Lục soát ư?
Điều đó quả là một sự sỉ nhục một cách trần tụi nhất.
“Anh coi chúng tôi là loại người gì thế? Chúng tôi đến đây để thăm bệnh nhân, chứ không phải là phạm nhân đi vào tù.” Cừu Trọng Mưu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bèn lớn tiếng răn đe gã vệ sĩ trước mặt mình.
Gã vệ sĩ chẳng nói lại lời nào, như thể chưa hề nghe thấy gì vậy.
Nhưng thân hình cao lớn to khỏe của anh ta cứ đứng chặn ở đó với bộ dạng một người đứng chắn quan ải, vạn người không thể vượt qua.
Thái độ của anh ta rất rõ ràng, đó là không để cho soát thân thì không cho vào trong.
“Để cho bọn họ lục soát đi.” Cừu Yên Mị cười nói. “Dù sao thì trên người chúng tôi cũng chẳng đem theo bất kỳ vũ khí nào.”
“Không sao, soát đi.” Cừu Trọng Dung cũng phụ họa theo lời của Cừu Yên Mị, nói: “Người ta vừa mới xảy ra một việc như vậy thì cũng nên cẩn thận một chút là đúng thôi, ai bảo Cừu gia chúng ta là người đáng hiềm nghi nhất chứ.”
“Anh soát đi.” Cừu Yên Mị nói với gã vệ sĩ.
Gã vệ sĩ vừa vẫy tay một cái thì lập tức có hai người từ đâu chạy ra bắt đầu tiến hành lục soát trên người của Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu.
“Tôi không cần lục soát ư?” Cừu Yên Mị cười hỏi.
“Không cần, Tần tiên sinh nói cô là bạn của anh ấy.” Gã vệ sĩ to con thật thà nói.
Cừu Yên Mị bỗng thấy ấm áp hơn, trong lòng thầm đánh giá Tần Lạc cao hơn lên một bậc.
Cho đến tận bây giờ thì lòng thù hận đối với Cừu gia vẫn chưa làm mất hết ý chí của anh ấy. Người đàn ông bé nhỏ này không hề đơn giản, ngây ngô như những gì biểu hiện ra bên ngoài chút nào.
Đợi khi Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu đều được lục soát xong xuôi, thì Cừu Yên Mị liền dẫn theo hai người đi vào bên trong.
Suốt dọc đoạn đường được canh gác cẩn thận, nghiêm ngặt. Hiển nhiên có thể thấy được rằng, sự an toàn của Tần Lạc và những người khác được đưa lên đến mức cao nhất.
Gã vệ sĩ to con đứng gõ cửa một phòng bệnh, tiếng mời vào của Tần Lạc từ bên trong vọng ra.
“Mời.” Gã vệ sĩ to đưa tay ra hiệu mời vào bên trong, sau đó bản thân anh ta thì chủ động rời đi.
Cừu Yên Mị đẩy cửa phòng ra thì thấy Tần Lạc đang nằm tựa vào đầu giường đọc sách.
“Đến rồi à.” Tần Lạc chủ động bỏ quyển sách trên tay mình xuống, mỉm cười nói với Cừu Yên Mị.
“Đến để thăm anh.” Cừu Yên Mị cười nói. “Tối qua vừa nghe nói Hoa Điền gặp hỏa hoạn, tôi liền lập tức đến đó. Sau đó đứng bên ngoài đợi một hồi mà vẫn không thấy anh ra, đến khi anh ra rồi thì lại ngất lịm đi nên chẳng có cách nào nói với anh một tiếng.”
Cừu Yên Mị nói đến chuyện tối qua mình vội đến Hoa Điền để gặp Tần Lạc trước, làm vậy có thể sẽ khiến Tần Lạc có thiện cảm hơn cũng nên.
“Cảm ơn cô.” Tần Lạc gật đầu nói. Việc Cừu Yên Mị đến đó thì hắn cũng nghe Lữ Hàm Yên nói lại rồi, và cũng biết rõ mục đích vì sao nàng lại vội vã đến vậy.
