Bây giờ đang vào mùa hè, những loài rong rêu trong hồ nước phát triển tốt, tôm cá nhảy tưng bừng giữa những cây cỏ, tiếng “bùm bùm” liên tục vang lên bên tai, không dứt. Một con vịt già béo mập chỉ huy mấy trăm con vịt, chúng đang vui đùa, bơi lội trong hồ nước, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Sơn thanh thủy tú, cánh đồng ruộng trăm mẫu, liếc mắt nhìn màu xanh bát ngát không có điểm cuối.
Trên bờ, một người đàn ông dáng người cao to đang cười tủm tỉm nhìn những con vịt trong hồ nước, giống như đang nhìn những đứa trẻ đáng yêu.
“Ô ô ô”
Bên mép hồ, một lão nông mặc quần đùi, áo cộc, đang cầm một cây gậy trúc đang hô to, đuổi những con vụt đang bò từ hồ lên bờ muốn xông sang khu ruộng bên cạnh xuống nước.
Một khi vịt vào ruộng sẽ rất khó tìm hơn nữa trong ruộng có nhiều chuột, chúng sẽ rất ràng bắt vịt.
Đầu cây gậy trúc buộc một túi nhựa to, mỗi lần cây gậy vung lên, gió thổi phần phật gây ra những âm thanh xao động khiến những con vịt hoảng sợ, ngã, lộn nhào, bỏ chạy.
Đợi sau khi tất cả vịt đều bị đuổi xuống nước, lão nông đi tới ngồi bên cạnh người đàn ông khí chất bất phàm kia, lấy một cái tẩu thuốc ở thắt lưng, đập đập mấy cái vào đế giầy màu đất, đổ bả thuốc ở bên trong sau đó lại móc ra một túi bằng giấy dầu ở trong túi, bốc một nhúm thuốc nhét vào trong tẩu thuốc, bật diêm đốt, cuối cùng đưa cho người đàn ông, nói: “Làm một hơi.”
“Được.” Người đàn ông nhận tẩu thuốc, hít một hơi. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hút thuốc nhưng người đàn ông vẫn bị sặc vì khói thuốc đậm đặc.
Lão nông cười ha hả, rất thích thú biểu hiện ngây thơ của người đàn ông trẻ tuổi này, giống như một người lớn cố gắng dụ dỗ một đứa trẻ uống rượu. Khi đứa trẻ bị rượu cay nồng làm chảy nước mắt thì trong lòng có một cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Lão nông tiếp nhận tẩu thuốc, thái độ cực kỳ phóng khoáng hít một hơi, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của người đàn ông, cười nói: “Người thành phố các cậu chỉ có thói quen hút thuốc đầu lọc, không hút quen loại thuốc dân dã được đặc biệt chế biến như của tôi là có thể ngăn cản độc chất. Mã Tuy, người thành phố tiếc mạng sống quý giá của mình.”
“Dạ dạ.” Người đàn ông trẻ tuổi liên tục gật đầu, y rút trong túi ra một bao Gấu Trúc, trên vỏ bao có hàng chữ “đặc biệt cung cấp”, rút một điếu, ngậm trong mồm và nói: “Hãy thử cái này xem.”
Lão nông nhìn thoáng qua, nụ cười tươi như hoa xuất hiện trên gương mặt nhăn nheo. Ông ta bỏ tẩu thuốc sang một bên, nhận một điếu thuốc trong tay người đàn ông trẻ, sau khi quan sát một lúc, ông ta hỏi: “Đây thật sự chỉ chủ tịch nước mới được cung cấp loại thuốc này hả?”
“Cũng không phải là chủ tịch nước. Khi làm tới một cấp bậc nhất định cũng có thể được cung cấp.” Người đàn ông trẻ tuổi dùng bật lửa châm thuốc giúp lão nông, cười nói.
“Thật ra thuốc này cũng chẳng có vị gì.” Sau khi hít một hơi, lão nông nhận xét: “Chỉ là nghe nói tới thuốc của chủ tịch nước nên cảm thấy tò mò thôi.”
Lão nông rất nóng ruột, ông ta không biết hình dung thế nào về tâm trạng mình lúc này.
“Cảm giác rất đã nghiền. Thuốc của chủ tịch, tôi cũng được hút, phải không?” Người đàn ông trẻ giải thích giúp lão nông.
