Từ xưa tới nay người Trung Quốc luôn có một lời răn dạy: Dân không đấu với quan. Nhưng một khi quan chủ động tới gây phiền toái cho bạn thì bạn phải làm thế nào?
Tần Lạc không sự không có ý muốn gây chuyện với người khác. Chỉ cần người khác không động chạm tới những lĩnh vực mà hắn đang làm, trong cuộc sống hắn nhất định sẽ không để ý tới một số chi tiết, hắn cũng cư xử rộng lượng với mọi người, giúp mọi người làm việc tốt.
Một công ty lớn mạnh đương nhiên sẽ khiến các ông trùm quốc tế thèm muốn. Tần Lạc hoan nghênh tất cả mọi người tới nói chuyện hợp tác bởi vì đây chính là minh chứng rõ ràng nhất cho thực lực của Khuynh Thành Quốc Tế. Khi hắn ngồi nghe lén, quản lý Vương nói rất lọt tai hắn. Tần Lạc một mực hiểu rằng những lý lẽ đó là để khuyên nhủ Lệ Khuynh Thành bán Khuynh Thành Quốc Tế cho công ty Proter and Gamble.
Khi đó Tần Lạc không có ý định xuất hiện bởi vì hắn biết Lệ Khuynh Thành sẽ giúp hắn lựa chọn. Lựa chọn của Lệ Khuynh Thành cũng chính là lựa chọn của bản thân hắn.
Nhưng khi gã đàn ông gầy kia nói. Ý nghĩa của việc đàm phán đã thay đổi.
Đây không còn là một thương vụ đàm phán mà là một hình thức ép buộc từ trên cao xuống.
Lợi dụng bản thân mình có mối quan hệ chính trị rộng rãi ép Khuynh Thành Quốc Tế tới con đường cùng sau đó sẽ bắt đầu thu mua một Khuynh Thành Quốc Tế đang trong tình cảnh không lối thoát. Loại thủ đoạn này rất quen thuộc, cũng cực kỳ hữu dụng.
Gã đàn ông vừa nói vậy đã lập tức làm bùng phát cơn tức giận trong lòng.
Không, lòng kiêu ngạo.
Mỗi một người đàn ông xuất sắc đều có sự tự tin tới mức kiêu ngạo, bọn họ không thích sự uy hiếp cùng khiêu khích của người khác.
"Không bán" Tần Lạc nói một cách cực kỳ dứt khoát.
Ta đang kinh doanh, không trốn lậu thuế, không dùng sản phẩm mạo danh, kém chất lượng lừa gạt người tiêu dùng, kiếm tiền một cách hợp pháp, hợp lý. Bán hay không bán cũng có lý lẽ chính đáng. Dù ngươi là con ông trời cũng không thể ép ta cái đạo lý mua bán đó.
Đương nhiên suy nghĩ đó của Tần Lạc cũng có chút ngây thơ nhưng hết lần này tới lần khác Tần Lạc không tin vào cách không đường hoàng này.
Tần Lạc đột ngột đứng dậy, hơn nữa hắn lại còn làm chủ việc của Khuynh Thành Quốc Tế. Ngoại trừ ánh mắt Lệ Khuynh Thành đột nhiên trở nên sáng ngời, ánh mắt đằm thắm như làn thu thuỷ nhìn Tần Lạc chằm chằm. Ba người còn lại ngơ ngác không hiểu.
"Người này là ai?" Quản lý Vương nhìn Tần Lạc hỏi.
'Anh ấy là ông chủ của tôi" Lệ Khuynh Thành đứng dậy, cười dịu dàng nói: "Dù Khuynh Thành Quốc Tế được đặt theo tên của tôi nhưng anh ấy là cổ đông chính. Bây giờ anh ấy đã tới, các người muốn thu mua, hãy nói chuyện với anh ấy. Anh ấy muốn bán tôi cũng không cản, hợp đồng sẽ được ký kết".
