Quả nhiên, ngay khi
Barre tuyên bố tin giật gân này, toàn bộ lạc đều lâm vào khiếp sợ cùng
xôn xao: giống cái nhỏ bé kia? Thiệt hay giả?
Chính là phản ứng đầu tiên của mọi người chính là khiếp sợ, lại rất ít người phản đối.
Tộc trưởng Barre là ai? Ông chính là tộc trưởng dẫn theo toàn bộ bộ lạc
vượt qua vô số lần đau khổ vượt qua trời đông giá rét, là thú nhân được
mọi người tôn kính nhất, cho nên trong lòng của mọi người, lời nói của
tộc trưởng Barre cực kì đáng tin cậy.
“Tộc trưởng, có thật không? Cậu ta thực sự có bản lĩnh thần kỳ như vậy sao?”
Sau một phen thảo luận, một thú nhân lớn gan cao giọng hô, hắn cũng rất tôn kính Barre, chính là… Một giống cái nhỏ thấp bé thoạt nhìn còn có chút
hướng nội không thích nói chuyện, nói không chừng còn chưa trưởng thành
đâu! Làm sao có thể có được năng lực thần kì giống thần minh được chứ?
Barre nghe xong cũng không tức giận, mọi người không tin cũng dễ hiểu thôi,
cười tủm tỉm mà sờ sờ bộ râu lộn xộn của mình: “Bị thương liền đến gian
phòng cạnh phòng của Haren di, Phúc Nhạc chữa bệnh ở chỗ đó. Nếu không
tin, liền tự mình đi cảm thụ một chút.”
Đám người ở dưới đều có
chút hồ nghi, rất nhiều thú nhân biểu tình đều có bộ dán nóng lòng muốn
thử, dù sao mỗi ngày tham gia cảnh giới cho bộ lạc thường xuyên sẽ bị
thương, tuy rằng năng lực tự lành của thú nhân vô cùng mạnh nhưng miệng
vết thương vào mùa hè thướng xuyên có tình trạng chuyển biến xấu, điều
này làm cho các thú nhân rất đau đầu. Nếu Phúc Nhạc thật sự có thể trị
liệu… hình như rất không tồi nha.
Tâm tư của các giống cái thì
tinh tế hơn 1 ít tuy rằng rất muốn tin tưởng tộc trưởng Barre, nhưng
không tin nổi 1 giống cái so với bọn họ còn nhỏ yếu hơn, huống chi các
thú nhân hình như đều rất hứng thú với bộ dáng của cậu ta, điều này làm
cho các giống rất có cảm giác nguy cơ a.
Nhưng mà Phúc Nhạc giờ
phút này không ở đó không biết được mình đã làm nổ ra 1 trận thảo luận
thiệt lớn, cậu đang cùng với sự trợ giúp của Haren sắp xếp đống hạt
giống thảo dược.
Sức lực của Haren lớn hơn cậu, hai người bắt tay đem chỗ đất phía sau gian phòng đều xới lên, phân chia thành từng luống riêng biệt, trồng những loại hạt giống riêng.
Vốn có rất nhiều
thảo dược đều phải gieo trồng vào mùa xuân tháng 3 4 nhưng Phúc Nhạc lại lo về sau khám và chữa bệnh không có thuốc dùng, đành liều thử 1 phen.
Mỗi loại thử 1 ít, chỉ có thể cầu nguyện vị đại thần đã đem cậu đến thế
giới thú nhân có thể hiển chút linh, để cậu có thể có bàn tay vàng, xem
nhẹ mùa vụ mà khiến đám thảo dược nhanh chóng lớn lên.
Tuy rằng
cậu xem như nửa tiểu trung y, nhưng là đối với mùa vụ sinh trưởng của
thảo dược vẫn chưa hiểu biết lắm, lúc ấy Phúc Nhạc đi theo lão sư kia
đều là lấy dược liệu từ 1 chỗ quen, không phải mình tự trồng, hơn nữa
hơn phân nửa là thành phẩm đã được phơi nắng, đối với hình dạng của rất
nhiều thảo dược trung y Phúc Nhạc chỉ biết qua sách thuốc. Cũng may là
cậu rất hứng thú với phương diện này, đối với hình dạng của đại đa số
thảo dược vẫn biết, về sau nếu có cơ hội đi dã ngoại, nói không chừng
còn có thể gặp phải một ít thảo dược có thể sử dụng.
