Lý tưởng của Tần Lạc là cả đời trở thành một danh y. Hắn không che giấu suy nghĩ này mà nói cho tất cả mọi người biết. Trở thành một giáo viên Trung y chỉ hoàn toàn là việc trong lúc nhất thời. Khi đó hắn vừa mới tới Yến Kinh, vẫn chưa tìm được phương hướng phấn đấu cho tương lai. Đây chi là kế hoạch tạm thời.
Sau này khi hắn và sinh viên của mình tiếp xúc lâu với nhau, hắn liền chân chính cảm nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của sinh viên đối với chính mình. Đặc biệt khi hắn bị Quách Nhân Hoài, chủ nhiệm trước đó của trường đại học Y khoa trực thuộc trường đại học y dược nghi ngờ, mượn cớ sa thải. Sinh viên của hắn vì muốn giữ lại hắn đã không tiếc tuyệt thực, cùng bãi khoá ủng hộ hắn.
Suy bụng ta ra bụng người. Đây chính là Phật tâm. Các sinh viên của hắn cũng không phải chỉ tự trả giá một cách đơn phương. Bọn họ cũng thực sự chiếm được tình cảm của Tần Lạc. Hắn dạy học nghiêm chỉnh, là người nghiêm khắc. Hắn vô tư, không vụ lợi, gắng hết sức truyền thụ. Hắn đã từng hứa với chính sinh viên của mình rằng, hắn sẽ giúp từng người trong bọn họ trở thành một thầy thuốc Trung y ưu tú.
Nhưng nếu để cho hắn tự chấm điểm cho hai nghề nghiệp này, hắn có thể cho 100 điểm vì hắn có thể dành hết sức lực, tinh thần cho công việc này. Hắu sẽ chỉ cho 60 điểm cho kiếp sống giáo viên, giống như lần trước ở đại hội tuyên dương các giáo viên tiên tiến đã nói. Hắn không phải là một giáo viên tồi nhưng cũng tuyệt đối không phải là một giáo viên giỏi.
Bấm đốt ngón tay tính thời gian, đã hai tháng nay Tần Lạc chưa quay lại đại học y khoa. Hắn đã rời đó quá lâu. Hắn cũng không biết liệu những sinh viên của hắn có lãng quên hắn hay không.
Vì vậy trước chuyến đi Châu Âu, Tần Lạc tới trường gặp sinh viên của mình.
Người đầu tiên biết chuyện này là Vương Cửu Cửu. Hôm qua Tần Lạc đã nói với nàng rằng hôm nay hắn tới nhưng không ngờ Vương Cửu Cửu vì muốn để các bạn cùng lớp kinh ngạc nên đã giấu diếm tin đó.
Vì vậy ngay khi Tần Lạc đi tới cửa phòng học thì thấy tất cả sinh viên trong phòng đang đứng dậy, cung kính gọi Vương Cửu Cửu là "Sư nương".
Sư nương?
Không phải là lão nương của mình vậy là lão bà của mình sao?
Tần Lạc thấy đau đầu. Đám sinh viên này đúng là chỉ e thiên hạ không loạn.
Các sinh viên trong phòng học cũng ngẩn cả người. Bọn họ không ngờ Tần Lạc sẽ đến, càng không ngờ hắn lại xuất hiện vào đúng lúc này.
Thế là không biết có ai đó lên tiếng chào Tần Lạc trước: "Chào thầy Tần".
"Chào thầy Tần" Các sinh viên khác cũng ồn ào cất tiếng chào theo.
Lão sư và sư nương. Đây chính là gắng ép hai người Tần Lạc và Vương Cửu Cửu với nhau mả. Nếu là giáo viên khác của bọn họ, bọn họ có lẽ cũng không dám lớn mật đùa giỡn như vậy. Nhưng Tần Lạc là người thoải mái, lực hấp dẫn cũng mạnh. Vì vậy bọn họ mới có hành động khác thường như vậy.
