Choang!
Một vật quý hiếm thời kỳ nhà Minh Thanh bị nén văng vào tường vỡ tan, những chiếc lá to bản ở trên tường với những khuôn mặt và nụ cười xấu xí, như thể đang cười chế nhạo hàng chục người của Cừu gia ở trong căn phòng này.
“Xảo trá. Bọn chúng thế này là xảo trá … tổn thất của bọn chúng thì có liên quan gì tới Cừu gia chúng ta chứ? Dựa vào đâu mà chúng ta phải chịu những tổn thất của chúng?” Cừu Dật Thanh thở hổn hển nói.
Ngày trước chỉ có chuyện là bọn họ đi bắt nạt người khác, từ trước tới giờ chưa từng có chuyện bị hết người nọ lại đến người kia đè đầu cưỡi cổ như bây giờ. Dưỡng khí công của ông có tốt đến mấy đi chăng nữa thì vẫn không chịu được muốn chửi cha chửi mẹ lên.
“Mười tỷ? Thế mà hắn còn có thể bảo người đem đến được.” Cừu Dật Vân cũng sa sầm mặt lại nói. “Đừng nói chúng ta không thể đưa cho hắn số tiền này, mà nếu có đưa được, thì làm thế không phải là tự trát cứt vào mặt mình hay sao? Ngọn núi lửa này động tĩnh lớn thế, chẳng lẽ bên trên lại không có bất cứ ý kiến gì hay sao? Đến lúc đó Cừu gia chúng ta không phải sẽ bị người ta lôi ra đánh cho tơi bời ư?”
“Ăn hiếp người quá đáng. Nó làm thế là bắt nạt Cừu gia chúng ta không có người … gọi điện cho lão tam, bảo cậu ấy đứng ra nói giúp vài câu đi. Ngày trước nhà người ta có chuyện gì tìm đến tận nhà, cậu ấy còn nói giúp, bây giờ nhà chúng ta có chuyện thì nó lại câm điếc luôn à?”
“Lão tam? Lão tam hiện giờ một lòng một dạ muốn bò lên trên, chỉ muốn cắt đứt quan hệ với Cừu gia chúng ta ngay lập tức ấy chứ … việc của Trọng Ngọc lần trước nếu anh ấy đồng ý đứng ra bảo lãnh thì Trọng Ngọc làm sao xảy ra chuyện như thế chứ?”
“Anh năm cũng không nên nói như vậy. Khi đó quyết định từ bỏ Trọng Ngọc là do cả nhà chúng ta thương lượng hết rồi mới làm thế, chúng ta giờ không thể đổ dồn hết trách nhiệm lên đầu của anh ba được chứ?”
Cừu Dật Thanh cảm thấy mọi người như sắp cãi nhau đến nơi, liền đập bàn một cách chán ngán, nói: “Ồn ào cái gì thế? Ồn ào cái gì thế? Việc bên ngoài còn chưa giải quyết xong mà trong nhà đã loạn cào cào hết cả lên rồi? Tìm mọi người đến để bàn bạc tìm ra cách giải quyết chứ không phải đến đây để nghe mấy người cãi cọ nhau.”
Trong cái gia đình này thì Cừu Dật Thanh vẫn còn uy lắm, thấy ông ta đập bàn một cái thì mọi người cũng tạm thời ngậm miệng lại.
Cừu Dật Thanh lướt mắt nhìn tất cả mọi người ở đây một lượt, trầm giọng nói: “Mọi người suy nghĩ xem việc này rốt cuộc phải xử lý ra sao?”
“Anh cả, lời nói của một tên nhãi vớ vẩn cũng đáng tin hay sao? Hắn thích cho người đưa đến thì đưa, chúng ta coi như không nhận được là được. Việc của ông cụ không thể kéo dài thêm được nữa, phải mau chóng an táng thôi …”
“Đúng đấy. Cừu gia chúng ta chẳng liên quan gì tới vụ hỏa hoạn ở trường đua ngựa Hoa Điền, nó tự thiêu nó thì liên quan gì đến chúng ta chứ? Ức hiếp người khác cũng phải có giới hạn chứ?”
