Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 13: Chương 13




Haren so với tưởng tượng của Phúc Nhạc còn giỏi hơn. Chẳng những làm ăn giỏi còn rất tinh thông việc nhà. Bởi vì trong nhà không có thú nhân, cho nên đồ ăn trong nhà 2 cha con đều là trao đổi mà có, dù có chút thiếu thốn nhưng ma phụ của Haren cũng sẽ ra phụ cận bộ lạc hái 1 ít rau dưa trái cây, sống qua ngày cũng không tồi.

Chính là có đôi khi mùa đông sẽ gian khổ một chút, nhưng 2 cha con đều rất kiên cường, tuy rằng thân thể cũng không phải tốt lắm, lại cũng không buông tha, người trong bộ lạc cũng tốt, cho nên chuyện buôn bán của cửa hàng Haren cũng tốt lắm. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, vẫn có chênh lệch rất lớn so với những gia đình có thú nhân có năng lực đi săn.

Phúc Nhạc cũng không nhàn rỗi, tuy rằng cậu không thế nào đi lột da rút gân gì đó, nhưng hỗ trợ nấu nướng gì đó thì vẫn được.

Chẳng qua còn chưa đợi Haren làm xong cơm, Joe đã tới rồi, trong tay còn mang theo một con quái vật lớn, là thu hoạch của hôm nay, vết máu trên con mồi còn chưa khô.

“Tặng cho cậu.” Joe đem cái con trông giống trâu nhưng lại có lông dài trắng ném tới trong viện mà nói, sau đó ngẫm lại, lại bổ sung nói:

“Cảm ơn, vì cậu đã làm bạn bè với A Nhạc.”

Cảm ơn là thật tâm, nhưng quan trọng hơn là trẻ nhỏ răng chưa tốt, ăn thịt rất tốn sức, đây là ngày hôm qua Joe quan sát được, tuy cũng không đến mức không thể nuốt trôi nhưng cũng rất không thoải mái, cho nên Joe mới cố ý khi đi săn loại tiêm xỉ thú thịt khá mềm này, đương nhiên nó cũng khá khó bắt.

Haren vừa nghe, ngầm hiểu, đây là quanh co lòng vòng lấy lòng người trong lòng đây mà, cười tủm tỉm nhận lấy, chính là Phúc Nhạc thần kinh có chút thô, vẫn ngơ ngác không hiểu hành động mịt mờ này của Joe.

Haren vốn là muốn đánh ý xấu, ồn ào thổi gió bên người Phúc Nhạc, nhưng rồi lại nghĩ, nhìn 2 tên đặc biệt dễ dàng thẹn thùng và biệt biệt nữu nữu (không được tự nhiên) mà ở chung với nhau… Cũng khá thú vị đi?

Joe tự nhiên cũng sẽ không chủ động nói cho Phúc Nhạc ngụ ý những việc mình làm, so với nói ra, hắn càng tin rằng chỉ cần mình vẫn luôn đối tốt với A Nhạc, A Nhạc nhất định sẽ bị cảm động! =))

Bởi vì Joe đưa tới con mồi, ma phụ của Haren cũng mời hắn ăn cơm luôn, thuận tiện vây xem một chút đôi tiểu tình lữ không được tự nhiên trong miệng con mình.

“Joe hình như làm rất quen tay nha!”

Haren ôm tay Phúc Nhạc mở to hai mắt sợ hãi than, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy thú nhân cũng có thể thuần thục tỉ mỉ như vầy!

Trong ấn tượng của giống cái, thú nhân đều là tùy tiện thô lỗ không cẩn thận, tuy rằng cực kì trung thành cùng trân trọng bạn lữ, nhưng bởi vì nguyên nhân tính cách, họ đều qua loa đại khái, cho nên Haren mới có thể sợ hãi than như vậy.

“Chú Casar cũng rất quen tay mà.” Phúc Nhạc cười nói. Bởi vì chú Kanya mỗi ngày rất bận, cho nên Casar làm bạn lữ rất đau lòng, mỗi lần đều hết sức giúp đỡ san sẻ 1 ít chuyện trong khả năng của mình, Joe từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cho nên cũng hình thành quan niệm như vậy.