“Mấy loại thực vật này lớn lên có thể chữa bệnh sao?”
Haren vỗ vỗ bàn tay toàn bùn đất, tò mò nhìn từng khối đất trước mặt… rất có cảm giác thành công nha!
Phúc Nhạc sờ sờ mũi, không cẩn thận cọ chút bùn, nháy mắt mấy cái cười gượng: “Không biết nữa.”
“Ừm, không sao, tôi tin cậu mà!” Ngược lại Haren tràn đầy tin tưởng đối với
Phúc Nhạc, còn cổ vũ mà vỗ vỗ vai cậu, tuy rằng bề ngài Phúc Nhạc…thoạt
nhìn không giống 1 người rất lợi hại, nhưng lại càng không giống người
sẽ nói dối!
Phúc Nhạc có chút ngượng ngùng, cậu cũng biết mình
thoạt nhìn không khiến người ta tin tưởng thực lực, lúc ở phòng khám
chẩn bệnh cho người ra, thường xuyên bị nghi ngờ sau đó yêu cầu đổi
người, Phúc Nhạc đã quen rồi, nhưng cũng nhờ thế mà cậu mới càng thêm cố gắng nghiêm túc học y thuật, quyết định, một ngày nào đó, cậu cũng có
thể dùng thực lực nói chuyện!
Xong việc, Haren bỏ chạy trở về lo
việc buôn bán, Phúc Nhạc cũng vào phòng mình quét tước dọn dẹp 1 phen,
bởi vì đã lâu không có ai ở, trong phòng toàn là mạng nhện và tro bụi,
còn có 1 phiến đá đen bẩn cực kì, chắc là để dùng đặt đồ vật.
“Cái chổi… không có cái chổi! =口=!”
Phúc Nhạc co rút khóe miệng, cái chổi… là làm kiểu gì mà ra?
Phúc Nhạc rốt cục gặp được khó khăn đầu tiên khi xuyên qua.
Nhìn cả phòng tro bụi mà không thể nào xuống tay, cào cào tóc, cố gắng nhớ
lại khi ở nhà bà ngoại thì cái chổi được làm ra thế nào.
“Dùng nhánh cây hoặc cán trúc… Còn có cao lương đầu (1 loại rơm sau khi rũ hết hạt thóc còn lại)… Chỗ nào tìm được đây?”
Phúc Nhạc tự nhủ nhớ lại, cậu nhớ rõ trước đây bà ngoại dùng để tết chổi
chính là mấy thứ đó đi? Có loại dùng cho người lớn khoẻ mạnh, chỉ dùng
cành trúc chế thành, vừa nặng lại mệt, cái nhỏ dùng quét rác phần lớn
đều là cao lương đầu thêm một ít cỏ tết thành, tương đối mềm, cũng không nặng, khi còn bé cậu còn giúp người lớn chỉnh lý lại bông cao lương.
Trong tay không công cụ, Phúc Nhạc cũng không biết nên làm cái gì bây giờ,
chẳng lẽ dùng khăn lau? Nhưng vải sa tàm vốn cũng không nhiều, cậu để
dành làm quần cộc mà…
“Tiểu Phúc Nhạc ~ muốn qua nhà tôi ăn cơm không?”
“Haren?” Phúc Nhạc quay đầu, nhìn thấy Haren đang thăm dò đi vào cười tủm tỉm,
nhìn mặt trời bên ngoài quả nhiên đã giữa trưa…Cả buổi sáng đều xử lí
đất, bất tri bất giác thời gian liền qua.
“Đi thôi đi thôi!” Haren sôi nổi tiến vào, ôm cánh tay Phúc Nhạc mời mọc.
Phúc Nhạc ngẩn ra, đi… Sao? Bạn mời mình đi…Làm khách, là như thế này sao?
