Bởi vì Kanya trêu
chọc, sáng ra Phúc Nhạc cơm cũng chưa ăn đã lén lút tránh Joe như chạy
giặc đến phòng khám. Vừa nghĩ tới chuyện chú Kanya nói, Phúc Nhạc liền
liên tưởng, tốt xấu gì cậu cũng lén lút xem qua GV, lúc mở ra xem lại bị doạ, từ đó về sau cũng chưa xem lại lần nào.
Nhưng tốt xấu gì
cậu cũng biết …Loại sinh hoạt kia ắt là 1 phần không thể thiếu trong
cuộc sống chồng chồng, nhưng biết là 1 chuyện, sợ thì vẫn sợ, chỗ đó…Làm sao đi vào được chứ… Thật là đáng sợ…
Phúc Nhạc vừa ngơ ngẩn vừa phơi dược liệu, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, rất là đặc sắc.
“Có ai không?” giọng nói non nớt kéo được Phúc Nhạc đang não bổ (ngôn ngữ
anime, chỉ ảo tưởng trong đầu những chuyện k xảy ra trong hiện thực) trở về.
Phúc Nhạc nhanh chóng buông thảo dược trong tay, đi ra cửa nhìn thấy 1 thứ, thấy thật vui.
Một con hổ con nhìn rất ngốc, đang ló đầu vào nhìn, cái đuôi phía sau linh
hoạt quất lên quất xuống, trên làn da màu vàng là những vằn đen được
phân bố đều, bởi vì không lớn nên trông có vẻ không có lực công kích,
ngược lại khiến người cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Có thể là nghe
được tiếng bước chân của Phúc Nhạc, hổ con liền phát hiện Phúc Nhạc đến, lập tức quay đầu, mở to đôi mắt tròn xoe, nghiêng đầu tò mò nhìn Phúc
Nhạc.
Phúc Nhạc bị cặp kia to tròn ướt kia manh (moe, đáng yêu)
đến tâm can run rẩy, hổ con a… Chủng loại thật không tồi, hình thể cũng
thực bình thường, đường cong thân thể mượt mà, da lông cũng mềm mại, xem ra được chăm sóc rất khá.
“Em tìm tế ti đại nhân.” Hổ con
nghiêng đầu, hai người nhìn nhau nửa ngày, hổ con mới mở miệng, một cảm
giác con nít mới dứt sữa.
“Em đây.” Phúc Nhạc đến gần vài bước, nâng nâng chân trước của hổ con, ừm, tạm thời không phát hiện chứng bệnh gì.
“Nhóc tên gì?” Phúc Nhạc vẫy vẫy tay với hổ con, ý bảo nó vào nhà, hỏi.
“Em là Theis.” Hổ con ngẩng đầu, trái phải ngó chung quanh mặt tiền cửa
hàng, nó không đi nhầm nha, ma phụ không phải nói ngay bên cạnh cửa hàng của anh Haren sao?
Chần chờ một lát, Theis thật cẩn thận mà bước 1 bước nhỏ vào phòng khám.
“Hắt xì!” Hổ con cắm đầu hắt hơi một cái, lắc đầu đến tự chóng mặt, Phúc Nhạc nhìn mà hít 1 hơi, thật đáng yêu quá!
Theis nhăn cái mũi tròn vo ngửi ngửi, mùi gì kì quái vậy, đó là mùi dung dịch tiêu độc do Phúc Nhạc tự chế. Người hoặc thú đến xem bệnh khẳng định sẽ có người miễn dịch kém, hơn nữa nói không chừng sẽ có một ít người mắc
bệnh có tính lây truyền, cậu hy vọng có thể cam đoan hoàn cảnh phòng
khám bệnh không lây bệnh cho người khác.
“Nhóc con mấy tuổi?”
Phúc Nhạc tiếp đón Theis ngồi vào ghế, nhóc con nghĩ nghĩ, vẫn duy trì
hình hổ, nhẹ nhàng nhảy lên trên ghế đá ngồi xổm.
“Em 5 tuổi.”
Theis thành thật trả lời, nhìn tế ti còn trẻ hơn ma phụ nhà mình, có
chút hoạt bát lên: “Anh tế ti bao nhiêu tuổi vậy? Em còn tưởng phải là
ông tế ti cơ. ”
“Anh kêu Phúc Nhạc, hai mươi tuổi nha.” Phúc Nhạc cười đáp: “Nhóc có thể kêu anh là anh Phúc Nhạc.” Bị nghi ngờ tuổi cái
gì đó, trước đả kích cảu ông chú lắm mồm, giờ cậu đã hoàn toàn chết
lặng.
