùa xuân. Có những cô gái ưa làm đẹp, không hề chờ đợi được đã đổi sang chiếc quân sooc và đôi tất dài nhưng bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác

Tần Lạc và Vương CửưCửu sánh vai đi trên con đường nhỏ trong vườn trường tới một cái hố hình tròn vắng vẻ, nơi này có rất ít sinh viên lui tới, Tần Lạc không cần lúc nào cũng phải đối phó với những sinh viên quấy rầy tới chụp ảnh, xin chữ ký. Hai người có thể ở đây nói về một số chuyện quan trọng.

"Thật sự anh không tới đây nữa sao?" Vương Cửu Cửu lưu luyến hỏi.

"Vẫn tới" Tần Lạc nói. "Anh vẫn chưa từ chức ở trường. Vị trí công tác của anh ở trường vẫn được giữ nguyên. Vấn đề là anh không thể nào tới dạy mọi người như bình thường được. Việc vẫn chiếm dụng vị trí như vậy là không công bằng với những giáo viên dạy thay".

"Tất cả mọi người đều không nỡ xa anh. Anh cũng thấy rồi đó, khi anh rời khỏi lớp học đã có rất nhiều bạn nữ khóc. Mắt của rất nhiều bạn nam cũng đỏ hoe. Lý Mãnh từ trước tới nay chưa bao giờ ngồi yên mà không nói câu nào, cũng chưa bao giờ hút thuốc ở lớp hôm nay cũng nhả khói mù mịt".

"Anh cũng không nỡ xa rời bọn họ" Giọng nói của Tần Lạc trầm thấp. "Anh đã nói rồi. Nếu như phải lựa chọn một trong hai điều, anh nhất định phải lựa chọn điều đó. Ngày mai anh phải đi Châu Âu rồi".

"Dù không nỡ xa anh nhưng tất cả mọi người vẫn ủng hộ anh" Vương Cửu Cửu nói: "Tất cả chúng em hiểu anh đang làm gì. Nếu những người khác hết lần này tới lần khác nói những câu đó với các bạn ấy, bọn họ đã sớm chán ghét. Nhưng cứ mỗi lần anh giảng giải cho mọi người rằng Trung y cần phải làm gì, những người hành nghề Trung y cần phải làm gì mọi người luôn cảm thấy nhiệt huyết sôi sục. Đây không phải là năng lực biểu đạt ngôn ngữ của anh tốt hơn so với những người khác mà vì mọi người hiểu rằng những người khác chỉ nói mà thôi còn anh sẽ thực hiện điều đó".

"Anh không làm, những người khác cũng không làm vậy thì ai sẽ làm?" Tần Lạc cười hỏi.

"Đây chính là lý do em thích anh" Vương Cửu Cửu che miệng cười duyên. "Ôi xin lỗi, em quên lại nói mấy câu không đúng với anh".

Tần Lạc cười nói: "Không sao".

"Vậy ý của anh làm em có thể nói tiếp sao?"

"......"

Trong lòng Vương Cửu Cửu thầm chua chát khi nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của Tần Lạc nhưng nàng vẫn cố cười tươi như hoa nói: "Tháng sau em chuẩn bị tới Vân Điền".

"Đi Vân Điền làm gì: "Tần Lạc hỏi

"Khoản tiền một trăm vạn thứ nhất của chúng ta đã đầu tư vào công trình đường và làm đường. Em muốn tới đó giám sát cẩn thận tiến trình công việc, đồng thời em muốn đàm phán với chính quyền tỉnh Vân Điền về chuyện khai phá du lịch ở đó".

"Mở rộng du lịch?" Tần Lạc ngơ ngác hỏi: "Em muốn làm du lịch sao?"

"Không còn cách nào khác. Nội lực của quỹ hỗ trợ khó khăn Tần Lạc của chúng ta quá mỏng. Nếu tất cả chỉ nhờ một mình anh quyên tiền đương nhiên sẽ không ổn. Anh có rất nhiều chuyện phải lảm, không thể cứ quyên hết tiền của mình làm từ thiện. Tìm người quyên tiền từ thiện cũng khá vất vả. Tạm thời tấm da hổ của Vương gia của em vẫn còn căng, vẫn còn có thể hét mấy tiếng, tìm tới ai đó đương nhiên người đó cũng phải nể mặt nhưng đấy không phải là con đường đi lâu dài của chúng ta. Chúng ta nhất định phải tự kiếm tiền".

"Em có kế hoạch gì?" Tần Lạc hỏi.

"Lần trước anh tới nhà em ăn cơm, cm vốn đã định thảo luận với anh về vấn đề này nhưng bị Trương Nghi Y làm rối tung sau đó lại xảy ra sự việc Lan Đình nên em vẫn không có cơ hội gặp anh. Em đã viết một bản kế hoạch, anh xem qua một chút".

Trong khi Vương Cửu Cửu nói, nàng mở cặp lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tần Lạc.