Phúc Nhạc chần chờ bị Haren nhìn thấy, lập tức suy sụp: “Tiểu Nhạc cũng ghét bỏ tôi sao? Không đi sao?”
Phúc Nhạc nhanh chóng lắc đầu, có chút ngượng: “Cám ơn cậu mời tôi, tôi…đồng ý!”
Haren nghe xong lúc này mới vui vẻ lên, lôi kéo Phúc Nhạc đi về phía nhà mình.
Cơ mà mới đi nửa đường liền gặp Joe, xem bộ dáng là đi đón Phúc Nhạc,
Haren vừa lúc nói là Phúc Nhạc không về, Joe nghe, trầm mặc một hồi,
không nói gì, yên lặng gật đầu đi trở về.
“Joe thực quan tâm cậu nhỉ.”
Haren thấy Joe đi xa, cười xấu xa chọt chọt thắt lưng Phúc Nhạc. Biểu tình kia vừa nhìn đã biết là thích Phúc Nhạc mà!
Phúc Nhạc nghe xong cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lắc đầu như trống bỏi, xua tay liên tục:
“Không có không có… Bởi vì tôi còn chưa quen thuộc nơi này…”
Nói còn chưa xong tai đã hồng hồng.
Haren che miệng rầu rĩ mà cười, nhìn lại Phúc nhạc cũng không phải không phát hiện, Joe vẫn là có hi vọng!
Phúc Nhạc bị cậu ta cười đến cả người không được tự nhiên, không khỏi nhớ
tới bộ dáng của Joe…Không đúng không đúng! Nói không chừng người ta chỉ
là tốt bụng giúp đỡ 1 kẻ ngoại lai như mình mà thôi! Phúc Nhạc mi không
cần rất tự kỷ a a a!
Haren buồn cười mà nhìn Phúc Nhạc như chả
coi ai ra gì lầm bà lầm bầm, bộ dáng thật đáng yêu hết sức, trong lòng
ấm dào dạt: có thể kết được 1 người bạn như thế nào thật quá tốt mà.
Haren là ở cùng ma phụ, cậu ta là do ma phụ nhặt được ở bên ngoài, cũng không biết phụ thân thân sinh là ai, ma phụ thân thể không tốt, mà lúc nhặt
được Haren cũng là lúc cậu ta hấp hối, tất cả mọi người đều nói rất khó
sống sót, nhưng ma phụ cậu vẫn không buông tha, thủy chung dốc lòng
chăm sóc Haren, cuối cùng khiến Haren gập gập ghềnh ghềnh mà trưởng
thành. Mà vị giống cái nhặt được Haren này, vẫn luôn không có ý tìm bạn
lữ.
“Ma phụ, con đã về rồi ~”
Haren nói xong không bao
lâu, liền nhìn thấy 1 giống cái có chút gầy yếu từ trong phòng đi ra,
cước bộ có chút thong thả, nhìn đến Haren mới lộ ra tươi cười yêu
thương, lập tức tầm mắt rơi xuống Phúc Nhạc bên cạnh, có chút nghi hoặc… Đây là?
“Ma phụ, đây là bạn tốt mà con mới quen! Cậu ấy kêu là
Phúc Nhạc, là thầy thuốc!” Haren lôi kéo tay ma phụ nhà mình cười hì hì
giới thiệu nói.
“Con chào, chào chú.” Phúc Nhạc xoay người cúi đầu, có vẻ có chút co quắp.
Ma phụ của Haren cười cười, tuy rằng sắc mặt có chút vàng vọt nhưng lại
mang đến cho người ta một loại ôn nhu cảm giác thân thiết, rất giống chú Adah.
“Haren rất ít khi dẫn bạn về nhà, hoan nghênh cháu.”
“Ma phụ người đi nghỉ ngơi đi, con đi nấu cơm!” Haren lo lắng ma phụ sẽ mệt, giúp đỡ y trở về phòng trong.
Phúc Nhạc thấy tình cảm cha con 2 người tốt như vậy, không khỏi có chút hâm mộ. Thật tốt a…