“Ừm.” Theis dù sao cũng là trẻ con, cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu, cũng không có nghi ngờ năng lực của Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc vươn tay sờ sờ thân thể Theis, cách lớp da đã cảm nhận được tình
huống cơ bắp xương cốt phát triển, nhìn một chút hình thể của thằng
nhóc, còn có móng vuốt, phát hiện nhóc này tuy đã 5t nhưng hoàn toàn
không đạt được tiêu chuẩn hổ thành niên trên địa cầu: ba bốn tuổi liền
tính là trưởng thành, chỉ có điều đối với thú nhân hình hổ có thể sống
lâu hai mươi năm thì chả là gì cả.
Nhưng không thể không thừa
nhận là, ở mặt nào đó, bọn họ đích thật là hổ, loại tình huống rối rắm
này đều khiến Phúc Nhạc đau đầu, cho dù chứng bệnh lớn hay nhỏ, chỉ cần là thú nhân đến xem bệnh, cậu đều phải đồng thời quan sát hình thú cùng hình người, 2 hình thái có những biểu hiện bệnh không giống nhau, sau
đó mới quyết định áp dụng dùng cách nào chữa trị với hình thể nào. May
mắn cậu là trung y, phương pháp trị liệu đều tương đối ôn hòa, sẽ không
bởi vì thú nhân có đặc thù của dã thú mà không chịu nổi phân lượng thuốc và hiệu quả.
“Theis, vì sao em không đổi về hình người?” Phúc
Nhạc hít sâu một hơi, kìm lại mong muốn bắt cóc thằng nhóc vẫn luôn ngó
nghiêng này về nhà nuôi, cố gắng khôi phục lại tư thế chuyên nghiệp,
lãnh tĩnh hỏi.
“A…” Hổ con lấy lại tinh thần, nhăn mặt hổ, có chút khó xử, buồn bực nói: “Hình người… Càng đau.”
“Chỗ nào đau?” Phúc Nhạc nhẹ giọng hỏi, cầm bút cẩn thận nhớ kỹ.
“… Đau răng.” Hổ con có chút ngượng ngùng, ngồi xổm dưới đất cúi đầu dùng chi trước cào cào, rầm rì hàm hồ nói.
“Đau răng?” Phúc Nhạc dừng bút, trẻ con tuổi này vì ăn rất nhiều đồ ngọt lại không thích đánh răng quả thật rất dễ bị sâu răng, do đó mới cần kem
đánh răng, chính là nơi này là thế giới thú nhân, đối mặt cậu chính là 1 con hổ nhỏ…
“Hình người rất đau sao?” Phúc Nhạc tiếp tục hỏi,
các thú nhân có chỗ rất kỳ lạ, lúc biến thành hình thú thì cảm giác đau
đớn sẽ giảm xuống, đồng thời, nếu sinh bệnh hoặc là bị thương, thì tốc
độ khép lại cũng mạnh hơn ở hình người.
“Ừm!” Theis vẻ mặt ủy
khuất dùng sức gật đầu, tròng mắt đen bóng có lấp lánh hơi nước: “Đau
đến ngủ không được! Theis không dám nói cho ma phụ, sợ ma phụ nhổ nanh
hổ của Theis. Cho nên Theis trộm lại đây xem bệnh !” Nói đến cuối nhóc
con còn rất đắc ý, lại cao hứng, rung đùi đắc ý híp mắt cười he he, lộ
ra răng nanh sắc nhọn, hổ con cũng không phải mèo con, đã là mãnh thú có thể cắn xé thịt tươi.
… … Được rồi, kỳ thật phương pháp của ma phụ thằng nhóc này tuy đơn giản thô bạo, nhưng lại khá hiệu quả.
Phúc Nhạc trầm mặc, cậu không biết có nên thẳng thắn vs thằng nhóc vẻ mặt
hồn nhiên, ánh mắt bao hàm chờ mong trước mặt này, nếu răng nanh bị hỏng thật thì có tìm đến tế ti cũng không chạy thoát khỏi vận mệnh nhổ răng, cho dù cậu có cam đoan không đau chút nào với nó, chắc nó cũng không
tin đâu?
“Hé miệng ra cho anh nhìn coi.” Phúc Nhạc sờ sờ đầu
Theis nói, tốt nhất là cứ từ từ chưa nói, nếu kêu nhổ răng thì thằng
nhóc này chắc sẽ bỏ chạy mất, bằng vào thể lực của Phúc Nhạc, tuyệt đối
là đuổi không kịp. Răng nanh bị hỏng nhất định không thể giữ lại. Phúc
Nhạc âm thầm thấy có lỗi với nhóc con này…
Theis đối với danh hiệu tế ti của Phúc Nhạc tin tưởng vô điều kiện, đặt đầu trên bàn đá, ngoan ngoãn ngửa đầu há miệng.
