Từ khi bàn giao công ty Văn Nhân cho Văn Nhân Mục Nguyệt, quả thật Văn Nhân Đình không quan tâm tới bất kỳ việc gì nữa. Khi Văn Nhân Mục Nguyệt mới tiếp quản công việc, thủ đoạn còn có phần quyết liệt hơn, nàng tiến hành thanh trừng hàng loạt đám người ỷ thế có quan hệ với Văn Nhân Đình mà làm việc lười biếng, tham ô tiền bạc. Hàng ngày đám người đó đều tìm tới cái thân già đó tố khổ. Văn Nhân Đình vẫn đón tiếp, mời cơm khách chu đáo nhưng kiên quyết không nói tới chuyện lên tiếng giúp đỡ.
Vì vậy đám người đó đã hiểu ý tứ của lão hồ ly này, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật đó. Thế nhưng Văn Nhân Đình vì vậy mà gánh chịu tiếng xấu là kẻ “bạc tình bạc nghĩa”.
Không chỉ Văn Nhân Đình không quan tâm tới công việc gia tộc mà ngoại trừ một vài người làm công việc quản lý theo phân công, ông cũng không dám cho đám con cháu, cháu trai, cháu gái làm ảnh hưởng tới quyết định của Văn Nhân Mục Nguyệt. Hàng ngày ông chỉ chăm sóc cây cảnh, luyện Thái Cực Quyền, cuộc sống thật thanh nhàn.
Thế nhưng đã một thời gian rất lâu không có người nói chuyện, đột nhiên hôm nay cháu gái ông quay về, ông mới có thể nói chuyện.
“Đi, ông cháu mình đi uống trà.” Văn Nhân Đình nói: “Tối nay cháu có đi không? Ăn cơm với ông.”
“Không.” Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
Hai người đi tới ngồi dưới gốc cây Bồ Đào, Văn Nhân Đình tự mình pha trà.
“Năm đó lão Mã không nói nhưng người chết, nợ mất. Chúng ta không thể ghi nợ mãi.” Văn Nhân Đình nói. “Cháu gái của hắn, không giết thì không giết.”
“Cám ơn ông.” Văn Nhân Mục Nguyệt xúc động nói. Hôm nay nàng về đây chủ yếu là cầu xin hộ Mã Duyệt. Năm xưa ông Mã Duyệt làm hại Văn Nhân Đình trong khi đó Mã Duyệt chỉ là quân cờ Văn Nhân Đình thuận tiện bố trí. Nay việc này đã kết thúc, Văn Nhân Đình có quyền luc rất lớn trong việc xử trí Mã Duyệt. Mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt đã chuẩn bị rất chu đáo để bảo vệ Mã Duyệt nhưng nếu như có thể nhận được sự đồng ý của ông mà không cần giải thích thì càng tốt hơn.
Văn Nhân Đình bưng chén trà Tử Sa lên, nói: “Nghe nói lần này Tần gia đã xuất rất nhiều lực?” (Tử Sa - một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.)
“Đúng vậy.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Ôi.” Văn Nhân Đình thở dài nói: “Vốn đối tác tốt. Bây giờ thật đáng tiếc.”
“Trước đây.” Văn Nhân Mục Nguyệt thản nhiên nói.
Văn Nhân Đình nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, cười nói: “Mục Nguyệt, cháu có biết vì sao lão cẩu họ Bạch kia cho cháu gái của mình phá thế cục không?”
“Phá cục diện hiện nay?” Văn Nhân Mục Nguyệt sửng sốt. Nàng không hiểu vì sao ông lại nói với mình câu này.
“Tần, Bạch, Văn Nhân chúng ta nghi ngờ lẫn nhau rồi lại sống chết khó phân. Nhiều năm rồi ngược lại còn hình thành tam vị nhất thể không thể chia lìa. Tần gia không thể thiếu Bạch gia mà Bạch gia không thể thiếu Văn Nhân gia, Văn Nhân gia lại không thể thiếu Tần gia. Hai người biến mất, người nào cũng muốn trở thành người chiến thắng duy nhất nhưng lại không một ai dánh khinh thường hành động. Gia tộc nào làm xằng làm bậy thì gia tộc đó diệt vong trước. Cháu trai của lão họ Bạch kia gọi là “Phá Cục” đó chính là ý phá vỡ cục diện, cũng có thể phá thế cân bằng hiện nay. Ý đồ của lão bất tử Tần gia càng rõ ràng hơn. Tần Tung Hoành, Tung Hoành nói rõ gia tộc mình chính là người chiến thắng cuối cùng.”