Ánh mắt quản lý Vương loé sáng, gương mặt béo mập của ông ta lập tức giống như hình hoa cây Anh túc. Ông ta chìa tay hướng về phía Tần Lạc nói: "Rốt cuộc đã tìm thấy chủ nhân đích thực. Tôi là quả lý Vương Đức Vượng của bộ phận hành chính công ty Proter and Gamble. Xin hỏi tiên sinh xưng hô thế nào?'
"Tần Lạc" Tần Lạc không có ý bắt tay với ông ta. "Tần trong họ Tần Hoàng, Lạc trong Lạc Thuỷ".
"Hay, tên hay, họ hay. Cương nhu kết hợp. Trong sự mạnh mẽ có sự mềm mại" Bàn tay phải hụt hẫng của Vương Đức Vượng không hạ xuống, ngược lại ông ta dùng tay trái vỗ vỗ vào tay phải. Một người như ông ta tuyệt đối sẽ không để bản thân mình lâm vào cảnh khó xử. "Tần tiên sinh, mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhưng tôi và tiên sinh giống như mới quen đã thân. Tôi không ngờ, Tần tiên sinh lại là người không thích các nghi thức xã giao. Chúng ta cũng không cần nói mấy câu vô ích đó nữa. Tôi cùng với tiểu thư Lucy được tổng giám đốc G Weinrib của công ty Proter and Gamble uỷ thác tới thương lượng việc hợp tác với Khuynh Thành Quốc Tế. Chúng tôi đã chuẩn bị hai phương án hợp tác. Phương án thứ nhất là định giá Khuynh Thành Quốc Tế sau đó công ty Proter and Gamble sẽ thu mua lại Khuynh Thành Quốc Tế. Phương án thứ hai là công ty Proter and Gamble sẽ đầu tư tài chính vào Khuynh Thành Quốc Tế. Chúng tôi sẽ đầu tư bảy triệu đô la vào Khuynh Thành Quốc Tế và chiếm năm mươi mốt phần trăm cổ phần".
Tần Lạc khoát khoát tay, hắn ra hiệu người đàn ông mập hãy tạm thời ngừng nói, hắn nói: "Tất cả những lời nói của các người lúc trước tôi đã nghe thấy hết. Xin lỗi tôi hoàn toàn không đồng ý với hai phương án các người đưa ra. Thứ nhất tôi không có ý định bán Khuynh Thành Quốc Tế, thứ hai Khuynh Thành Quốc Tế không thiếu tiền".
Ánh mắt Tần Lạc chuyển sang nhìn người đàn ông gầy, hắn cười nói tiếp: "Tôi lại cảm thấy rất hứng thú với phương án thứ ba mà anh đưa ra. Không biết anh có thể giải thích kỹ lại cho tôi biết không? Tôi không phải là người trong quan trường nên có rất nhiều điều tôi không biết".
Gã đàn ông gầy vẫn ngồi yên trên ghế, không đứng dậy, thân thể gã ngả về phía sau. Gã ngẩng đầu nhìn Tần Lạc rồi nhếch mép cười châm chọc nói: "Khuynh Thành Quốc Tế đang kinh doanh trong lĩnh vực mỹ phẩm. Thế nhưng anh có biết lĩnh vực mỹ phẩm thuộc quyền quản lý của ngành nào không?"
"Cục giám sát y dược" Tần Lạc nói.
Bởi vì ngành sản xuất mỹ phẩm ở Trung Quốc vẫn là một ngành nghề mới phát triển. Việc giám sát cùng quản lý ngành này vẫn còn đang trong tình trạng hỗn loạn. Hơn nữa có một thời gian dài ngành này rơi vào tình trạng lơ lửng không tổ chức, không lãnh đạo. Cũng chính trong thời gian này ngành sản xuất mỹ phẩm phát triển mạnh mẽ như cỏ dại. Ở miền nam, có một số thành phố có trên một vạn công ty sản xuất mỹ phẩm cùng với tổng cộng mấy chục vạn người hành nghề thẩm mỹ. Trong tình cảnh như vậy cũng có không ít những kẻ đầu cơ kiếm lợi, tận dụng cơ hội kiếm tiền
Người có nhiều can đảm sẽ có nhiều sản phẩm hơn. Những lời này là những lời chuẩn xác nhất để hình dung về ngành mỹ phẩm.
