Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1288: Chương 1288: Tôi chính là một người vĩ đại như vậy




Jesus với cái đề tài này tương đối cảm thấy hứng thú.

Hắn hưng phấn mà nhìn Lý Nhân, phảng phất đã tìm được tri kỉ cuộc đời mình.

"Đúng. Anh nói quá đúng, tôi liền biết mà, trên thế giới này là có thần". Jesus nói. "Mặc dù tôi không rõ đạo giáo Trung Quốc là thế nào nhưng mà, tôi nghĩ nó có lẽ cũng giống với tín ngưỡng bọn tôi. Jesus là thần, đạo giáo cũng có thần của đạo giáo. Thần là không gì không làm được, mà chỗ nào cũng có. Chỉ có điều chúng ta không có cách gì thấy họ mà thôi. Nhưng mà, tôi biết, họ không ngừng đang yên lặng mà dõi theo chúng ta, ban phúc cho chúng ta, thoát tai cho chúng ta".

"Đợi chút đợi chút". Tần Lạc cắt đứt lời của Jesus, nói: "Làm sao anh biết thần anh tin ban phúc cho anh thoát tai cho anh?"

"Tôi cảm nhận được, tôi bây giờ sống rất hạnh phúc". Jesus nói. "Đây nhất định là thượng đế ban cho tôi".

"Vậy họ lúc nào thì miễn tai cho anh?"

"Nha. Thượng đế à". Jesus lên tiếng kinh hô. "Người nên trừng phạt dị đoan này, hắn không ngờ nghi ngờ sự tồn tại của người, tôi cùng anh đi gặp Hoàng Đế, hơn nữa còn có thể sống được trở về. Anh cho là, nếu không có thượng đế phù hộ, chúng ta có thể làm được hết thảy sao?"

"..." Tần Lạc quét mắt bốn phía, không thấy Phó Phong Tuyết ở trong phòng khách. Nghĩ thầm, may mà hắn không có ở đây, bằng không Jesus công lao lão đầu này đều đặt ở trên đầu Thượng Đế, hắn còn không rút kiếm chém gã này thành hai khúc à, muốn chém cũng phải đợi đến khi trở về lại chém nha. Bây giờ bọn họ còn cần kim bài đả thủ Jesus này.

Lý Nhân nở nụ cười, nói: "Tần Lạc, đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường, tôi từng xem phỏng vấn của cậu trên báo chí. Cậu lúc nhỏ cùng ông cậu đi qua không ít núi nổi tiếng cùng con sông lớn. Hẳn là chứng kiến không ít quang cảnh nhỉ?"

Tần Lạc cười gật đầu.

Hắn quả thật gặp qua không ít thứ, những thứ tận mắt thấy kia tùy tiện ném ra một thứ, đều có thể khiến cho thế giới kinh động.

Hắn gặp qua cụ già hơn một trăm tuổi có làn da tướng mạo như thiếu niên, hắn còn thấy người vọt lên bước chậm trên không trung trái với nguyên lý vật lý học, hắn từng thấy cự mãng ngủ cùng quan tài đá, mà cự mãng kia cso thể nghe hiểu tiếng người, hắn còn thấy người bảy ngày bảy đêm không ăn không uống tinh thần vẫn hăng hái, còn gặp qua rất nhiều người bình thường.

Trước kia Tần Lạc cứ thầm nghĩ, nếu mình không làm bác sĩ, mà làm một tác giả. Hắn ghi chép lại tất cả những gì mình chứng kiến được, nói không chừng còn dễ bán hơn so với "Quỷ thổi đèn", "Bút ký trộm mộ" kia.

Có điều, nghĩ đến Trung Quốc sách lậu nghiêm trọng, bọn tác gia mua không nổi nhà, lái không được xe, kiếm không được bạn gái, hắn liền quyết định đi cứu vớt trung y.

"Cậu từng thấy gì?" Lý hiếu kỳ hỏi.

Jesus cùng đầu to cũng nhìn hắn rất chờ mong. Xem ra, mỗi người đều có một khỏa tâm nhiều chuyện, liền xem nó có thức tỉnh hay không mà thôi.

"Sau này sẽ nói cho cô biết". Tần Lạc nói.

"Cậu đã gặp qua những thứ trái với nhận thức chúng ta, cậu cũng có thể tin thầy cậu đại khái quả thật có năng lực như thế đi, trên thế giới này có người có năng lực như vậy. Nhưng mà, có phải là thầy cậu không, tôi cũng không biết". Lý Nhân nói.

