Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1304: Chương 1304: Kiểu gì cũng phải cho ngươi phong quang một trận chứ!




Khuôn mặt nhỏ nhắn hai má hồng hào, đôi môi nhỏ xinh, lông mi thật dài, bộ dáng ngây thơ torng trắng.

Cảm giác mũi gay gay, trên mặt ướt át, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt quen thuộc đang cười, Bối Bối liền từ trên giường nhảy dựng lên, nhảy vào trong vòng tay Tần Lạc mừng rỡ kêu lên:

- Ba, ba đã về rồi?

- Đúng vậy.

Tần Lạc cười nói, rồi ôm chặt cô bé này vào lòng. Tuy Bối Bối là tiểu biểu muội của mình nhưng ở lâu với cô bé hắn thật sự có cảm giác giọt máu đào hơn ao nước lã. Mỗi lần đi xa đều đặc biệt nhớ cô bé này.

Cái này khiến cho Tần Lạc hoài nghi liệu mình có phải là vị phụ thân từ ái hay không, xem ra cũng phải thương lượng với Lâm Hoán Khê để tạo thêm một đứa nữa thôi.

- Thật tốt quá.

Bối Bối dụi đầu vào ngực Tần Lạc hỏi:

- Mẹ đã về chưa ạ?

- Trở về rồi.

Tần Lạc nói.

- Mẹ đang ở đâu ạ?

- Đang ở trong phòng.

- Con đi tìm mẹ.

Nói xong Bối Bối liền từ trong lòng Tần Lạc nhảy ra, từ trên giường nhảy xuống rồi chân trần chạy đến phòng Lâm Hoán Khê.

- Mẹ đang ngủ.

Tần Lạc ở phía sau hô to nhưng mị lực của Lâm Hoán Khê rất lớn, vừa nghe nói cô trở vế Bối Bối liền rất vô tình vứt bỏ mình.

- Con biết. Con sẽ làm mẹ tỉnh dậy đâu.

Bối Bối nói. Tuy nhiên vô luận là phụ nữ hay bé gái, lời của bọn họ đều không thể tin được.

Bối Bối chạy đến phòng liền nhảy lên giường ôm lấy người Lâm Hoán Khê lại còn cười khanh khách khiến cho Lâm Hoán Khê đang ngủ bị đánh thức dậy.

- Mẹ đã tỉnh a?

Bối Bối nói:

- Ba ba không cho con đến đây tìm mẹ, nói sợ con làm mẹ tỉnh dậy nhưng con đến đây không gọi tên của mẹ, cũng sẽ không nói to thì làm sao có thể khiến mẹ tỉnh dậy. Có đúng hay không?

- Đúng rồi.

Lâm Hoán Khê ôm lấy Bối Bối nói:

- Mẹ cũng nhớ con.

Nói xong lại hôn lên mặt Bối Bối một cái.

Bối Bối cười nói:

- Mẹ có quà gì cho con không?

- ...

Tần Lạc và Lâm Hoán Khê nhìn nhau. Bọn họ chuyến này về nước rất vội vàng, từ trụ sở FBI ra sân bay đều bị áp tải, nào có cơ hội để mua quà đâu?

Thấy vẻ mặt hai người mặt Bối Bối liền xị ra bất quá nó vẫn nói:

- Mẹ nhất định là quá bận việc vì thế quên không mua quà cho Bối Bối có đúng không?

- Đó là mẹ quên.

Lâm Hoán Khê áy náy nói:

- Chủ nhật tuần này mẹ sẽ đưa Bối Bối đến vườn bách thú rồi mua đồ chơi cho Bối Bối có được không?

- Dạ.

Bối Bối cười vui vẻ nói:

- Liệu có thể đưa cả Garbo đến vườn bách thú hay không ạ? Cũng mua cho nó đồ chơi được không ạ?

Lâm Hoán Khê biết Garbo có thân phận đặc thù, không thể tùy tiện xuất hiện nên chỉ có thể nhìn Tần Lạc cầu cứu.

- Garbo không thích đến vườn bách thú đâu.

Tần Lạc nói:

- Bất quá, Bối Bối có thể chọn một món quà cho nó.

- Ân.