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Văn Nhân Đình nói: “Tên của cháu có ý nghĩa gì?”
Văn Nhân Đình thở dài nói: “Tên của cháu không có ý nghĩa đó. Khi đó ông thật sự không nghĩ gia tộc Văn Nhân cần có một cô gái cứu vớt, đon giản ông chỉ muốn cháu không lo chuyện cơm áo tiền bạc, không bị thúc ép, muốn gì làm đó vì vậy ông mới đạt tên cháu là: Mục Nguyệt.”
“Cháu không khổ.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Nàng hiểu rõ ý tứ của ông mình. Nỗi đau trong lòng ông chính là nàng, thương yêu nàng, lo lắng cho nàng. Lần này suýt chút nữa nàng đã bỏ mạng ở miếu sơn thần, sao Văn Nhân Đình có thể không tức giận đây?
Văn Nhân Đình cười nói: “Có cháu như vậy, cuộc đời này coi như không tệ.”
Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ cười không nói.
“Thế nhưng cũng không thể để người khác tùy ý uy hiếp cháu gái của mình mà thờ ơ được.” Nụ cười trên gương mặt Văn Nhân Đình dần biến mất, ông cười nhạt nói: “Bọn họ muốn mình chết, mình phải để bọn họ sống không bằng chết.”
“Hãy giao bọn họ cho cháu.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Hả?” Văn Nhân Đình nghiêm mặt nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt.
“Hãy giao bọn họ cho cháu.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói lại một lần nữa, vô cùng trịnh trọng.
Văn Nhân Đình trầm ngâm một lát rồi nói: “Được.”
…
Cổng quen thuộc, lâm viên quen thuộc, bãi đỗ xe quen thuộc, cùng với phòng bện quen thuộc, còn có người con gái quen thuộc nằm trên giường bệnh.
Tần Lạc nghĩ: nếu như Lăng Tiếu không bất tỉnh nhân sự, với tính cách của bọn họ không vừa mắt nhau, kết thành oán thù, hai bên đã trong tình trạng chết già cũng không thèm gặp nhau thế nhưng vì Lăng Tiếu hôn mê, yên tĩnh và mềm mỏng, cô lại đi vào thế giới của Tần Lạc.
Cho dù công việc bận rộn như thế nào đi nữa, Tần Lạc luôn không quên nơi này.
Tần Lạc nhẹ nhàng gõ cửa phòng, sau đó từ bên trong vang lên giọng một người phụ nữ: “Mời vào.”
Kẹt.
Cánh cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên xuất hiện trước mặt Tần Lạc.
“Cô.” Tần Lạc cười chào người phụ nữ. Lăng mẫu vốn là người phụ nữ cao quý, xinh đẹp vì bệnh của con gái mà bà nhanh chóng trở nên già nua, da tay khô khốc, thái dương trắng bệch, hai mắt hõm sâu, có vẻ như gần đây bà nghỉ ngơi không tốt lắm.
“A, bác sĩ Tần. Cháu tới rồi hả?” Lăng mẫu nhìn thấy Tần Lạc, bà vô cùng kích động.
Thứ nhất là hoạn nạn mới thấy chân tình. Mặc dù trước đây Lăng mẫu chưa từng nghe Lăng Tiếu nói có người bạn như Tần Lạc hơn nữa bà còn nghe Ninh Toái Toái nói trước đây Lăng Tiếu và Tần Lạc còn có va chạm nhỏ. Thế nhưng sau khi Lăng Tiếu trở thành người thực vật, đám bạn bè mèo mả gà đồng của cô chưa từng tới thăm cô nhưng Tần Lạc và Ninh Toái Toái thường xuyên tới thăm cô.
“Cháu tới thăm Lăng Tiếu.” Tần Lạc cười nói. Mỗi lần nhìn thấy sự lo lắng, đau khổ trong ánh mắt người phụ nữ này, cảm giác của Tần Lạc rất khó chịu.
Đáng thương thay tấm lòng của cha mẹ.
