Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1289: Chương 1289: nôn ra máu




Trầm mặc.

Trầm mặc giống như chết.

Jackson từ trong ngăn kéo lấy hộp thuốc lá ra, rút một cây xì gà trong đó, sau đó dùng châm thuốc.

Vì hình tượng công chúng, hắn rất ít hút thuốc ở bên ngoài. Ở trong nhà mình thỉnh thoảng mới hút.

Vẻ mặt Lý Ngang âm trầm bất định, sau đó liền tối sầm lại.

Hắn cười ha hả mà nhìn xì gà trong tay Jackson, nói: "Nha. Xì gà cuốn tay xưởng Virgin Cuba. Tôi ngửi được hương vị của nó".

Jackson ném xì gà châm sẵn trong tay cho Lý Ngang, sau đó mình lại châm một điếu khác.

Lý Ngang hút một ngụm, nói: "Tiên sinh, đây đúng là hưởng thụ sướng nhất trên thế giới".

"Ừ. Tôi cũng cho là như thế". Jackson nói.

"Quả thật khó có thể tưởng tượng". Lý Ngang nói. "Chúng ta bây giờ mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ hưởng thụ xì gà, cũng có thể chỉ vì một lựa chọn sai lầm mà thành kẻ thù của nhau, loại cảm giác này đúng là quá tệ".

"Không. Đối với các người mà nói, đây là một lựa chọn sai lầm, nhưng với tôi mà nói, đây là lựa chọn phi thường chính xác. Bà Mã Thụy là mẹ của tôi, tôi yêu bà. Tôi cần bà tỉnh lại, bây giờ tỉnh lại chính là chuyện quan trọng nhất thế giới".

"Nhưng mà tiên sinh". Lý Ngang nói. "Nếu như vậy, ban đầu sao anh lại đồng ý kế hoạch này?"

"..." Jackson trầm mặc.

" Chẳng lẽ anh định nói với tôi, ban đầu anh không có nghĩ qua hậu quả như vậy?"

" Tôi đánh giá thấp tình cảm của tôi với bà Mã Thụy". Jackson trầm giọng nói. "Bây giờ nhớ lại, đây đúng là một tội ác. Tôi vĩnh viễn cũng không thể tha thứ bản thân".

"Nhưng mà, anh có nghĩ tới không, ban đầu anh đáp ứng kế hoạch này, hơn nữa cầm bảo hiểm một trăm triệu đô la của An Đặc Vạn tiên sinh bây giờ lại làm ra lựa chọn như vậy, đó chính là phản bội mua bán của các người".

"Có lẽ thế". Jackson hút một hơi xì gà tâm sự nặng nề, nói: "Nhưng mà, An Đặc Vạn tiên sinh vốn cũng không nên lấy an toàn tánh mạng mẹ tôi để làm coc mua bán này, điều này thật sự quá thất lễ".

Lý Ngang đặt xì gà trong tay vào trong gạt tàn thuốc trên bàn, sửa sang lại quần áo một chút, nói: "Như vậy, tôi cần báo cáo như vậy với An Đặc Vạn tiên sinh sao?"

"Đó là vấn đề của anh". Jackson nói, cũng không có ý tứ đứng lên tiễn khách.

" Cáo từ ". Lý Ngang nói.

" Lý Ngang tiên sinh, xin chờ một chút ". Franklin giữ lại nói. Hắn xoay người nhìn Jackson, nói: "Tiên sinh, chúng ta cần sự ủng hộ của An Đặc Vạn tiên sinh. Bọn họ là bạn của chúng ta, chúng ta nên lựa chọn đừng cùng phe với bọn họ, bình thuốc này chỉ là tạm thời. Chỉ là tạm thời khiến bà Mã Thụy hôn mê bất tỉnh. Đợi đến khi chuyện này qua đi, chúng ta tùy thời có thể làm cho bà tỉnh lại. Chỉ là để bà Mã Thụy thừa nhận một chút oan uổng như vậy, là có thể mang đến thu hoạch thật lớn chúng ta muốn, cho dù là bà Mã Thụy biết chuyện này, bà cũng sẽ đồng ý. Trên thế giới này, nào có mẹ không thương con chứ?"

"Phải. Nhưng mà, trên thế giới này, lại có người nào không thương mẹ mình chứ?" Jackson hỏi ngược lại nói. "Franklin, giúp ta tiễn Lý Ngang tiên sinh".

Thấy Franklin không cách nào làm cho Jackson thay đổi chủ ý, Lý Ngang xoay người rời đi.

"Tiên sinh, anh quả thật không suy nghĩ lại sao?" Franklin không cam lòng hỏi.

"Ừ. Franklin". Jackson ngẩng đầu nhìn Franklin, là thành khẩn như vậy. "Anh là trợ thủ thân nhất của tôi, cũng là người bạn tốt nhất của tôi, tôi cần anh ủng hộ tôi".

"Tôi tôn trọng quyết định của anh". Franklin nói, sau đó xoay người đuổi theo.

Tình yêu là xe hơi, mỗi một lần di chuyển, đều có thể trở thành mấy cây trên mặt đồng hồ. Một mét lại một mét, tích lũy thành mấy ngàn mấy vạn km, thời gian di chuyển càng dài, số cây trên mặt đồng hồ cũng càng lớn.

Thân tình giống như là xe guồng. Nó có thể thoáng cái xông lên tận mây, cũng có thể nhanh chóng rớt xuống đáy cốc. Nó có thể thoáng chốc từ lẻ biến thành một trăm, cũng có thể chỉ tích tắc từ một trăm biến thành lẻ.

Tình yêu là nầu súp lửa nhỏ, thân tình là xào rau lửa lớn.