"Đúng vậy". Cố Bách Hiền gật đầu nói. "Tần Lạc, chúng ta không nói cái khác, liền nói trung y chúng ta đi, cậu xem ông cậu, cậu xem Lâm Thanh Nguyên, cậu xem lão Trác, bọn họ đều là người bảy mươi, tình huống cơ thể thế nào? Khí sắc, khí lực còn cả tinh thần mạnh hơn người năm mươi tuổi không ít đúng chứ?"

Điều này Tần Lạc không có biện pháp phủ nhận. Chỉ nói mấy lão trung y Tần Lạc biết, tuổi của bọn họ cũng không nhỏ, nhưng mà, tình huống thân thể bọn họ lại tốt vô cùng. Người trên bảy mươi, nhưng trên mặt không có một đốm người già, sắc mặt hồng nhuận, màu da cân xứng, thể lực sung kiện, không khác gì người bốn mươi năm mươi tuổi.

Bọn họ không có năng lực thần kỳ cỡ nào, bọn họ chỉ là hiểu được một ít phương pháp dưỡng sinh.

"Được rồi". Tần Lạc bị bọn họ thuyết phục. Hắn không thể không phục, nếu lại biện giải, nói không chừng Jesus sẽ quyết đấu với mình. "Có lẽ, sư phụ lão nhân gia quả thật tặng tôi một phần đại lễ".

"Những thứ này cũng chỉ là phán đoán của tôi". Lý Nhân nói. "Trở về cậu tìm ông ấy hỏi thử chẳng phải sẽ biết à".

Tần Lạc cười khổ.

Hắn ngược lại rất muốn tìm sư phụ hỏi một chút, cho dù không hỏi gì cả, tận hiếu đạo cũng được. Nhưng mà, lão nhân kia thần long thấy đầu không thấy đuôi, cả ngày muốn đi tìm thiên đạo gì đó, đi đâu tìm lão đây?

"Tôi muốn gặp thử thầy cậu". Ly nói. Nàng với vị đạo sĩ một kiếm bổ đôi con ruồi, hơn nữa nói câu "Đây chính là đạo" cảm thấy rất hứng thú.

"Thật ra cô gặp Long chủ chẳng khác nào gặp lão". Tần Lạc nói. Ít nhất, bộ dạng hai người bọn họ giống nhau như đúc, người bình thường bắt chước không được.

Sau đó, đề tài lại dẫn tới bệnh tình bà Mã Thụy, Cố Bách Hiền cùng Lý Nhân đều rất tò mò Tần Lạc làm sao thanh trừ huyết tụ trong não bà Mã Thụy. Hoens kéo tiểu Nhã làm phiên dịch cho lão, cầm cuốn sổ nhỏ trong tay mặt đầy mong chờ muốn ghi chép. Đây chính là tư liệu trực tiếp, sau này có giá trị rất lớn, có thể có tác dụng dẫn dắt cùng thúc đẩy nghiên cứu của hắn.

" Tần Lạc, dùng suy đoán của cậu, bà Mã Thụy lúc nào thì có thể tỉnh lại?" Cố Bách Hiền hỏi.

"Có lẽ chừng hai ngày". Tần Lạc vừa cười vừa nói. "Máu tụ trong não đã loại bỏ sạch sẽ, tùy thời đều có thể tỉnh lại".

"Vậy chúng ta có phải nên chuẩn bị mở họp báo không?" Vương Dưỡng Tâm kích động nói. Hắn liền biết đi theo Tần Lạc ra ngoài nhất đinh sẽ có chuyện tốt mà, hắn thích loại này cảm giác kinh tâm động phách rồi lại kinh hỉ liên tục này.

"Có thể thả ra chút tiếng gió với truyền thông trước". Tần Lạc nói. "Bây giờ bà Mã Thụy còn chưa tỉnh lại, chúng ta cũng không có cách gì xác định thời gian buổi họp báo cụ thể".

"Được. Tôi đi chuẩn bị". Vương Dưỡng Tâm nói.

Hoens sau khi nói một phen với tiểu Nhã, tiểu Nhã nhẹ gật đầu, nói với Tần Lạc: "Hoens tiên sinh vô cùng tò mò quá trình giải phẫu, ông ấy muốn biết anh dùng ngân châm thế nào để đuổi máu tụ trong đầu bà Mã Thụy ra mà không thương tổn thần kinh não của bà, ông ấy còn hỏi bà Mã Thụy lúc nào có thể tỉnh lại?"