“Mời vào. Mau vào trong.” Lăng mẫu vội mời Tần Lạc vào trong. Bà nói: “Hôm qua Toái Toái cũng tới. Tôi còn hỏi gần đây có gặp cháu không, Toái Toái nói dạo này cháu bận.”
“Cháu có mấy chuyện cần giải quyết cho nên đã lâu không tới thăm cô và Tiếu Tiếu.” Tần Lạc cười nói: “Để cháu bắt mạch cho Lăng Tiếu.”
“Không cần vội, không cần vội.” Mặc dù trong lòng cực kỳ nôn nóng nhưng Lăng mẫu vẫn kéo Tần Lạc ngồi xuống, nói: “Sao mới tới đã vội vàng. Cháu hãy ngồi xuống uống nước đã.”
Tần Lạc hiểu tâm trạng của người nhà bệnh nhân, hắn cười nói: “Cháu không khát. Chúng ta bắt đầu thôi.”
Nói xong Tần Lạc đi tới trước giường bệnh của Lăng Tiếu.
Hai tháng không gặp, nước da của Lăng Tiếu càng lúc càng tái.
Gương mặt vốn trái xoan lúc này cực kỳ gầy gò, chỉ còn là da bọc xương.
Tần Lạc mở hai mí mắt Lăng Tiếu ra quan sát, hắn phát hiện bộ phận lòng trắng đã chuyển sang màu vàng, trong mắt có rất nhiều tia máu đỏ.
Mặc dù trong lòng cực kỳ sốt ruột, nhưng nét mặt của hắn vẫn cục kỳ bình tĩnh.
Tần Lạc cười với Lăng mẫu sau đó hắn vén một góc chăn lên, cầm tay Lăng Tiếu, bắt mạch cho cô.
“Mạch rối loạn, mạch tượng yếu, mạch lần này thay đổi so với lần trước” Tần Lạc thầm nghĩ: “Hơn nữa còn là thay đổi xấu.”
Điều này khiến Tần Lạc không thể nghi ngờ: chẳng lẽ đây chính là tác hại của dược tính. Nếu như trong một khoảng thời gian nhất định không tìm được cách giải trừ độc, chức năng cơ thể của bệnh nhân sẽ suy giảm nhanh chóng sao?
Ví dụ như tông xe, ví dụ như nhảy lầy, hay bị một va chạm nào đó khiến trở thành người thực vật, chức năng cơ thể của bệnh nhân cũng sẽ giảm đi hay khô héo nhưng đây là một quá trình diễn ra cực kỳ lâu dài. Có người nằm trên giường tới mấy chục năm mới qua đời.
Thế nhưng tình hình của Lăng Tiếu thì khác. Cô đã nằm trên giường một năm. Nửa năm trước tình huống cơ thể gần như không có gì bất thường, chỉ giống như đang ngủ.
Thế nhưng sau nửa năm chức năng cơ thể của Lăng Tiếu bắt đầu thoái hóa đặc biệt hai tháng gần đây tốc độ thoái hóa rất nhanh.
Tần Lạc thầm tính toán. Tới lúc này Lăng Tiếu hôn mê đã được mười hai tháng, đúng một năm.
Chẳng lẽ thời hạn hiệu lực là một năn?
“Bác sĩ Tần, tình hình Lăng Tiếu thế nào?” Lăng mẫu e dè hỏi thăm Tần Lạc. Bà làm vậy không phải vì câu hỏi quá khó khăn mà chỉ lo lắng câu trả lời bản thân mình không muốn nghe nhất.
Tần Lạc cười, nói: “Cô không cần lo lắng. Tất cả đều ổn.”
Tần Lạc vén tay áo của Lăng Tiếu, da tay cô củng tái nhợt hơn nữa trên mặt da còn sần sùi lên như gầu trên da đầu. Tần Lạc dùng ngón tay gãi nhẹ, lớp da đó rơi lả tả xuống dưới.
Lăng mẫu lau nước mắt nói: “Bác sĩ Tần, có chuyện gì cháu cứ nói ra, cô chịu được. Cô biết tình hình của Lăng Tiếu, nó không tốt, rất không tốt.”
Lăng mẫu kéo cái chăn trùm đầu Lăng Tiếu, nói: “Cháu xem.”
“Sao có thể như thế này?” Tần Lạc kinh hãi thốt lên.
Mái tóc Lăng Tiếu đã bạc trắng, từng sợi, từng sợi tóc, trắng như tuyết.