“Nhưng mọi người đã nghĩ tới điều này bao giờ chưa?” Cừu Dật Vân cau mày nói: “Hắn đưa đơn giá tiền đến tận nhà Cừu gia chúng ta một cách to gan lớn mật như vậy, như vậy đủ để nói lên điều gì? Chứng tỏ một việc là hắn ta đã nhận định mồi lửa này chính là do Cừu gia của chúng ta gây ra, chứng tỏ rằng hắn ta đã quyết định sống chết với Cừu gia rồi, bất luận chúng ta có nói gì, làm gì thì người ngoài cũng không tin đâu.”
Có người không nhịn nổi nữa, cười khẩy nói: “Chú hai, chú nói thế là ý gì? Lẽ nào nói Cừu gia chúng ta vô duyên vô cớ phải đưa cho con rể tương lai của chú mười tỷ ư? Kỳ thực thì nếu làm vậy thật thì cháu cũng không có ý kiến gì, tiền trong nhà không để cho người ngoài mà, ngày sau con tiện nhân đó sinh con đẻ cái rồi thì cũng để cho nó họ Cừu là được rồi.”
“Cừu Trọng Xương, mày có tin là tao xé rách luôn cái mồm mày ra không?” Cừu Dật Vân đập vào bàn trà đánh bốp một cái gầm lên nói. Bàn trà bị đập mạnh quá rung lên từng hồi, cả bộ ấm trà ở trên bàn đều bị rơi hết xuống đất.
Cừu Trọng Xương vẫn nhếch khóe miệng cười khẩy một cái, một bộ dạng không chịu thua cuộc, nhưng lại không dám đối đầu tiếp với Cừu Dật Vân nữa.
Cừu Yên Mị thở dài một tiếng nói: “Nếu mọi người còn tiếp tục ầm ĩ thế này thì buổi họp ngày hôm nay coi như chẳng được tích sự gì hết.”
“Yên Mị, cháu nói ý kiến của mình xem.” Cừu Dật Thanh nói. Ông ta biết rằng người phụ nữ đời thứ ba của Cừu gia này rất có trí tuệ, đến Yến Kinh chưa được bao lâu mà đã có một căn cơ khá tốt rồi, đã thế còn có mối liên hệ tốt đẹp với những người như Bạch Phá Cục, Tần Tung Hoành. Nếu không phải nàng là một phụ nữ, thì đời thứ ba của Cừu gia hoàn toàn có thể để cho nàng tiếp nhiệm, dù gì thì cũng hơn tên Cừu Trọng Xương chỉ biết tranh quyền đoạt lợi mà chẳng biết làm gì nhiều.
Cừu Yên Mị nhìn Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu một cái rồi nói: “Việc này Cừu gia chúng ta không gột sạch được đâu, cháu cũng không tin là do Cừu gia nhà ta làm. Nhưng Tần Lạc có tin điều đó không? Những người đứng sau lưng Tần Lạc liệu có tin vào điều đó không?”
“Yên Mị, ý của cháu giống như của cha cháu sao?” Cừu Dật Thanh cau mày nói.
Bảo Cừu gia cầm mười tỷ nhân dân tệ đi mua cái gọi là bình an, điều đó không thể được. Hơn nữa, cho đến tận bây giờ ông ta cũng vẫn chẳng coi Tần Lạc ra gì.
Một tên nhãi ranh vừa mở miệng ra đã đòi người ta mười tỷ rồi, là hắn ta ngu ngốc hay là hắn đều coi mọi người trở nên ngu ngốc hết cả rồi đây?
Tất nhiên là Cừu Yên Mị cũng nhìn ra được ánh mắt không vui của Cừu Dật Thanh, liền nhẫn nại giải thích: “Mọi người đều biết rằng, trước khi sự việc này xảy ra thì đã có người gọi điện thông báo tình hình về nơi ở của cô ấy với Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu…”
Cừu Yên Mị biết là mọi người đều không hy vọng phải nghe đến cái tên Lệ Khuynh Thành, nàng sợ mọi người kích động quá nên đã dùng ‘cô ấy’ để thay thế.