Có bốn người hợp lực, rất nhanh cơm trưa liền hoàn thành, mọi người vây quanh đá phiến ngồi dưới đất, nghe mùi thơm mà ngón trỏ đại động, quả nhiên nhiều người mới náo nhiệt! Haren cười tủm tỉm mà nghĩ.

“Phúc Nhạc! Phúc Nhạc!” Cầm một cái xương thú đầu nhọn, đang chuẩn bị lấy miếng thịt lấp bụng, chợt nghe thấy 1 âm thanh đầy lo lắng lại xa lạ.

Phúc Nhạc sửng sốt, có người gọi cậu?

Còn đang nghi hoặc, chỉ thấy đến một thú nhân cao lớn đầu đầy mồ hôi chạy vào, nhìn một vòng hét lớn:

“Ai là Phúc Nhạc! Mau! Có người bị thương!”

Phúc Nhạc vừa nghe lập tức đứng lên: “Tình huống ra sao? Người ở đâu? !”

“Ở đây! Ở đây!” Thú nhân hướng ra ngoài nhìn, phát hiện người bị thương đã được đưa lại đây, vội vàng đáp.

Sau đó liền có hai thú nhân cao lớn nâng một “dã thú” chạy vào, thú nhân kia đã hoàn toàn biến thân thành thú hình, trên người có 1 miệng vết thương thật lớn vô cùng dữ tợn, còn đang không ngừng đổ máu.

Phúc Nhạc vừa thấy nhất thời nổi giận, đã bị thương 1 lúc lâu rồi đi! Lập tức chỉ huy hai thú nhân đem người nọ buông nằm xuống, cả giận nói: “Sao giờ mới đưa tới!”

Hai thú nhân có chút tức giận, chính là nhìn thấy dáng vẻ hung hãn lại phẫn nộ của giống cái nhỏ này mà ngơ ngác, lúng ta lúng túng mà không biết nói như thế nào.

“Haren! Múc nước! Joe, đi lấy hòm của tôi!”

Phúc Nhạc rất nhanh mà phân phó, tay cũng không rỗi, ấn vài chỗ quanh miệng vết thương, mọi người, a không, chúng thú liền phát hiện, máu thế nhưng kỳ tích dừng lại.

“Còn thất thần làm gì! Đi hỗ trợ mau!” Phúc Nhạc vừa quay đầu lại, nhìn thấy mây tên thú nhân còn ngốc hồ hồ mà đứng ở chỗ cũ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà giáo huấn nói: “Đồng bạn của mấy người sắp chết tới nơi rồi!”

Phúc Nhạc sờ sờ cổ con sói xám này, phát hiện dấu hiệu sinh mệnh đã càng ngày càng yếu, nơi này lại không có cách để truyền máu! Mụ nội nó điều kiện cũng quá kém! Phúc Nhạc tức giận đến muốn bứt hết tóc, chính là hai tay đều đang che miệng vết thương, không có cách nào khác lộn xộn.

Hai người phục hồi lại tinh thần có chút xấu hổ, nhanh chóng đi giúp Haren.

Phúc Nhạc trong lòng có chút lo lắng,xem tình trạng này, con sói này rất khó cứu về, trừ phi trên tay cậu có linh đan diệu dược, hoặc là lập tức truyền máu! Mợ nó, hiện tại miệng vết thương còn dính bùn đây nè, kiếm đâu ra thiết bị tiên tiến vậy a!

Linh đan diệu dược… Thuốc trong hòm cấp cứu đều là thuốc phổ thông có được không!

Nghĩ muốn nổ đầu cũng không ra nên như cứu sói thế nào, Phúc Nhạc đã sắp phát điên, quay đầu lại nhìn xem Joe đã về chưa, ánh mắt lại ngoài ý muốn bắt được 1 thứ…

Phúc Nhạc ánh mắt sáng ngời, thấy Haren ôm một thùng nước đi vào, hưng phấn kêu lên: “Haren! Lấy cái gốc cây chỗ bên cửa lại đây!”

Haren sửng sốt, không hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng để thùng nói chuyện qua một bên, theo phương ánh mắt Phúc Nhạc nhìn lại, quả nhiên thấy một gốc cây cỏ dại. Sợ chậm trễ Phúc Nhạc, Haren lập tức chạy tới.