'Anh đã biết vậy là tốt" Người đàn ông gầy cười nói. "Lúc trước tôi nói tôi có thể tác động tới cục giám sát y dược. Nếu như tôi để cục giám sát y dược kiểm tra bột phấn Kim Dũng của Khuynh Thành Quốc Tế, anh cảm thấy thế nào?"
Tần Lạc cười nói: "Hoan nghênh đến kiểm tra. Tôi cũng hoan nghênh anh công bố kết quả kiểm tra ra bên ngoài, coi như là quảng cáo miễn phí cho sản phẩm của chúng tôi".
Đương nhiên Tần Lạc hiểu rõ hiệu quả của bột phấn dưỡng da Kim Dũng, hắn cũng hiểu rất rõ ràng đặc tính dược lý của nó. Đây là thuốc Đông y bào chế tinh khiết, không có bất kỳ hoá chất phụ gia nào, không có bất kỳ tổn hại nào đối với sức khoẻ con người.
Nếu như bọn họ công bố kết quả kiểm tra với giới truyền thông, liệu có thể gây nên một làn sóng toàn dân sử dụng bột phấn dưỡng da Kim Dũng không?
"Ngây thơ" Gã đàn ông gầy nói. "Anh là một thầy thuốc giỏi nhưng không phải là một thương gia giỏi".
"Anh nói rất đúng vì vậy tôi chỉ phụ trách việc trị bệnh cứu người, chuyên trên thương trường luôn do Lệ Khuynh Thành tiểu thư giúp tôi xử lý" Tần Lạc thừa nhận đánh giá của người đàn ông với bản thân mình.
"Anh không phải là người ngu ngốc vì sao nghĩ mãi mà không hiểu vấn đề mấu chốt trong đó?" Gã đàn ông gầy nói. "Chúng tôi căn bản không cần kết quả kiểm tra, chúng tôi chỉ cần công bố tin tức cho giới truyền thông, nói bột phấn dưỡng da Kim Dũng đang bày bán trên thị trường có thể xuất hiện vấn đề chất lượng sau đó chúng tôi ngâm chuyện này trong vòng mười ngày, nửa tháng. Anh có nghĩ rằng trong khoảng thời gian này có ai dám mua sản phẩm của các anh nữa không? Những phóng viên truyền thông kia sẽ phản ứng thế nào trước việc này?"
Hai bàn tay của gã để bắt chéo trên bàn, ngón tay gã gõ nhịp trên mặt bàn, dáng ngồi vững vàng, gã nói tiếp: "Cho dù mười ngày sau đó chúng tôi công bố tin tức bột phấn dưỡng da Kim Dũng không có bất kỳ hoá chất phụ gia nào, công chúng có tin điều đó không? Bọn họ sẽ hoài nghi tính chính xác của kết quả điều tra của chúng tôi, hoài nghi kết quả kiểm tra của chúng tôi đã bị các mối quan hệ xã hội của các anh làm thay đổi. Khi đó liệu sự tiêu thụ bột phấn dưỡng da Kim Dũng có còn sốt như hiện nay không?"
"Một công ty không có thị trường, một công ty không thể tạo ra lợi nhuận chính là một công ty không có giá trị thương mại. Một công ty như vậy thì còn cách sự phá sản bao xa? Anh tình nguyện để công ty của anh sụp đổ trong tay anh sao? Hãy nghe lời tôi đi, hãy cân nhắc cẩn thận. Hợp tác thì đôi bên cùng có lợi, không hợp tác thì các anh nhất định sẽ thất bại".
