Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1305: Chương 1305: Lại để cho bọn hắn xấu hổ cũng tốt




Đại nạn không chết, tâm tình sung sướng.

Tần Lạc và Lâm Hoán Khê ở nhà ăn cơm trưa, người một nhà vui vẻ hòa thuận, bộ dáng hạnh phúc viên mãn.

Lâm Thanh Nguyên sợ Lâm Hoán Khê thương tâm cho nên tuyệt không đề cập tới Lâm Tử, hơn nữa vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười, cố tìm một số đề tài nhẹ nhõm thú vị để nói chuyện. Bên cạnh đó có cô bé Bối Bối vui vẻ này lại ở bên cạnh gây rối nên không khí bữa cơm đầy ắp tiếng cười. Ngay cả Lâm Hoán Khê cũng thỉnh thoảng cười to.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hoán Khê đưa Bối Bối lên lầu ngủ. Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều Bối Bối vẫn phải đi học. Trước hết để cho cô bé ngủ một chút, khoảng hai giờ mới đưa đi học. Nói cách khác là sợ cô bé đến lớp ngủ gật.

Bởi vì Jesus vẫn chưa về nên Tần Lạc đành gọi Đại Đầu đến lái xe.

Trên đường đến Bộ y tế, Tần Lạc ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát. Chuyến đi Mỹ lần này có thể nói là kinh tâm động phách. Tuy trước khi đi bọn hắn đã lập kế hoạch ứng đối tốt rồi nhưng mỗi một bước đi đều rất là hung hiểm, chỉ cần không cẩn thận là thất bại ngay lập tức. Nếu như thất bại mà nói thì Trung Y lần nữa bị hạ thấp mà bọn hắn cũng vùi xương nơi xứ người.

Vừa đến Bộ y tế đã thấy Hậu Vệ Đông chờ sẳn ở cửa ra vào rồi. Thấy xe Tần Lạc đến, hắn chạy ra mở cửa xe.

Tần Lạc xuống xe nói:

- Hậu đại ca, chúng ta cũng không phải là ngoại nhân, anh không cần khách khí như thế.

Tần Lạc biết rõ Hậu Vệ Đông nịnh nọt mình nhất định là có ý đồ nhưng bọn hắn là bằng hữu lại để người ta chạy tới mở cửa xe cho mình thì thật đúng là có chút không được thích ứng. Chỉ dựa vào cái này, Tần Lạc đã cảm thấy bản thân mình không thích hợp làm việc trong cơ quan Nhà nước. Trong này khuôn sáo quá nhiều, hơi chút không chú ý sẽ rất phiền phức.

- Các cậu ở nước ngoài quên cả sống chết, đã làm được nhiều việc phấn chấn như vậy, tôi mở cho cậu cái cửa xe thì có tính là gì?

Hậu Vệ Đông cười ha hả nói:

- Đừng nói đây là lần đầu mà mỗi ngày tôi làm cho cậu cũng được. Cậu bây giờ là anh hùng của hệ thống y tế chúng ta đó. Thái bộ trưởng đã nói, lần này vô luận như thế nào đều phải ban thưởng cho cậu.

- Đó là vì nhân dân phục vụ thôi.

Tần Lạc khiêm tốn nói đồng thời nghỉ thầm, Thái bộ trưởng lần trước đã nói đúng là có muốn thưởng cho mình cũng không thể thưởng. Thưởng tiền sao, tiền của mình đã quá nhiều. Thưởng quyền sao, bản thân mình lại không muốn vào thể chế. Vậy thì còn có cái gì có thể xuất ra nữa hay sao?

- Tuy nhiên tôi là người trong Nhà nước, hiện tại lại đang đứng ở Văn phòng Bộ nên tôi vẫn muốn nói một câu, người khác nói những lời này tôi không tin còn cậu nói thì tôi tin.

Hậu Vệ Đông nói. Những lời này của hắn cũng không phải có ý nịnh nọt Tần Lạc mà hắn thật sự tin tưởng. Từ sau khi tiếp nhận vị trí thư ký cho Thái Công Dân hắn đã cố ý tìm kiếm hồ sơ về Tần Lạc và phát hiện ra Tần Lạc quả thật là một lòng phát dương Trung Y, càng làm cho người ta khó có thể tin chính là hắn không chỉ bằng hành động mà đầu tư rất nhiều tài chánh vào Trung Y.