“Đó là một âm mưu.” Cừu Trọng Xương nói.
“Đúng vậy, đó chính là một âm mưu. Là một âm mưu nhằm thẳng vào Cừu gia chúng ta.” Cừu Yên Mị nói. “Lẽ nào mọi người lại không phát hiện ra một điều, tất cả mọi sự thật đều chứng minh cho một việc, có người đang đẩy chúng ta vào thế đối địch với Tần Lạc hay sao? Cháu không biết mục đích của bọn họ là gì, nhưng bọn họ chắc chắn
“Chưa biết chừng lại chính là con đĩ đó làm đấy.” Cừu Đình Đình từ sau khi bị Tần Lạc xé rách áo tại Tấn Nghi Quán thì suốt thời gian vừa rồi cô ta đều không đến trường học. Luận xem thù hận của ai trong Cừu gia đối với Lệ Khuynh Thành là sâu đậm nhất, thì chắc chắn giờ đây cô ta sẽ xếp ở vị trí đầu bảng. Vì vậy mà cô ta không ngại gì dùng những từ ngữ ác ý nhất để nói về người đàn bà ghê tởm kia. “Nó muốn tiêu diệt Cừu gia, mà đây chính là cách tốt nhất, mượn đao giết người.”
“Không bao giờ có chuyện như vậy.” Cừu Yên Mị nói. “Cô ấy cũng suýt chút nữa bị lửa thiêu cháy. Nếu không phải là Tần Lạc đã xông vào biển lửa để cứu người thì chắc giờ cô ấy đã không còn nữa rồi.”
“Khổ nhục kế mà, làm gì có ai không biết chơi trò này chứ?”
“Nếu mà đốt cháy hết thì tốt biết mấy.” Cừu Trọng Mưu lên tiếng nói.
Câu nói này vừa được thốt lên thì tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cừu Trọng Mưu.
Cừu Trọng Mưu cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ khiến cho mọi người có phản ứng mạnh đến vậy.
Rất nhanh, hắn đã hiểu ra được nguyên nhân.
Câu nói này của mình vô tình đã nói trúng tim mọi người rồi thì phải? Nếu mà Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc đều chết trong biển lửa đó, thì làm gì có những việc phiền phức về sau này chứ?
Cừu Yên Mị cau mày nói: “Cháu vẫn cho rằng chúng ta chỉ thích hợp làm bạn của Tần Lạc mà thôi, cho dù là không làm bạn được thì cũng không nên trở thành kẻ địch. Thứ nhất, chúng ta không thể chịu được những tổn thất quá lớn. Cho đến tận bây giờ mà Bách Giai Nhạc vẫn bị giới truyền thông truy lùng đuổi đánh, chú ba dù đã nói với mấy người bạn chiến hữu của chú ấy rồi nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, lẽ nào điều này vẫn không khiến cho mọi người phải cảnh giác về thực lực của Tần Lạc ở phía nam hay sao? Thứ hai đó là, chúng ta có khả năng trở thành con cờ trong tay người khác. Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu chỉ vừa mới nhận được cú điện thoại của một người thần bí, vậy mà ngay sau đó đã xảy ra hỏa hoạn rồi. Nếu để cho Tần Lạc biết được chuyện này thì anh ta sẽ nghĩ gì đây?”
Mặc dù không ưa gì cô con gái đó của mình, nhưng là một thương nhân thành công, Cừu Dật Vân rất đồng tình với những lời của Cừu Yên Mị, ông nói: “Yên Mị, con cho rằng việc này nên xử lý thế nào đây?”
“Con cần phải đi gặp Tần Lạc một chuyến, giải thích rõ mọi việc cho anh ấy.” Cừu Yên Mị nói.