Thân tình sở dĩ có thể có chênh lệch lớn như vậy, cũng là vì giữa người với người có một quan hệ huyết thống cực thần bí. Đây là trời sinh, không thể sửa, mà lại thâm căn cố đế.

Trước khi tới Mỹ, Lâm Hoán Khê còn mang một loại địch ý cực sâu với mẹ mình. Không chỉ là vì hoài nghi bà đâm lén dao sau lưng mình, còn có sự vô tình vô nghĩa bà vứt bỏ mình nhiều năm như vậy.

Nàng ngàn dặm xa xôi đi tới Mỹ, cũng có ý hưng sư vấn tội, báo thù rửa hận.

Nhưng mà, sau khi trải qua chuyện này, nhân vật gần như đã biến mất trong kí ức của nàng đột nhiên lại thành người quan trọng trong sinh mệnh của nàng.

Mà ngay cả Lâm Hoán Khê cũng thật không ngờ, nàng sẽ ôm một nhúm tóc của người phụ nữ kia mà khóc rống lên ở tha hương dị quốc.

Mấy ngày nay, Lâm Hoán Khê gần như không rời khỏi phòng mình, nàng không hề đảm nhiệm phiên dịch cho Tần Lạc nữa, do Tiểu Linh toàn quyền tiếp nhận. Cứ thế, nàng cũng không có xuống lầu ăn cơm. Mỗi lần đều là Tần Lạc đưa lên cho nàng.

Nét mặt của nàng bình tĩnh, nhưng tâm tình xuống thấp.

Nàng không nói một lời, lại thương tâm gần chết.

Cho nên, chỉ cần có thời gian, Tần Lạc đều sẽ trở lại trong phòng nói chuyện với nàng.

" Hôm nay lúc ăn cơm, Vương Dưỡng Tâm đột nhiên hỏi Lương Triều Vĩ cùng Trương Quốc Vinh về một bộ phim, tên là gì nhỉ?"

"Sau đó tiểu Nhã rất kích động mà trả lời". Tần Lạc cười ha hả nói. "Thần kỳ chính là, Tiểu Linh lại chắc chắn gật đầu, nói đúng chính là tên này. Thấy mọi người cười đến sặc sụa, hai người bọn họ biết mình nói sai rồi".

Thật ra câu chuyện cười này cũng không phải xảy ra ở trên bàn cơm hôm nay, mà là di động Tần Lạc thu được câu chuyện cười. Hắn gia công thay hình đổi dạng nó một phen, sau đó thông qua miệng nhân vật bên cạnh gia tăng độ chân thật cùng tính thú vị.

Quả nhiên, khóe miệng Lâm Hoán Khê nhếch nhếch.

Mặc dù như vậy, nội tâm Tần Lạc vẫn cảm thấy thỏa mãn phi thường. Cũng đã mấy ngày, Lâm Hoán Khê nào từng biểu lộ vẻ mặt vui vẻ này chứ?

" Bọn họ đúng là ngốc". Tần Lạc nói. "Cho dù người gần như không coi phim như anh đây, cũng biết tên nó là "Phong quang tảo tiết" ấy chứ".

Vì vậy, Lâm Hoán Khê cuối cùng nhịn không được cười ra tiếng.

Tần Lạc âm thầm cám ơn trời đất, chính mình kể cố sự dung tục như vậy, cũng chính là vì cố gắng để hồng nhan cười một tiếng nha. Nếu Lâm Hoán Khê có thể cười không ngừng như vậy, bảo hắn mỗi ngày nhảy thoát y cho nàng cũng được, chỉ cần nàng đồng ý cười.

Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc, nói: "Đây không phải là phong cách của anh".

"Là sao?" Tần Lạc nhìn Lâm Hoán Khê, hỏi: "Phong cách của anh là gì?"

Lâm Hoán Khê suy nghĩ nghiêm túc một chút, lắc đầu nói: "Không thể nói rõ được".

"Anh cũng không biết phong cách của anh là dạng gì". Tần Lạc tiến lên ôm sát Lâm Hoán Khê, thấp giọng nói: " Anh chỉ là muốn kể một câu chuyện có thể khiến em vui vẻ, về phần nội dung câu chuyện, cũng không có gì hay để để ý. Trong phòng của mình kể chuyện cười cho bà xã mình còn cần hào hoa phong nhã sao? Hơn nữa, anh cũng không phải là một người hào hoa phong nhã".

Lâm Hoán Khê rất cảm động, nói: "Giành đi Mỹ, lại không thể giúp được anh. Thật xin lỗi".

Tần Lạc vỗ một cái lên mông Lâm Hoán Khê, nói: "Em còn khách khí với anh như vậy làm gì? Em là bà xã anh, sau này không được nói xin lỗi với anh. Em làm cái gì không làm cái gì đều được, đương nhiên chỉ cần em có thể vui là được".

"Hơn nữa, chúng ta có thể phá huỷ trụ sở của bọn họ, không thể bỏ qua công lao của em". Tần Lạc lo lắng mình nhắc tới chuyện này lại khiến Lâm Hoán Khê tức cảnh sinh tình, vội nói sang chuyện khác, nói: "Anh nghĩ, chúng ta liền có thể trở về rồi. Mỹ dù tốt, nhưng dù sao vẫn là quốc gia của người khác, hơn nữa, anh không thích ăn bò bít tết, bánh mì lại ăn không đủ no".

"Ừ. Chúng ta đi về". Lâm Hoán Khê nói, nàng thấy hộp nhỏ trên bàn, vành mắt đỏ hoe nói: "Mang bà trở về".

Hai người đang ôm nhau nói lời thủ thỉ, cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Tần Lạc đi tới mở cửa, liền thấy Tiểu Linh thở hổn hển đứng ở cửa, nói: " Bác sĩ Tần. Bà Mã Thụy lại bắt đầu hộc máu".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.