Giáo viên và học sinh. Đây là một vấn đề nhạy cảm, cấm kỵ. Đặc biệt là ở Trung Quốc, việc giáo viên và học sinh yêu nhau lại vô cùng ít ỏi.
Bọn họ là bạn học của Vương Cửu Cửu, hàng ngày tiếp xúc với nàng. Hơn nữa Vương Cửu Cửu cũng là một sinh viên rất có uy tín trong trường. Bất kỳ ai có khó khăn nàng cũng có thể đứng ra chịu trách nhiệm giải quyết. Nàng là lớp trưởng, cũng giống như
một người chị cả trong lớp. Sau khi mọi người biết tình cảm của Vương Cửu Cửu với Tần Lạc, đương nhiên ủng hộ Vương Cửu Cửu trong chuyện này. Đây chính là ưu thế sân nhà của Vương Cửu Cửu.
Sau khi mọi người hô xong, không ngồi xuống ngay mà vẫn đứng bất động, chờ đợi câu trả lời của Tần Lạc.
Giống như tất cả đang vì Vương Cửu Cửu mà muốn có một câu trả lời.
Tần Lạc khoát khoát tay cười nói: "Mới có mấy ngày không gặp, các em lại bắt đầu quấy phá rồi".
Vương Cửu Cửu cũng trừng mắt nhìn các bạn trong lớp nói: "Dám trêu chọc ta sao. Hãy xem lát nữa ta thu thập các người".
Nhìn thấy hai nhân vật chính trong cuộc đều không muốn trả lời, mọi người cũng không còn thấy thú vị, bọn họ cười toe toét rồi bắt đầu tranh nhau hỏi Tần Lạc.
"Thầy Tần, sao hôm nay thầy rảnh rỗi đến thăm trường vậy? Bọn em tưởng thầy chết rồi chứ?"
"Thầy Tần, toàn bộ video của thầy ở Hàn Quốc em đã xem hết, quả thật hả hê lòng người. Thầy chính là thần tượng của chúng em, bà nội của em biết thầy là giáo viên của em đã giao cho em một nhiệm vụ, bắt em phải xin được chữ ký của thầy".
"Thầy, lần này về thầy có đi nữa không? Bọn em chỉ thích nghe thầy giảng bải, không có thầy bọn em không có hứng thú học".
"Thầy Tần".
Xa cách quá lâu, giờ gặp lại có nhiều điều muốn nói nên không khí trong phòng học lập tức trở nên loạn ngầu.
Tần Lạc vỗ vỗ tay xuống bàn ý bảo mọi người im lặng rồi hắn cười nói: "Tôi hiểu tâm trạng của các em, khi nhìn thấy thần tượng sùng bái luôn rất dễ dàng trở nên kích động. Năm đó cô của tôi tham gia buổi hoà nhạc của Lưu Đức Hoa ở Dương Thành, cả một ngày không ăn gì. Nhưng nhất định phải không chế được tâm tình của mình, không được nói nhao nhao như này nếu không bên giáo vụ lại cho rằng chúng ta đang mở tiệc trà".
Đám sinh viên cười vang, không gấp gáp đưa ra câu hỏi nữa.
Ánh mắt Tần Lạc nhìn lướt qua tưng gương mặt quen thuộc bên dưới rồi nói tiếp: "Hôm nay tôi đến trường, không phải là tới dạy các em. Hôm nay tôi chỉ có hai tiết dạy, tôi không nghĩ tôi có thể dạy các em được cái gì đó, các em càng không có tâm trạng để tập trung học tập được. Tôi nghĩ hay là chúng ta dùng hai tiết này để nói chuyện phiếm nha".
"Đây là tiệc trà" Tiểu Hoa cười nói.
"Không có trà vì vậy chỉ có thể gọi lả nói chuyện phiếm" Tần Lạc nói.
"Có trà" Vương Cửu Cửu mở cặp lấy ra cái chén nhỏ đáng yêu đưa cho Tần Lạc.