" Vấn đề này nói rất dài dòng". Tần Lạc vừa cười vừa nói, sau đó kiên nhẫn giảng giải cho Hoens. Về phần danh từ "Khí cơ", "Huyệt vị", "Mạng nhện" hắn nói ông ta có thể nghe hiểu hay không, đó chính là vấn đề của ông ta.

Người nước ngoài muốn nghiên cứu trung y, nhất định phải vượt qua những nan đề này. Người Trung Quốc vì tiến tu ngoại ngữ, cũng khắc phục vấn đề vô cùng nhiều.

"Tiên sinh". Franklin đẩy cửa gian phòng Jackson ra, nói: "Lý Ngang tiên sinh xin gặp ngài".

"Lý Ngang?" Jackson buông văn kiện trong tay xuống, vẻ mặt không vui mà nhìn Franklin, nói: " Sao hắn lại tới? Franklin, là anh quyết định?"

"Vâng. Tiên sinh". Franklin thẳng thắng trả lời. "Tôi không có cách gì thuyết phục anh, nhưng tôi thấy anh cần nghe chút ý kiến của Antwerp tiên sinh, bọn họ đã nghe được tin tức bên này, cho nên phái Lý Ngang tới nói chuyện với anh".

Jackson đậy nắp bút máy lại, nói: "Mời hắn vào đi".

Lý Ngang là một người châu âu điển hình, thân cao đô con, hình dáng ngũ quan sâu. Nếu hắn không phải đầu trọc, coi như là một mỹ nam hiếm có.

"Tiên sinh, chào ngài. Rất vinh hạnh được thấy ngài". Lý Ngang bắt tay với Jackson cung kính mà không mất nhiệt tình. "Khi tôi tới, An Đặc Vạn tiên sinh cùng Cổ Tiệp Vũ tiên sinh đặc biệt yêu cầu tôi thay mặt bọn họ hỏi thăm anh. Bọn họ rất hy vọng có thể có cơ hội cùng đi ăn tối với anh".

"Cảm ơn anh". Jackson nói. "Cũng cảm ơn tình hữu nghị của An Đặc Vạn tiên sinh cùng Cổ Tiệp Vũ tiên sinh".

"Ừm. Các người có tình hữu nghị thâm hậu phi thường. Điều này thật là chuyện khiến người ta hâm mộ". Lý Ngang vừa cười vừa nói. "Nói như vậy, tôi nghĩ trao đổi giữa chúng ta sẽ rất vui vẻ".

"Tôi cũng cho là như thế". Jackson gật đầu.

Ánh mắt Lý Ngang sáng quắc mà nhìn Jackson, nói: "An Đặc Vạn tiên sinh rất cảm kích phó Tổng Thống tiên sinh làm hết thảy cho Tây y, hắn cho rằng anh là một người vô cùng vĩ đại, anh đang giành ích lợi cho dân chúng toàn bộ nước Mỹ, không, toàn bộ thế giới phương Tây. Chuyện trước đó tiến triển thuận lợi như thế, chúng ta ai cũng đều đang đợi thành công đến, mà khắc thành công kia nhất định sẽ đến, đúng không?"

"Trước kia tôi cũng cho là như thế". Jackson nói. "Nhưng bà Mã Thụy sẽ tỉnh lại".

"Không". Lý Ngang vẻ mặt cười yếu ớt nói. "Bà có thể tiếp tục ngủ. Không phải à? Đây là chuyện làm rất dễ dàng".

Hắn từ trong túi móc ra một bình thuốc nhỏ màu đỏ, nói: "Chỉ cần đem cái này cho bà uống hết, bà sẽ tiếp tục ngủ say, còn việc chúng ta có thể làm chính là tùy thời làm cho bà tỉnh lại. Ở lúc anh cần, bà lập tức có thể tỉnh lại, bà có thể nói chuyện với anh, biết làm món ngon cho anh ăn. Tiên sinh, anh sẽ làm như vậy, đúng không?"

"Tôi sẽ không làm như vậy". Jackson nói. "Phiếu bầu quan trọng. Nhưng bà Mã Thụy càng quan trọng hơn với tôi".

Vẻ mặt Lý Ngang trở nên ngưng trọng, nói: "Như vậy xem ra, Jackson tiên sinh là một đứa con có hiếu?"

"Phải". Jackson gật đầu. "Tôi chính là một người vĩ đại như vậy".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.