Bối Bối gật đầu nói:

- Garbo chỉ thích mèo thôi, nó không thích sư tử. Con yêu mèo, yêu thích chuột và còn yêu thích sư tử và lão hổ.

Tần Lạc gỡ Bối Bối từ trong vòng tay Lâm Hoán Khê ra nói:

- Mẹ đang mệt, để mẹ nghỉ ngơi thêm một chút đi?

- Hảo.

Bối Bối ôm lấy cổ Lâm Hoán Khê không buông tay nói:

- Con muốn ở cùng mẹ.

- ...

Tần Lạc nghĩ, con bé này nói lời vô nghĩa như vậy làm gì. Có nó ở đây thì người khác làm sao có thể nghỉ ngơi được?

- Không sao đâu.

Lâm Hoán Khê thật sự là rất sủng ái Bối Bối. Cho dù trên đường cô không được nghỉ ngơi đủ nhưng vẫn ôm lấy Bối Bối nói:

- Em không mệt. Để em nói chuyện với con một lát.

Tần Lạc gật đầu nói:

- Vậy được rồi. Anh xuống lầu ăn chút gì.

Cháu gái cùng cháu rể trở về nên Lâm Thanh Nguyên liền nghỉ ở nhà không đi làm. Thấy Tần Lạc đi xuống, ông ta bỏ tờ báo ra cười hỏi:

- Nghỉ ngơi đủ chưa? Sao không ngủ thêm chút nữa?

- Cháu ngủ đủ rồi.

Tần Lạc cười nói.

- Có đói không? Ông bảo chị Lý hâm nóng cơm nhé.

- Hảo.

Tần Lạc gật đầu đáp lại.

Lâm Thanh Nguyên phân phó người giúp việc làm cơm cho Tần Lạc rồi ngồi đối diện với Tần Lạc nói:

- Mỗi một lần cháu đi xa đều khiến mọi người rất lo lắng, Cũng may là lần nào cũng đều là hữu kinh vô hiểm. Cháu không biết chứ, cái lần lão phó tổng thống kia tuyên bố cháu trị liệu thất bại, mặc dù vậy trong nước số người tin tưởng cháu vẫn chiếm đại đa số. Bất quá chuyện này vẫn thật sự làm cho người ta sợ hãi. Nếu thất bại thì chúng ta liền...

Lâm Thanh Nguyên trong lòng vẫn còn sợ hãi nói. Ông ta không có nói ra câu “Chúng ta liền trở thành tội nhân của Trung Y” nhưng ý tứ thì lại thể hiện ra rất rõ ràng.

Tần Lạc vỗ vỗ tay ông ta áy náy nói:

- Ông, cháu xin lỗi đã khiến ông sợ hãi. Bởi vì bên trong chuyện này có rất nhiều thứ rất phức tạp nên cháu không thể kể hết ra nhưng tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của chúng cháu. Cháu biết chuyện này rất mạo hiểm, chỉ cần vô ý là liền tan xương nát thịt nhưng cháu cũng không có biện pháp nào khác. Nhân lúc cháu còn trẻ thì nỗ lực vì Trung Y làm thêm một ít chuyện còn đến lúc già rồi, tinh lực không đủ, cái gì cũng không làm được, khi đó có muốn cũng chịu.

- Ông hiểu.

Lâm Thanh Nguyên nắm chặt tay Tần Lạc nói:

- Tần Lạc. Ông rất kiêu ngạo vì có cháu là người am hiểu Trung Y đồng hành cùng ông, càng thêm vui mừng vì cháu là cháu rể của ông. Trong tương lai vô luận giữa cháu và cháu gái của ông có chuyện gì phát sinh thì ông hi vọng cháu luôn vững vàng. Chớ có trách ông ích kỷ vì ông không muốn làm cho Lâm Hoán Khê khó xử thôi.

- Cháu rõ rồi.

Tần Lạc nói.

- Không có việc gì đâu ạ.

- Vậy thì tốt lắm.

Lâm Thanh Nguyên vui vẻ yên tâm gật đầu nói.

Tần Lạc muốn nói chuyện với Lâm Thanh Nguyên về chuyện Lâm Tử nhưng lại không biết nên nói từ đâu nữa.

- Có chuyện gì không?