Tần Lạc nhận lấy, hắn lật giở mấy tờ xem rồi nói: "Nội dung dài quá, anh không xem hết được ngay lúc này. Như này đi nha, em hãy nói qua một số chi tiết cơ bản còn bản kế hoạch này, sau khi ở Châu Âu về anh sẽ xem".

"Kể hoạch của em chính là tạo ra lợi nhuận" Vương Cửu Cửu nói. "Em đã nghĩ những tỉnh nghèo khó, những huyện nghèo khó đó cũng không phải là thực sự nghèo khó. Thật ra phần lớn bọn họ không biết rằng mình đang nắm trong tay những hòn núi ngọc, núi vàng. Trước tiên chúng ta dùng số tiền quyên được làm tiền đầu tư. Chúng ta tới những địa phương được lựa chọn đầu tư gây dựng sự nghiệp hoặc là khai phá du lịch hay chúng ta tiến hành khai khẩn những ngọn núi hoang dã, trồng cây ăn trái sau đó tiêu thụ ở Âu Mĩ, hay có thể xây dựng nhà xưởng, tận dụng nguồn tài nguyên nhân lực tương đối phong phú, làm giàu cho nông dân".

Vương Cửu Cửu nhìn Tần Lạc nói: "Em1ấy một ví dụ. Anh đã tới Vân Điền, anh cảm thấy phong cảnh ở nơi đó thế nào?"

"Tiên cảnh chốn nhân gian" Tần Lạc bình luận. Mặc dù khi ấy bọn họ suốt ngày chỉ đề phòng muỗi mặt người tấn công, cuộc sống bên bờ sinh tử nhưng hắn vẫn bị cảnh sắc tuyệt vời ở nơi đó thu hút.

"Không sai. Nếu như chúng ta tu sửa đường xá thông suốt, đầu tư xây dựng một khu du lịch nghỉ mát ở đó sau đó sẽ tiến hành quảng cáo trên ti vi, báo chí và các phương tiện truyền thông khác. Anh nghĩ xem liệu có người tới đó du lịch không?"

Ánh mắt Tần Lạc sáng lên, hắn nói: "Ý tưởng này rất hay nhưng đầu tư vào đó tốn rất nhiều tiển. Không có vài tỷ hay mười tỷ thì dứt khoát dự án không thể nào khởi động được".

"Đúng vậy. Chính vì thế em tới Vân Điền đàm phán với chính quyền tỉnh về việc này. Chỉ cần có sự ủng hộ mạnh mẽ của chính quyền tỉnh, vấn đề tài chính sẽ không còn phải lo lắng" Vương Cửu Cửu cười nói. Nàng cực kỳ vui sướng khi kế hoạch của nàng đã được Tần Lạc ủng hộ. Như vậy nàng sẽ khẳng định được vị trí cùng giá trị của mình ở bên Tần Lạc.

"Chỉ cần hạng mục đầu tư đầu tiên của chúng ta thành công, đầu tư của chúng ta thu được lợi nhuận, chúng ta có thể tới nhiều địa phương làm từ thiện. Giúp người nghèo tu sửa đường xá, tặng bọn họ mấy cái chăn mềm, tặng bọn họ mấy thùng dầu lạc không được gọi là từ thiện, chỉ có cách giúp bọn họ làm giầu, bọn họ có thể tự mình mua được TV, dầu lạc thì mới được coi là đại công đức".

Tẩn Lạc cười tủm tỉm nhìn Vương Cửu Cửu nói: "Khi tuyển chọn đối tượng phụ trách quỹ từ thiện, người đầu tiên anh đã nghĩ tới chính là em. Quả nhiên em đã không làm anh thất vọng".

"Một khi đã nhận lời thì gắng sức thực hiện"Vương Cửu Cửu nói. "Một trăm vạn thoạt nhìn thì lớn nhưng đối với một huyện, một tỉnh mà nói thì chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Nếu như không có biện pháp thích hợp, một trăm vạn đó sẽ nhanh chóng hết ngay. Khi đó em lại phải mặt dầy chìa tay xin tiền của anh. Quản lý một cái quỹ đâu có là chuyện dễ dàng như một lớp trưởng hàng ngày phụ trách điểm danh, chấm công, sắp xếp người trực nhật".

"Em đã vất vả rồi" Tần Lạc nói.

"Chuyện của anh nên em mới vất vả" Vương Cửu Cửu nói rất thoải mái, đột nhiên nàng dừng lại rồi hỏi: "Đây có tính là em đang thổ lộ với anh không?"

Tần Lạc lắc đầu nói: "Không tính".

Vương Cửu Cửu thư thái nói: "Vậy là tốt rồi nếu không em cũng không biết cần phải nói như thế nào".

Hai người nhìn nhau, im lặng.

"A, Tần Lạc đang ở đâu?" Có ai đó hét to.

Tần Lạc quay đầu lại thì thấy một đám phóng viên tay cầm camera, tay cầm bút vọt tới.

Sau khi Tần Lạc từ Hàn Quốc quay về, hắn một mực từ chối phỏng vấn của giới truyền thông, cũng từ chối tiếp khách. Những phóng viên truyền thông đó canh giữ hai ngày hai đêm ở bên ngoài biệt thự Lâm gia nhưng vẫn không bắt gặp được hắn.