“Không cần phải khách khí.” Cừu Yên Mị nói. “Kỳ thực là tôi đến đây cũng là muốn nói rõ sự tình ra, tôi không hy vọng có hiểu lầm gì giữa tình bạn của chúng ta.”
“Giữa chúng ta chẳng có hiểu lầm gì cả.” Tần Lạc cắt lời Cừu Yên Mị nói. “Chúng ta vẫn là bạn. Ngày trước là thế, ngày sau cũng thế.”
Cừu Yên Mị cười khổ, nói: “Ý tôi muốn nói là giữa Cừu gia và anh. Nghe nói Hoa Điền bị hỏa hoạn thì trên dưới Cừu gia ai nấy đều lo lắng không yên.”
Tần Lạc liếc mắt nhìn Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu một cái, cười nói: “Lo lắng xem tôi có bị hỏa thiêu chết không, phải không?”
“Tần Lạc, chúng tôi …”
“Nếu tôi mà là một thành viên của Cừu gia thì tôi cũng nguyền rủa mình như vậy thôi.” Tần Lạc cười hề hề nói.
Cừu Yên Mị thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, một số ít người quả là có ý nghĩ như vậy, vì dù thì nếu anh và Khuynh Thành đều không còn nữa thì nguy cơ của Cừu gia cũng coi như là được giải trừ hết. Thế nhưng, tôi lấy nhân cách của tôi để cam đoan với anh rằng, trận hỏa hoạn này không liên quan gì đến Cừu gia cả.”
“Cô bảo tôi làm thế nào để tin vào điều đó đây?” Tần Lạc hỏi ngược lại.
Cừu Yên Mị đưa mắt lên ra hiệu với Cừu Trọng Dung, Cừu Trọng Dung thấy vậy liền nói: “Thực ra thì việc này còn có một số uẩn khúc bên trong.”
“Anh ta là ai?” Tần Lạc hỏi.
Cừu Trọng Dung khẽ cứng đờ mặt lại, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường, cười nói: “Tần thiếu gia chắc là quên rồi, chúng ta đã gặp nhau ở Toàn Tụ Đức. Tôi tên là Cừu Trọng Dung, là em họ của Yên Mị.”
Tần Lạc nhì hắn ta với ánh mắt đờ đẫn, nói: “Có uẩn khúc gì?”
“Thực ra thì trước lúc xảy ra hỏa hoạn, Cừu Trọng Mưu đã nhận được một cú điện thoại từ một người nặc danh.” Cừu Trọng Dung nghiêm túc nói. “Người đàn ông đó nói cho chúng tôi biết chỗ ở của cô Lệ, nói rằng chúng tôi nhất định là có hứng thú với điều này.”
“Sau đó hai người liền đi phóng cho một mồi lửa phải không?” Tần Lạc cười nhạt nói.
Cừu Trọng Mưu tức giận đùng đùng, định bước lên trước lên tiếng, nhưng bị Cừu Trọng Dung kéo lại, cười nói: “Hai anh em chúng tôi sau khi nhận được cú điện thoại đó thì cảm thấy có gì đó không bình thường, liền lập tức đem chuyện này nói cho cả nhà biết. Vốn dĩ chúng tôi vẫn cho rằng đây là một trò nghịch ngợm của ai đó, không ngờ không lâu sau thì nghe nói Hoa Điền xảy ra hỏa hoạn.”
Cừu Trọng Dung rút một tờ giấy trong túi mình ra nói: “Đây là số điện thoại và thời gian mà người nặc danh đó gọi cho Cừu Trọng Mưu, anh có thể cho người đi điều tra tính chân thực của nó.”
“Bây giờ thì cái số này đã không thể liên lạc được nữa phải không?” Tần Lạc cười hỏi.