Lâm Thanh Nguyên thấy Tần Lạc ngần ngừ thì lên tiếng hỏi.

- Hoán Khê đã gặp được mẹ cô ấy.

Tần Lạc nói.

- Thật vậy ư?

Lâm Thanh Nguyên kích động hỏi:

- Lâm Tử đang ở đâu? Quá tốt? Mẹ con nó nhận nhau rồi sao? Tại sao lại không cùng nhau trở về?

- Trở về rồi.

Tần Lạc lúc nói câu này thì lòng như đao cắt.

- Trở về rồi? Trở về rồi sao lại không đến nhà? Nó đang ở đâu? Ông đi gặp một chút. Vô luận như thế nào thì đều do Lâm gia chúng ta sai, ta phải đi xin lỗi nói.

Lâm Thanh Nguyên cho rằng Lâm Tử không về nhà là do đã ly hôn với Lâm Hách Uy nên chuẩn bị đích thân tới thăm bà.

- Bác ấy chết rồi.

Tần Lạc tâm tình nặng nề nói. Nói ra thực tế chuyện này là phi thường tàn nhẫn, đối với bản thân mình tàn nhẫn và cũng là tàn hẫn đối với lão gia tử ngồi đối diện suốt đời làm việc thiện này nhưng chuyện này lại không thể giao cho Lâm Hoán Khê nói được. Hắn không đành lòng khiến nàng thêm một lần nữa phải quá thương tâm.

- Bác ấy vì cứu Hoán Khê mà bị sát hại.

Tần Lạc nói. Tiếp theo, hắn liền đem mọi chuyện có liên quan đến cái chết của Lâm Tử kể lại. Đương nhiên, một số chi tiết bí mật thì cũng không nói ra.

Lâm Thanh Nguyên lão lệ tung hoành nén giọng khóc nói:

- Hoán Khê, đứa nhỏ mệnh sao khổ vậy. Mất mẹ từ nhỏ, cha thì không có nhân tính. Nay thật vất vả tìm được mẹ, còn chưa kịp nhận nhau thì phải chia lìa, sự đả kích này thật lớn?

Tần Lạc rút khăn tay đưa cho Lâm Thanh Nguyên nói:

- Lúc ở Mỹ, cháu đã khuyên nhủ cô ấy. Sau khi khóc lóc vài ngày thì hiện nay tâm tình cũng đã tốt hơn nhiều. Ông cũng không cần quá thương tâm, tránh cho cô ấy lại thêm đau khổ. Ông cũng nói chuyện thêm với cô ấy một chút. Chuyến này trở về đem thao cả xương cốt của bác gái, chuẩn bị an táng ở Yến Kinh. Ngày mai cháu sẽ đi tìm một vị trí phong thủy tốt để đưa bác gái nhập thổ vi an.

- Hảo.

Lâm Thanh Nguyên lo Lâm Hoán Khê nghe thấy tiếng mình khóc nên vội lau nước mắt trên mặt nói:

- Đám người xấu kia đều đã bị báo ứng rồi?

- Đúng vậy.

Tần Lạc gật đầu nói:

- Đại bộ phận đều đã bị báo ứng. Chỉ còn lại một số sẽ bị báo ứng.

Khi hai người nói đến chuyện chôn cất Lâm Tử thì Tần Lạc có điện thoại gọi tới, là số điện thoại của Thái Công Dân. Thái Công Dân đích thân gọi điện thoại đến cho hắn.

- Thái bộ trưởng, ngài khỏe không.

Tần Lạc tiếp điện thoại rồi cung kính hỏi thăm.

- Tiểu tử, cậu cũng tính là đã an toàn trở về. Đêm nay tôi có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.

Thái Công Dân cười nói:

- Tần Lạc, bây giờ có thời gian hay không?

- Buổi chiều cháu có thời gian.

Tần Lạc nói.

- Vậy chiều đến Bộ y tế một chuyến. Tôi có việc quan trọng muốn thương lượng với cậu.

Thái Công Dân nói:

- Thuận tiện hôm đó Bộ y tế sẽ tổ chức một buổi họp báo. Cậu lập đại công lao như vậy kiểu gì cũng phải cho cậu phong quang một trận chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.