“Cẩn thận một chút, không được làm hỏng những cái rễ nhỏ.”

Phúc Nhạc xa xa nhìn, nhìn Haren nhổ “cỏ”.

Haren cũng nóng vội, động tác so bình thường nhanh hơn ba phần, nhưng cũng chú ý không thương tổn những cái rễ kỳ quái rậm rạp.

Lấy xong Phúc Nhạc lại ý bảo cậu ta rửa qua: “Cắt 1 miếng nhét vào miệng người này đi!”

Haren đã không cần hỏi vì sao lại muốn đem cây cỏ kì quái này nhét vào miệng người nọ nữa, luống cuống tay chân mà nghe theo, chỉ thấy Phúc Nhạc nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ không lo lắng như cũ.

“A Nhạc, thế nào? Có thể… Cứu về không?”

Cậu ta lại không hiểu y thuật, cũng biết tình trạng của con sói xám này thoạt nhìn không tốt lắm, bị thương rất nặng, cảm giác sinh mệnh đang nhanh chóng xói mòn.

“Còn phải xem đã… “ Phúc Nhạc cũng không biết, nếu ngay cả nhân sâm mà còn không cứu được thì cậu thật không có biện pháp …

“A Nhạc!” Phúc Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy 1 con báo săn màu đen đang ngậm hòm cứu thương của mình – là Joe.

Cặp mắt màu vàng kim sâu thẳm kia có lo lắng, rồi lại ẩn hàm một tầng cổ vũ, không biết làm sao , Phúc Nhạc đột nhiên cũng cảm giác mũi chua xót, sụt sịt, nhanh chóng để Joe hỗ trợ đè lại chỗ vừa bị mình đè lại kia. Còn mình thì mở hòm cấp cứu.

“Ngân châm, ngân châm… Mình nhớ rõ có một bộ !” Phúc Nhạc một bên trở mình lầm bầm, Joe nhìn cậu không chút nào để ý tay đầy máu, có chút giật mình ngốc, người này, là thật rất muốn cứu người đi.

Không bao lâu Phúc Nhạc liền moi được bộ ngân châm ở góc hòm ra, giờ cũng không quản tiêu độc hay không, trực tiếp bắt đầu xuống tay sờ tới sờ lui tìm huyệt vị, sau đó tìm đúng huyệt đạo bắt đầu hạ châm.

Đây là thành quả ít nhiều năm đó cậu luôn bị sư phụ kéo đi luyện tập hạ châm cho mấy động vật nhỏ, ác độc lại vui vẻ ngồi bên xem cậu tìm cái gọi là huyệt đạo! Năm đó Phúc Nhạc thấy chuyện này thật là chuyện vô căn cứ, ai sẽ đi tìm huyệt châm cứu cho động vật chứ?!

Nhưng hôm nay xem ra, sư phụ thực sự dự kiến trước…

Haren cùng Joe một bên nhìn xem mà kinh hồn táng đảm, vài thú nhân vây xem há to miệng nhìn kia cây ngân châm mảnh dài run rẩy kia, tự nhiên giật mình.

“Tốt lắm, Joe, buông tay đi.” Thi châm xong Phúc Nhạc thở ra 1 hơi thật dài, lau lau mồ hôi trên trán, còn coi như may mắn, không biết có phải phúc lời tặng kèm khi xuyên qua hay không, tốc độ tìm huyệt của cậu rất nhanh.

Joe có chút chần chờ, buông tay … không phải lại chảy máu tiếp chứ?

Nhìn ánh mắt lóe sáng tự tin của Phúc Nhạc, Joe vẫn thử buông tay, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm miệng vết thương thật lớn kia, 1 khi nó chảy máu liền che luôn.

Nhưng mà… Thật sự không chảy máu.

Phúc Nhạc lại sờ sờ cổ sói xám, phát hiện tình huống có vẻ đã có chuyển biến tốt đẹp, sờ sờ tim, nó cũng chậm rãi ổn định lại. Tóm lại… đã cứu được về rồi.

“Thực, thật sự… Không đổ máu!”

Haren dụi dụi mắt, giống như không tin nổi một màn trước mắt này, thật thần kỳ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.