“Đúng vậy.” Cừu Trọng Dung gật đầu nói.
“Anh cho rằng cái trò này có thể lừa gạt được tôi sao?” Tần Lạc hỏi lại với giọng chế nhạo.
“Anh nói thế là có ý gì? Chúng tôi không làm thì chúng tôi nói là chúng tôi không làm. Anh dựa vào cái gì mà ngậm máu phun người? Nếu anh nói là do chúng tôi làm thì anh hãy đưa ra chứng cớ.” Cừu Trọng Mưu không nhịn nổi nữa, bên hét lớn với Tần Lạc.
Tần Lạc khẽ nhướng mày lên, tủm tỉm cười hỏi: “Đây chính là lời giải thích của anh sao?”
“Sự thực vốn dĩ là như vậy.” Cừu Trọng Mưu ương ngạnh nói.
“Ý của anh là … anh làm thế là ức hiếp tôi rồi đấy, anh có bản lĩnh thì đi tìm chứng cớ đi. Còn nếu không có chứng cớ thì đừng có mà động đến tôi. Có phải là ý anh muốn nói là vậy không?”
“Anh …” Cừu Trọng Mưu lửa giận đùng đùng trong người. Mẹ kiếp thế này là ai ức hiếp ai chứ? Mày cứ một mực nói là mồi lửa đó là do anh chúng tao phóng ra, cũng chính là mày bảo người đem đến Cừu gia tờ đơn tổn thất trị giá mười tỷ nhân dân tệ đó. Vậy mà bây giờ mày lại nói người ta ức hiếp mày à?
Người mà không có thể diện nữa thì vô đối rồi sao?
“Hai vị thiếu gia ở Yến Kinh không ai không nghe tên không ai không biết đến, tiếng tăm lẫy lừng Cừu Trọng Dung, Cừu Trọng Mưu, hai vị công tử sinh ra trong sung sướng, không ai dám đổ oan gì cho hai người, hai người trong mắt tôi chẳng khác gì một cái rắm.”
Tần Lạc đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, xông thẳng đến trước mặt Cừu Trọng Mưu.
Hắn tóm lấy cổ áo của Cừu Trọng Mưu rồi tát một cái đau điếng lên khuôn mặt sáng láng của hắn ta.
Bốp!
“Dùng hết mọi thủ đoạn để hãm hại, đối phó với tao ngay cả ngoài ánh sáng lẫn trong bóng tối.”
Bốp!
“Chửi người phụ nữ của tao là con đĩ, tiện nhân.”
Bốp!
“Để tao phải vào trại giam khi còn ở Kính Hải này…”
Bốp bốp bốp!
“Mày nghĩ là tao có thể quên hết những điều này sao?” Những cái tát của Tần Lạc cứu giáng liên tiếp xuống mặt Cừu Trọng Mưu một cách rẽ tiền, rất nhanh đã đánh cho khuôn mặt tuấn tú của Cừu Trọng Mưu đỏ ửng lên. “Tao không rộng lượng như mày tưởng đâu.”
“Tần Lạc, mày muốn làm gì …”
Tần Lạc ra tay nhanh quá, hơn nữa; lại không ai ở trong này ngờ tới. Đợi đến khi Cừu Trọng Dung có phản ứng thì Cừu Trọng Mưu đã bị Tần Lạc đánh cho mặt mũi bầm dập, trông vô cùng thê thảm.
Nghe đến tiếng thét chói tai ở sau lưng thì Tần Lạc mới buông tha cho Cừu Trọng Mưu, quay người một trăm tám mươi độ tóm gọn lấy cổ của Cừu Trọng Dung, sau đó giơ cao đầu gối lên, thúc mạnh vào bụng hắn ta.
Huỵch huỵchuỵch.
Đầu gối của Tần Lạc cứ nâng lên lại đặt xuống, giáng thẳng thừng vào bụng của Cừu Trọng Dung.