Tần Lạc nhìn gã đàn ông ngồi trên ghế, dùng giọng nói dễ nghe phân tích một cách hợp tình hợp lý âm mưu của mình hỏi: "Anh có phải là người Trung Quốc không?"
"Đương nhiên" Gã đàn ông gầy thản nhiên đáp.
"Vì sao anh phải làm vậy?"
"Nhận tiền của người thì phải làm việc thay người" Gã gầy cười nói. "Đừng có nói với tôi cái gì là phải bảo vệ nhãn hiệu của dân tộc, bảo vệ tài sản của dân tộc. Tôi không hứng thú với những cái đó. Tôi chỉ biết là bọn họ đã cho tôi tiền, còn anh vẫn chưa cho".
"Ý của anh là tôi không thể không đồng ý sao?" Tần Lạc hỏi tựa như là một người ngớ ngẩn.
"Tôi đã nói qua tất cả kế hoạch của tôi cho anh biết. Anh có hai sự lựa chọn. Một là bây giờ anh hãy bán Khuynh Thành Quốc Tế với giá cao, tiền thu được đủ để anh và mấy đời nữa xài cũng không hết. Hai là các anh có thể bán lại Khuynh Thành Quốc Tế khi nó còn chẳng đáng bao nhiêu giá trị, trong khi đó các anh có thể không nhận được bao nhiêu tiền. Khi đó công ty Proter and Gamble có ý định mang mười triệu đô la Mỹ mua lại Khuynh Thành Quốc Tế của anh" Gã dùng một giọng gần như là máu lạnh.
Nếu muốn thành công, trước hết phải nổi điên khùng. Gã này vì muốn giành được vô số tiền bạc đã rơi vào tình trạng điên khùng. Dĩ nhiên có điều này có lẽ gã đã từng trải qua rất nhiều lần thành công trong những sự vụ như này nên gã đã để lòng tự tin của gã bành trướng tới một mức độ không tiền khoáng hậu.
Gã đương nhiên không nghĩ là Tần Lạc còn có lựa chọn thứ ba.
Tần Lạc nhìn người đàn ông gầy hỏi: "Anh là người của cục giám sát y dược?"
"Không phải?"
"Vậy anh là người của ban ngành nào?"
"Tại sao cần biết? Muốn tố cáo tôi sao?" Gã gầy nói vẻ khinh thường. "Nếu như tôi thuộc về bất kỳ ban ngành nào, tôi cũng không ngần ngại nói cho anh biết nhưng tôi lại không thuộc về bất ỳ ban ngành nào. Tôi chỉ là một kẻ lang thang trong cuộc đời này".
Tần Lạc gật đầu nói: "Tôi đã hiểu rồi".
"Hiểu cái gì?" Người đàn ông nghi ngờ hỏi.
"Anh có một người cha có thế lực".
"Cũng có thể nói như vậy" Gã gầy thấy đây cũng không phải là chuyện đe doạ gì nên ngang nhiên thừa nhận.
"Tôi còn muốn hỏi anh một vấn đề" Tần Lạc cười nói.
"Hôm nay anh đã hỏi quá nhiều vấn đề' Gã gầy không còn giữ được vẻ kiên nhẫn, bình tĩnh nữa mà ngược lại có một vẻ trêu tức như mèo vờn chuột. "Nhưng tôi thích nói chuyện với anh, anh cứ hỏi đi".
"Vấn đề không được lịch sự cho lắm".
"Không sao".
"Có khả năng liên quan tới bậc trưởng bối của anh".
"Không sao".
"Tôi sợ anh sẽ tức giận".
"Vậy anh đừng hỏi nữa".
Tần Lạc chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: "Không hỏi thì tôi rất khó chịu. Bây giờ tôi sẽ hỏi".
"Cứ hỏi đi".
"Xin hỏi, anh có bán lệnh tôn không?" Tần Lạc hỏi.