Thí dụ như sau Trung Y công hội vừa mới được thành lập hắn trước sau đã đầu tư vào mấy tỷ. Tại Hoa Hạ có mấy doanh nghiệp dám đầu tư vào sản xuất Trung Y với quy mô lớn như vậy? Tuy nhiên về sau chứng minh ánh mắt của hắn phi thường độc đáo, giá trị của Trung Y công hội hiện tại được đánh giá đã vượt qua 30 tỷ.

Tần Lạc tươi cười hỏi:

- Thái bộ trưởng đang ở đâu vậy?

- Đang ở văn phòng đợi cậu đấy.

- Ông ấy không nghỉ trưa à?

Yến Kinh vào tháng sáu tháng bảy là thời điểm thời tiết đặc biệt oi nóng khó chịu, nếu không nghỉ trưa một chút thì buổi chiều rất mệt. Khổng Tử không phải đã viết “giữa trưa mà không ngủ, buổi chiều suy sụp”.

- Chưa gặp cậu thì sao có thể ngủ được?

Hậu Vệ Đông nói:

- Trong thời gian các cậu ở Mỹ bộ trưởng thường ngủ không ngon. Buổi tối không ngủ yên, sáng lại tỉnh giấc sớm. Lúc tôi đi đón ông còn thường xuyên hai mắt thâm quầng, bộ trưởng lo lắng cho các cậu.

- Anh nên khuyên ông ấy chú ý đến thân thể.

Tần Lạc nói.

- Anh biết.

Hậu Vệ Đông đáp ứng nói.

Sau khi gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh trung khí mười phần “mời vào”.

Thấy Tần Lạc đi vào, Thái Công Dân từ trên ghế salon đứng dậy đi nhanh đến chào đón, như thể bậc trưởng bối thấy con cháu mà mình yêu mến nhất vậy. Ông ta thân mật vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi nói:

- Hảo tiểu tử, cậu cuối cùng đã trở về rồi. Thấy cậu đứng trước mặt tôi mới thở phào.

- Cháu đã để cho bộ trưởng lo lắng rồi.

Tần Lạc cảm kích nói.

Thái Công Dân kéo tay Tần Lạc ngồi vào ghế salon rồi nói:

- Uống trà đi. Tôi vừa pha. Trước kia đều là bọn Vệ Đông pha cho tôi uống nhưng bây giờ tôi cũng đang học pha.

Tần Lạc ghé mông ngồi vào mép ghế sopha rồi làm bộ sợ hãi nói:

- Bộ trưởng, ngài làm như vậy thì cháu sao đảm đương được đây. Về sau này sao dám đến tìm ngài nữa?

- Tiểu tử, cậu...

Thái Công Dân lại vỗ vỗ vai Tần Lạc nói:

- Một ly trà thì có là gì? Cậu lần này vì quốc gia mà lập được bao nhiêu công lao đó?

- Biết rồi ạ.

Tần Lạc vừa cười vừa nói:

- Cháu đã đem từng việc ghi chép trong laptop để tránh quên mất.

- Tốt. Nhớ rõ là tốt rồi.

Thái Công Dân nói:

- Không chỉ có cậu phải nhớ mà tôi cũng phải gọi người khác tới để nhớ, để cả thế hệ này phải biết rõ cậu đang làm cái gì, đời sau cũng phải nhớ cậu đã làm được cái gì. Tần Lạc, cậu nói xem muốn tôi thưởng thế nào?

- Bột trưởng, lần trước chúng ta đã thảo luận qua vấn đề này rồi.

Tần Lạc nói.

- Đúng vậy.

Thái Công Dân khó xử nói:

- Tôi rất muốn thưởng cho cậu nhưng mỗi lần đều không biết nên dùng cái gì để thưởng. Bất quá lần này không thưởng không được. Không chỉ có Bộ chúng ta muốn thưởng mà ngay cả quốc gia cũng muốn thưởng cho cậu.

- Mọi ngườ không nên khách khí như vậy chứ.

Tần Lạc nhìn Thái Công Dân nói:

- Bộ muốn thưởng cho cháu cái gì?

Thái Công Dân nhìn Tần Lạc nói:

- Ta biết rõ cậu đang toan tính hai chữ “danh y”. Những thứ khác tôi có thể không cho được cậu bất quá chuyện này thì tôi có thể giúp được một chút. Không phải có người dùng cậu làm nguyên mẫu một bộ phim gọi là “Thiếu niên Y Vương” gì đó sao?