“Đúng, đó chính là ý đó.” Lão nông vỗ chân nói: “Tiên sinh vẫn là tiên sinh. Có thể nói không giống nông dân chúng tôi, câu nói nào cũng không diễn đạt hết ý, lắp ba lắp bắp.”
“Ha ha, tôi chỉ biết làm cái này kiếm cơm. Nếu như tôi nói không tốt thì không phải làm hại học sinh mình sao?” Người đàn ông trẻ cười nói.
“Đúng vậy thôi.” Lão nông gật đầu nói. “Làm thầy giáo rất tốt, người của quốc gia, công việc ổn định hơn nữa còn là thầy giáo ở thành phố. Thôn chúng tôi cũng có trường học, có hai thầy giáo, không có tiền, mỗi nhà trong thôn phải quyên góp tiền, vật chất. Hàng năm tôi cũng góp mấy con vịt, vịt nhà mình nuôi, không đáng bao tiền.”
“Bác yên tâm. Tôi đã biết chuyện này, một thời gian nữa quay về thành phố tôi sẽ tới cục giáo dục để xem có thể cấp một khoản tiền xây dựng trường học, điều mấy giáo viên tới không?” Người đàn ông cười nói.
“Ôi, thật vậy sao? Vậy cần phải cám ơn tiên sinh nhiều.” Lão nông cầm chặt tay người đàn ông. “Tôi thay mặt cho mất trăm nhân khẩu của Triệu sơn thôn cám ơn tiên sinh.”
“Không cần khách sáo như vậy. Tôi ăn ở mãi nơi này của mọi người, không thể quan tâm tới mọi người sao?”
“Ha ha, điều kiện nông thôn khắc khổ. Điều kiện khắc khổ mà.” Lão nông xấu hổ nói.
“Không khổ.” Người đàn ông trẻ chi vào núi non bốn phía xung quanh nói: “Nếu như để người thành phố biết có một nơi như này, nhất định bọn họ rất cao hứng.”
“Tật vậy sao? Vậy năm nào ngài cũng tới.” Lão nông nói: “Ôi, lại có mấy con vịt bò lên. Ngài nồi đây, tôi đi đuổi chúng xuống nước.”
Nóng xong lão nông cầm gậy trúc, đứng dậy chạy đi.
Chiếc quần đùi bạc màu, hai bên mông dính đầy bụi đất và cỏ.
Reng reng reng.
Người đàn ông lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động thoạt nhìn cực nữ tính, bấm vào một nút, hỏi luôn: “Có chuyện gì?”
“Nhiệm vụ thất bại.”
“Biết rồi.” Người đàn ông nói.
“Chú ý bí mật. Bây giờ không phải là lúc quay về.”
Người đàn ông cười nhạt nói: “Tôi biết, tôi đã chết.”
…
Đường Tiên Nữ, nhà cũ của gia tộc Văn Nhân.
Một đội xe sang trọng chậm rãi chạy tới sau đó tiến vào trong sân trong sự cung kính của vệ sĩ ở cổng.
Cửa chiếc xe Rolls-Royce chính giữa mở ra, một thanh niên đẹp trai từ trên xe bước xuống, đi tới mở một chiếc cửa ở sau xe, khom người nói: “Tiểu thư, xin mời xuống xe.”
Quần da màu đen, áo sơ mi lụa màu trắng, tà áo bỏ trong quần, cổa áo màu đỏ, thắt nơ hình tam giác trông như điểm mắt rồng trong bức tranh rồng. Mỗi khi Văn Nhân Mục Nguyệt xuất hiện đều khiến người ta có một cảm giác chấn động rất mãnh liệt hình như trên người nàng không bao giờ có quần áo xấu xí.
“Tiểu thư, lão gia ở hậu viện.” Viên quản gia đi tới đón, nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu, dẫn Văn Nhân Chiếu đi về phía hậu viện.
Trong sân, một ông già trong bộ Đường trang màu trắng, tay cầm kéo đang đi quanh những chậu cây trong sân. Những cây nàu cành lá không đều nhau, thoạt nhìn thì cần phải cắt tỉa.
“Ông.” Văn Nhân Mục Nguyệt gọi to.