“Mày cho rằng mày chỉ cần cười cười thế là hết chuyện à? Mày cho rằng mày đến đây nhận sai thì tao sẽ tha lỗi cho mày à. Mày không phải muốn bán người phụ nữ của tao sang Nhật làm gái à? Mày có tin là tao sẽ bán mày qua Thái Lan làm đĩ đực không?”
Mặc dù bên cạnh xảy ra một trận chiến ác liệt nhưng Cừu Yên Mị vẫn đứng thờ ơ lạnh nhạt như người ngoài cuộc vậy.
Đợi đến khi Tần Lạc đánh mệt quá buông tay ra thì Cừu Trọng Dung và Cừu Trọng Mưu nằm bẹp ở đó như hai con chó chết vậy.
Tần Lạc quay đầu lại nhìn Cừu Yên Mị một cái, thì thấy đôi con ngươi làm rung động lòng người cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Hai người nhìn nhau cười đồng cảm.
“Hết tức rồi chứ?” Cừu Yên Mị cười hỏi.
“Cũng phải lấy lại chút lãi đã.” Tần Lạc gật đầu nói.
“Thế thì tốt.” Cừu Yên Mị nói. “Có thể nói chuyện riêng với anh vài lời được không?”
“Được.” Tần Lạc nói. Hắn tiến lại gần Cừu Trọng Dung, Cừu Trọng Mưu, sau đó đạp vào vị trí xương bả vai, hai người đó lập tức ngất lịm đi.
“Tôi biết là anh biết rõ việc này không liên quan gì tới Cừu gia.” Cừu Yên Mị thẳng thắn nói.
“Dự đoán của cô có thể là sai đấy.” Tần Lạc phủ nhận nói.
“Không phải anh không thể chắc mà chỉ là anh không muốn chấp nhận điều đó mà thôi.” Cừu Yên Mị cười nói. “Anh biết những điều bọn họ nói đều là sự thật, anh cũng biết là Cừu gia không thể làm một việc ngu ngốc như vậy vào thời điểm này, chỉ có điều đây chính là những điều anh muốn.”
“Sau khi xảy ra chuyện này thì anh có thể phát động công kích với Cừu gia mà chẳng chút kiêng nể gì. Sẽ chẳng có ai đồng tình hay thông cảm cho Cừu gia, cũng sẽ chẳng có ai viện trợ cho Cừu gia cả. Cái chờ đợi Cừu gia chỉ có thể là diệt vong mà thôi.”
Tần Lạc kinh ngạc nhìn Cừu Yên Mị, cười nói: “Nếu cô đã nghĩ thế rồi sao còn đến đây làm gì nữa.”
“Tôi muốn đến đây xem xem anh có thể làm được những gì cho người phụ nữ của mình.” Cừu Yên Mị nói.
“Đáp án đã đủ làm cho cô vừa lòng chưa?”
“Rất vừa lòng, có điều là tôi vẫn muốn nổ lực nốt lần cuối.”
Vừa nói Cừu Yên Mị vừa đưa tay lướt qua một cái, sau đó chiếc váy dài màu tím bằng lụa tơ tằm trên người nàng tuột xuống nằm yên trên mặt đất.
Một bộ ngực căng cứng, một làn da trắng muốt mềm mại, một vòng eo thon gọn, một chiếc rốn tròn như hạt ngọc trân châu. Càng làm cho hắn phải rớt máu cam đó là trên rốn nàng còn gắn một chiếc khuyên màu vàng tròn xoe.
Trên người nàng hiện giờ chỉ còn lại chiếc áo ngực màu tím ôm lấy bộ ngực căng tròn và một chiếc quần chíp mỏng tang cùng màu.
Một đường con uốn lượn, làn da mịm màng không chê vào đâu được hiện ra trước mắt hắn.
“Tôi cũng có thể trở thành người phụ nữ của anh.” Cừu Yên Mị đứng thẳng người trước mặt Tần Lạc, dịu dàng nói.