Cừu Dật Thanh gật đầu nói: “Oan gia nên hóa giải chứ không nên buộc chặt hơn. Cháu đem phần quà đi rồi nói năng cẩn thận để cho sự việc được suôn sẻ. Người trẻ tuổi mà, để cho cậu ta một lối đi là được rồi. Chắc chắn cậu ta sẽ không nhận định rằng trận phóng hỏa này là chúng ta làm đâu. Nếu cậu ta vẫn không chịu thôi thì cũng đừng trách chúng ta không khách khí.”
Cừu Yên Mị quay ra nhìn Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu nói: “Để Trọng Dung và Trọng Mưu đi cùng cháu đi. Cú điện đó là do hai người bọn họ nghe, bọn họ phải nói rõ việc này thì mới có sức thuyết phục được.”
Cừu Dật Thanh do dự một lát, rồi cũng gật đầu đồng ý, nói: “Được, thế thì để Trọng Dung, Trọng Mưu đi với cháu.”
… …
“Thật là phiền quá! Cậu báo cho Tần Lạc một tiếng, cứ nói là bạn của anh ấy là Cừu Yên Mị đến thăm anh ấy.” Cừu Yên Mị mỉm cười nói với gã vệ sĩ đứng ngoài cửa.
Gã vệ sĩ nhìn Cừu Yên Mị một lượt rồi nói: “Xin chờ cho một lát.”
Nói xong bèn quay người đi vào bên trong viện điều dưỡng.
“Chị rốt cuộc là muốn làm gì?” Cừu Trọng Mưu cười nhạt nói. “Chị đưa chúng tôi đến đây rốt cuộc là có ý đồ gì? Chị biết rõ là tôi và anh ta có mâu thuẫn với nhau mà.”
“Dẫn hai người đến chính là để hóa giải mâu thuẫn đấy.” Cừu Yên Mị nói. “Chính là vì mấy người có mâu thuẫn với nhau, nên tôi mới đưa hai người đến đây. Hai người là những người đáng hiềm nghi nhất trong lần hỏa hoạn này ở trường đua ngựa Hoa Điền. Nếu không thì người ta vì sao lại chỉ gọi điện đến điện thoại của cậu chứ?”
“Chị hoài nghi chúng tôi sao?” Cừu Trọng Dung nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống Cừu Yên Mị, nói.
“Tôi không nghi ngờ gì hai người, nhưng người khác sẽ nghi ngờ. Nếu hai người có thể chủ động đến giải thích rõ mọi sự việc, thì với trí thông minh của Tần Lạc, anh ấy chắc chắn sẽ biết đằng sau vụ việc còn có uẩn khúc khác nữa. Có đều là hai người tốt hơn cả hãy bỏ ngay cái phong cách ngạo mạn của mình đi, thái độ nên tỏ ra cung kính hơn một chút. Hiện giờ đang là thời khắc nguy nan của Cừu gia, chúng ta có việc cần cầu cứu sự giúp đỡ của người khác, không đến phiên hai người tỏ vẻ thiếu gia ở đây đâu.”
Cừu Trọng Mưu đang định lên tiếng phản bác thì Cừu Trọng Dung kéo giật người hắn lại, nhìn Cừu Yên Mị cười hê hê nói: “Chúng tôi hiểu rồi. Chỉ cần điều đó tốt với Cừu gia thì mất chút thể diện cũng có gì là đáng nói đâu?”
Rất nhanh, gã vệ sĩ đó đã quay lại.
Anh ta nhìn ba người Cừu Yên Mị một lần nữa rồi nói: “Tần Lạc tiên sinh mời mấy người vào bên trong.”
“Cảm ơn.” Cừu Yên Mị cảm kích nói, tảng đá lớn treo lơ lửng trong lòng cuối cùng thì cũng được đặt xuống. Chỉ cần Tần Lạc đồng ý gặp bọn họ, thì sự việc đã có chuyển biến rồi. Nếu ngày hôm nay mà bị tiếp đãi lạnh nhạt thì bọn họ có thể mau chóng trở về chuẩn bị liều chết với người ta đi là vừa.
“Đợi chút đã.” Gã vệ sĩ ngăn bước chân của ba người lại, vung tay lên nói: “Soát người đã.”