Ông già quay đầu, nhìn thấy hai chị em đang đi tới, cười vẻ hòa ái, nói: “Lại đây nào? Gần đây cháu không quay về thăm ông già này rồi đó.”
“Ông, hàng ngày chị bận nhiều việc.” Văn Nhân Chiếu nói.
“Chị của cháu bận việc, còn cháu thì sao?” Ông già nhìn Văn Nhân Chiếu hỏi.
“Cháu tới công ty của chị làm, học được rất nhiều thứ.” Văn Nhân Chiếu cười hì hì nói.
Văn Nhân Đình cười, không vạch trần câu nói dối của đứa cháu này, chỉ nói: “Biết học là tốt.”
“Ông, cháu thấy ông cầm kéo đi tới đi lui, vì sao ông không cắt đi?” Văn Nhân Chiếu chỉ vào đám cây cảnh nói: “Ông xem, phát triển lộn xộn hết rồi, cần phải cắt tỉa mà.”
“Lộn xộn thì cần tu bổ sao?” Văn Nhân Đình cười hỏi rồi chuyển cây kéo cho người làm ở bên cạnh, hỏi.
“Đúng vậy.” Văn Nhân Chiếu gật đầu nói: “Không cắt trông xấu lắm.”
“Cắt rồi thì ưa nhìn hơn?”
“Cắt bỏ nhìn chỉnh tề mới đẹp mắt.” Văn Nhân Chiếu nói: “Không phải mọi người đều nói vậy sao?”
Văn Nhân Đình lắc đầu nói với Văn Nhân Chiếu: “Cháu đi ra tiền viện đi dạo. Ông có chuyện cần nói với chị cháu.”
“Dạ.” Văn Nhân Chiếu không muốn tiếp tục nói chuyện với ông mình. Ông hắn tự cho phép đi, hắn cầu còn không được. Sau khi liếc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, Văn Nhân Chiếu quay người đi ra ngoài.
“Tại sao lại muốn nhổ cỏ?” Văn Nhân Đinh nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
“Bởi vì lá khô đã nát vụn rồi.” Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
“Đúng vậy vì lá khô nên cần phải cắt bỏ, vì nát vụn nên cần phải cắt.” Văn Nhân Đình gật đầu nói. Gia tộc Văn Nhân có nhiều con cháu nhưng chỉ cô cháu gái này mới đạt được sự kỳ vọng của ông nên bảy năm trước, ngay khi Văn Nhân Mục Nguyệt mới bước vào tuổi trưởng thành không lâu, ông đã bỏ qua tất cả những lời dị nghị, bài xích, giao gia tộc Văn Nhân vào tay đứa cháu này. Quả nhiên nó đã không làm ông thất vọng, thậm chí còn xuất sắc hơn cả sự mong đợi của ông. “Không phải chỉ vì chỉnh tề mới đẹp mắt. Ai bảo chỉnh tề là đẹp? Ông thích sự cao thấp hỗn loạn này. Cây cối giống như con người, dựa vào cái gì khi lên cao thì bị cắt? Chúng cũng có linh hồn, cũng sẽ oán giận thói đời bất công.”
Văn Nhân Mục Nguyệt không nói. Nàng đã hiểu ý tứ của ông mình.
“Lần này làm rất đúng.” Văn Nhân Đình cười nói.
“Không thu hoạch được gì.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
“Ai bảo vậy?” Văn Nhân Đình lắc đầu nói: “Cháu còn sống mới chính là thu hoạch. Cháu còn muốn cái gì? Một đòn phá tan ván cờ sao? Ông cùng hai lão chó chết đó đấu với nhau cả đời, tất cả đều sắp xuống mồ rồi mà vẫn không phân thắng bại. Cháu nghĩ chúng ta cam tâm sao?”
“Không cam lòng thì sao hả?” Văn Nhân Đình nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói: “Người già, không làm được gì nữa. Thế nhưng chúng ta đã thay đổi chiến trường mới, cháu có biết vì sao không?”
“Cái gì?”
“Chúng ta cần phải sống lâu hơn đối thủ.” Văn Nhân Đình nhìn thấy vẻ suy nghĩ của cháu gái mình, ông cười rất thoải mái nói: “Người nào sống càng lâu thì sẽ là người chiến thắng cuối cùng.”