Tần Lạc ngẩn người sau đó hắn chìa tay nhận một cách vô thức
Đây chính là cái chén lần đầu tiên hắn đã uống trà của Vươug Cửu Cửu pha cho hắn. Đây là cái chén uống trà chuyên dụng. Mỗi lần tan giờ học, Vương Cửu Cửu luôn mang theo một cái túi nhỏ ra ngoài phòng học sau đó lấy ra một ly trà thơm ngon,ấm áp, ngọt ngào lòng người.
Tần Lạc không thể biết được liệu trong thời gian hắn đi vắng, Vương Cửu Cửu có mang theo chén trà này tới lớp hàng ngày hay không nhưng mỗi khi hắn cần tới thì nàng không bao giờ quên.
Một cô gái có thể ghi nhớ những chi tiết nhỏ nhặt này chứng minh trái tim của nàng đã hoàn toàn giao cho người đàn ông đang đứng kia.
"Cám ơn" Tần Lạc nói.
"Không phải khách sáo" Vương Cửu Cửu cười nói.
"Thầy Tần, hãy hưởng lộc đi nha" Tiểu Hoa nhìn Tần Lạc trên bục giảng và Vương Cửu Cửu ngồi ở hàng ghế thứ nhất đang đánh mắt đưa tình liền cười trêu ghẹo: "Em muốn uống chén trà của chị Cửu Cửu nhưng chị ấy không đồng ý. Ngay khi thầy tới, chị ấy dứt khoát đưa lên tặng thầy. Em ước gì chị ấy cũng tặng em một chén".
Lời nói của Tiểu Hoa làm tất cả sinh viên trong lớp phá lên cười, ngay cả Tần Lạc cũng bị cô bé chọc cười.
Tần Lạc mở nắp, uống một ngụm rồi nói: "Được rồi. Bây giờ thì xứng đáng gọi là tiệc trà. Tôi uống trà, các em nói chuyện".
"Thầy Tần, bây giờ bọn em có thể hỏi thầy không?" Lý Mãnh hỏi.
"Cũng có thể" Tần Lạc gật đầu nói. Hắn kéo chiếc ghế trên bục ra và ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên hắn ngồi xuống khi ở trên lớp.
"Thầy Tần, tại sao thầy nói có hai tiết? Chẳng lẽ thầy không dạy bọn em nữa sao?" Lý Mãnh đã đưa ra vấn đề mà tất cả sinh viên đang thầm nghi ngờ.
"Tôi là thầy của các em nhưng tôi không có nhiều thời gian để dạy các em" Tần Lạc bất đăc nói."Nói như vậy cũng có chút ích kỷ. Lý tưởng của tôi là làm một thầy thuốc Trung y danh tiếng. Nghề nghiệp dạy học của tôi chỉ là phụ hay nói cách khác đây chỉ là việc kiêm nhiệm của tôi".
"Công việc của tôi không hoàn toàn thuận buồm xuôi gió như các em nghĩ, cũng có thác ghềnh, cũng có ngăn trở. Nhưng thác ghềnh, ngăn trở này không phải của tôi mà là của toàn bộ nền Trung y".
Tần Lạc ngẩng đầu nhìn tấm bảng đen trong phòng học, không biết ai đã viết lên đó "Thang đầu cá quyết". Hắn cố đè nén cảm xúc nói: "Tôi không biết các em có chú ý tới tin tức hay không, chú ý tới tình trạng phát triển của Trung y hay không?"
"Những người bất lương đã làm kinh động tới cục giám sát y dược. Cục giám sát y dược đã gửi công văn nhắc nhở các xí nghiệp sản xuất và kinh doanh dược phẩm chú ý tới vấn đề an toàn của các loại thuốc bào chế theo phương thuốc kép của Trung Quốc và Phương Tây, coi đó là các loại thuốc nguy hiểm".
"Chuyên gia dưỡng sinh Trung y Trương Nhất Nhất đã có hành động bỉ ổi với một cô gái. Toàn bộ các loại sách dưỡng sinh Trung y của ông ta vừa mới làm hâm nóng, gây hứng khởi đối với thị trường dưỡng sinh Trung y đã mau chóng bị rút khỏi thị trường".