- Đúng vậy.

Tần Lạc ngại ngùng nói:

- Vốn cháu không có ý đấy. Tuổi cháu còn trẻ, làm gì đã được như vậy, bọn họ không nên làm như vậy.

- Tần Lạc, cậu cũng không cần quá khiêm tốn.

Thái Công Dân nghiêm mặt nói:

- Cậu biết không? Quốc gia chúng ta chính là cần những người điển hình như vậy. Lực lượng của thần tượng là vô cùng lớn đó, cậu vì quốc gia mà làm cái này cũng vì Trung Y mà làm một chuyện lớn. Hơn nữa, lực ảnh hưởng của cậu càng lớn thì càng dễ thu hút thêm người đầu tư vào nghề này và bảo vệ cái nghề này. Cho dù bọn họ không làm Trung Y thì tại những lĩnh vực khác giống cậu có thể làm ra nhiều thành tựu phi phàm. Theo cá nhân tôi thì bộ phim này ra rất được đúng thời điểm.

- Tôi đã báo cáo tình huống này với Thủ tướng và ngài đã có chỉ thị cho truyền thông các cấp phải tích cực tham dự vào sự kiện này, nhanh chóng kích thích sự quan tâm phấn đấu của các tầng lớp nhân dân. Hơn nữa còn muốn tổ chức cho nhân viên công vụ cả nước quan sát học tập.

Nói thật, nếu như truyền thông cả nước đều tham dự lăng xê bộ phim này thì “Thiếu niên Y Vương” không muốn hot cũng khó nhưng nếu muốn tổ chức cho nhân viên công vụ quan sát học tập thì đây là tạo ra một thị trường khổng lồ cở nào a?

Thế nhưng Tần Lạc cũng không cảm kích nói:

- Cám ơn hảo ý của Thủ tướng và Thái bộ trưởng. Nếu như truyền thông nguyện ý giúp tuyên truyền mở rộng lời thì cháu rất thích còn tổ chức cho nhân viên công vụ quan sát học tập thì thôi đi. Cháu nghĩ bọn họ nên tự đến rạp chiếu phim mà xem.

Thái Công Dân cười to nói:

- Tôi cũng đã nói với Thủ tướng rồi. Tôi biết rõ cậu sẽ tiếp nhận phần thứ nhất và cự tuyệt cái thứ hai.

- Sinh ra cháu là cha mẹ còn hiểu cháu nhất là Thái bộ truởng.

Tần Lạc hơi vuốt đuôi nịnh bợ nói.

- Ha ha, tiểu tử cậu thật giảo hoạt, ngay cả đám người Mỹ kia cũng đều bị cậu lừa gạt rồi.

Thái Công Dân một chút cũng không để ý đến việc Tần Lạc ngẫu nhiên miệng lưỡi trơn tru nói:

- Bất quá, tôi sẽ tổ chức cho hệt thống nhân viên Bộ Y tế đi xem bộ phim này. Đây cũng không phải vì cậu đâu, Tần Lạc, cậu cũng biết hệ thống y tế hiện tại có rất nhiều tệ nạn, tôi muốn cho bọn họ xem một bác sĩ chính thức thế nào là vì nhân dân phục vụ.

- Dạ được.

Tần Lạc gật đầu:

- Cháu làm nhiều chuyện như vậy mà không được đồng nào. Bôn họ kiếm tiền trên lưng nhân dân, cứ để bọn họ xấu hổ chút cũng tốt.

- Cậu cũng độc miệng thật.

Thái Công Dân dùng ngón tay chỉ Tần Lạc cười nói. Hắn quay người nhìn Hậu Vệ Đông đang dọn bàn làm việc của hắn nói:

- Vệ Đông, tôi không còn việc gì nữa, cậu đi ra đi.

- Vâng.

Hậu Vệ Đông biết rõ lãnh đạo cùng với Tần Lạc có chuyện trọng yếu cần thương lượng nên lập tức biết điều lui ra ngoài.

Đợi đến lúc Hậu Vệ Đông đóng cửa ra ngoài, Thái Công Dân nhìn Tần Lạc nói:

- Cậu cảm thấy có nên tiết lộ đoạn video kia ra ngoài hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.