Hôm nay chuyện Tần Lạc quay về trường giảng dạy đã được đám sinh viên truyền miệng bay khắp trường. Những phóng viên có khứu giác nhạy cảm kia nhanh chóng nắm bắt được tin tức. Sau một hồi tìm kiếm ở trường học, cuối cùng cũng phát hiện ra tung tích của Tần Lạc.

"Thầy Tần chạy mau" Vương Cửu Cửu hô lên.

"Anh đi trước. Chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại" Tần Lạc nói sau đó hắn vội vã chạy đi.

Thời gian của hắn còn rất ít, còn rất nhiều người quan trọng hắn chưa gặp mặt. Hắn không thể chấp nhận trả lời phỏng vấn đám phóng viên đó.

-------oOo--------

Cùng với sức nóng tiêu thụ của bột phấn dưỡng da Kim Dũng, Khuynh Thành Quốc Tế vốn là một thẩm mỹ viện nhỏ bé ở một góc Yến Kinh đã trở thành một công ty hàng đầu về sản xuất đồ trang điểm và mỹ phẩm trong nước. Từ chỗ không có tiếng tăm gì tới chỗ đột nhiên bước lên đỉnh cao danh tiếng chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, không, chỉ trong vòng có nửa năm.

Kỳ tích kinh tế này đã được vô số người bắt chước gây dựng sự nghiệp, thành công này đã được rất nhiều học giả chuyên môn phân tích đi phân tích lại, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều cuốn sách có liên quan. Ví dụ như "Mô phỏng thành công kinh doanh của Khuynh Thành Quốc Tế", "Chất lượng sản phẩm quyết định hết thảy", "Lệ Khuynh Thành là người phụ nữ như thế nào?", "Những điều không biết về Khuynh Thành Quốc Tế", "Ba mươi điều về thành công của Lệ Khuynh Thành" vân vân. Điều đáng buồn cười là những quyển sách này đều bán rất chạy.

Ở đất nước này có rất nhiều nguời có khát vọng thành công nhưng đáng tiếc bọn họ đã đi lầm đường, bọn họ một mực theo đuổi, tin tưởng theo những sự chỉ đạo của những suy nghĩ tinh thần đầy ma mãnh. Kết quả cuối cùng bọn họ không có được sự thành công nhưng lại tạo ra vô số những thành công tinh thần.

Điều này không buồn cười mà quả thực rất đáng buồn.

Khuynh Thành Quốc Tế giống như ánh mặt trời buổi trưa hè. Văn phòng mới của nó cũng chuyển tới toà buidiug Khuynh Thành nổi tiếng ở Yến Kinh nhưng thẩm mỹ viện Khuynh Thành Quốc Tế cũ vẫn đặt ở vị trí ban đầu, không có ý định di chuyển. Trong khi đó người phụ nữ truyền kỳ Lệ Khuynh Thành, người quản lý của tập đoàn mỹ phẩm quản lý toà nhả này cũng không từ bỏ công việc trước đây của mình. Nàng vẫn nắm trong tay thẩm mỹ viện này, nàng vẫn tới làm việc ở đó.

Chuyện này cũng gây ra rất nhiều tin đồn thú vị, gây nên rất nhiều suy đoán cùng lời bàn tán. Bọn họ không biết rằng đơn giản chỉ là một người phụ nữ thông minh để tránh cho mình đối mặt với một người phụ nữ thông minh khác nên đã đưa ra lựa chọn này.

Tần Lạc xuống xe, đi vào cửa của thẩm mỹ viện. Một cô gái tiếp tân xinh đẹp nhanh nhẹn bước tới cười nói: "Tần tiên sinh, đã lâu rồi không thấy tới đây".

"Gần đây tôi bận quá" Tần Lạc cười nói. Hắn vẫn cảm thấy rất thân thiết khi gặp lại những gương mặt quen biết trước kia.

"Đúng vậy, chúng tôi biết anh rất bận. Cả ngày chúng tôi thấy anh trên ti vi. Hiện tại anh là một người nổi tiếng rồi".

Tần Lạc cười khẽ nói: "Bà chủ của các cô đâu?"

"Lệ tổng đang tiếp khách ở trên lầu"Cô gái nói.

"Có khách sao?" Tần Lạc hỏi.

"Đúng vậy. Người đó cũng vừa tới, có người muốn mua lại Khuynh Thành Quốc Tế của chúng ta" Cô gái tức giận nói. "Bọn họ đã tới đây mấy lần, Lệ tổng đă từ chối nhưng bọn họ vẫn một mực làm phiền".

Thu mua?

Tần Lạc khẽ cau mày. Khuynh Thành Quốc Tế phát triển tới thực lực ngày nay. Người có gan cùng với thực lực muốn mua lại chỉ e là mấy kẻ đầu sỏ quốc tế kia.

Những người này là khủng long, là người có ý đồ xấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.