"Châm cứu phát triển thịnh vượng".
Các sinh viên nhiệt liệt trả lời. Quả thật có rẩt ít người chú ý tới sự phát triển của Trung y. Cần phải có lòng ham muốn, yêu thích, chú tâm nghiên cứu và tinh thông. Nếu như không có lòng ham muốn, không có yêu thích, sự nghiên cứu và tinh thông sau bốn năm học đại học y khoa cũng không thu được ích lợi gì. Sau khi tốt nghiệp sẽ không thể vào làm ở các bệnh viện tàm tạm. Nếu như không có các mối quan hệ hay không có cách nào vào làm việc ở các bệnh viện, cuối cùng sẽ trở thành một lang băm hại người của đất nước.
Tần Lạc vui mừng gật đầu nói: "Không sai, có tin xấu nhưng cũng có tin tốt. Nói tổng thể thì Trung y trong nước đang ở vào trạng thái nửa sống nửa chết, không biến mất, tạm thời không biến mất nhưng địa vị của Trung y đang ở vào một vị trí rất đáng xấu hổ. Một khi có vấn để gì, có rất nhiều người nhảy ra yêu cầu hãy thật sự tin tưởng vào y khoa chân chính".
Tần Lạc cười nói: "Tôi tin tưởng vào khoa học nhưng tôi cũng tin tưởng vào Trung y. Khi Trung y xảy ra vấn đề thì đó là vấn đề của con người, vấn đề của các quy định. Nếu như ngay từ đầu trong quá trình nghiên cứu pha chế thuốc, con người hãy tìm ra tất cả các tác dụng phụ, hơn nữa hãy kiên nhẫn tìm ra các biện pháp giải quyết tốt nhất, các ban ngành liên quan cũng nghiêm khắc xử lý, nghiêm khắc giám sát thì sao còn có thể xuất hiện những loại thuốc gây ra phản ứng phụ? Làm sao để cho những kẻ bất lương có tâm tiêu diệt Trung y kia có cớ?"
"Các công ty dược phẩm nước ngoài từ lúc nghiên cứu tới lúc phát triển thị trường thuốc mới của mình phải mất mấy năm, thậm chí là mười mấy năm. Tại sao bọn họ lại mất nhiều thời gian như vậy? Bởi vì sau khi bọn họ nghiên cứu ra một loại thuốc nào đó, phải tiến hành thí nghiệm trên thân thể con người, cần phải có mấy năm hay lâu hơn để quan sát phản ứng của thuốc đối với thân thể con người xác định xem chúng có gây hại đối với thân thể con người hay không? Còn như chúng ta thì sao? Nếu có mối quan hệ hậu trường đủ mạnh, có lẽ sẽ lấy được giấy phép sản xuất dược phẩm ngay cả khi loại thuốc đó chưa được đưa vào sản xuất."
"Có rất nhiều vấn đề cần phải có người đứng ra hô hào, cũng có rất nhiều vấn đề cần phải có người đứng ra giải quyết" Tần Lạc nhìn năm mươi sinh viên bên dưới, cười nói: "Tôi rất thích suy nghĩ được làm thầy của các em. Tôi rất vinh hạnh được quen biết các em. Nếu như tôi phải tiến hành lựa chọn một trong hai vấn đề là truyền thụ kiến thức cho các em và cứu vớt Trung y. Tôi chỉ có thể lựa chọn một và lựa chọn cứu vớt Trung y".
"Tôi hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của các em bởi vì sự lựa chọn này không chỉ dành riêng cho tôi và còn cho cả các em nữa" Tần Lạc nói. "Hiện tại tôi chỉ được các em tôn trọng nhưng tôi hy vọng một ngày nào đó tôi còn được tất cả những người hành nghề Trung y, hay có thể là cả thế giới tôn trọng".
Bộp bộp bộp
Tất cả các sinh viên đứng dậy, vỗ tay một cách cuồng nhiệt.
Trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay như sấm.