Phúc Nhạc hướng ánh sáng, híp mắt lại quan sát, trong miệng hổ con có mùi
không được tốt lắm, Phúc Nhạc có chút khó chịu, lại vẫn nhìn vào bên
trong, rất dễ hiểu cái mùi này là do lâu ngày ăn đồ ngọt hoặc kẹo lại
không chú ý vệ sinh răng miệng mà ra.
Với lại, khiến một con hổ con mỗi ngày 2 lần nghiêm túc đánh răng?
Hơn nữa bởi vì chất nước nơi này càng giống sơn tuyền, có tác dụng rất lớn
với vệ sinh răng miệng, chỉ cần chú ý thường xuyên súc miệng, răng nanh
thậm chí có thể trắng hơn răng người hiện đại.
Phúc Nhạc đang cầm đầu hổ con hướng ra phía ánh sáng chiếu tốt, cúi đầu nhìn tình huống bên trong miệng nhóc con.
Theis vẻ mặt khẩn trương, miệng mở rộng, chỉ sợ răng nanh sắc nhọn của mình không cẩn thận làm bị thương tay Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc trong tay không có đèn pin, may mắn là bản thân không cận thị,
Phúc Nhạc yên lặng phun tào, muốn tôi chơi trò cải cách y thuật gì đó
cũng phải cho chút công cụ phần cứng chớ? Ngay cả dao phẫu thuật cũng
chỉ có mỗi 1 cái thường dùng, cũng không sợ tôi làm hỏng hay sao.
“Có một, không đúng, hai cái răng sâu, nha, còn có 1 lỗ sâu rất to nữa nè.” Phúc Nhạc nín thở nhìn vào trong, hổ con híp mắt mở miệng, nhìn rất
buồn cười.
Haren lúc tiến vào chính là nhìn đến cảnh này.
“2 người đang làm gì vậy? ” Haren nhịn cười, hổ con miệng há thật to, ánh
mắt cũng không dám chớp mà chờ Phúc Nhạc, thoạt nhìn rất khẩn trương.
Phúc Nhạc quét trong quét ngoài 1 vòng, xác định không còn vấn đề gì khác
mới buông đầu hổ con ra, ngẩng đầu chào hỏi với Haren: “Haren anh tới
rồi?”
Haren gật đầu, thuận tay sờ soạng hổ con 1 phen: “Nhóc là
con cái nhà ai đây?” thú hình hổ con nhìn đều giống nhau, nếu không quen thì rất khó nhận ra là ai.
“Theis.” Theis nâng móng vuốt cào cào chòm râu trên mặt đáp lại, ai, đau quá.
“Sao lại chạy qua đây?” Haren hỏi: “Ma phụ nhóc có biết không?”
Theis cứng đờ, chột dạ mà lắc đầu: “Không sao, ma phụ chỉ nói không cần rời
khỏi bộ lạc là được.” Trẻ con thú nhân mỗi ngày cũng không có chuyện gì, trừ kết bạn chơi đùa, chỉ cần không ra khỏi bộ lạc, thì cơ bản không có nguy hiểm gì, hơn nữa chung quanh bộ lạc đều có người tuần tra, ngộ nhỡ có trẻ nhỏ không cẩn thận đi ra khỏi bộ lạc, cũng có thể lập tức bị
phát hiện, cho nên các ma phụ đều rất yên tâm để con mình đi chơi.
“Nhóc đó…” Haren bất đắc dĩ lắc đầu, nhóc hổ con này cũng quá lớn mật đi? Tự
mình đến tìm tế ti xem bệnh? Ma phụ nó mà biết tuyệt đối sẽ cho ăn đòn.
“Tiểu Nhạc, dược liệu đều xử lý tốt rồi chứ?” Haren tạm thời buông tha chuyện dạy dỗ Theis, cậu ta chủ yếu qua hỗ trợ cho Phúc Nhạc. Từ lúc quy mô
ruộng thuốc của Phúc Nhạc được mở rộng, công tác mỗi ngày của cậu liền
nhiều lên, Haren lúc nhàn rỗi đều sẽ qua hỗ trợ.
“Còn chưa, vừa
lúc những dược liệu tôi mới hái còn chưa có phơi nắng đâu.” Phúc Nhạc
xoay người tìm công cụ trong cái hòm thuốc nhỏ vạn năng của mình, đầu
không ngẩng lên mà đáp.
Haren gãi đầu, trên mặt hiện lên một tia
do dự, vẫn há miệng, qua nửa ngày, lại vẫn không nói gì, sau đó đi ra
sau vườn xử lý dược liệu.
Phúc Nhạc đang đảo đống dược liệu mình
đã phơi nắng tốt, cậu không phải nha sĩ, càng không có dụng cụ chuyên
nhổ răng, không có cách nào dùng biện pháp của nha sĩ nhổ răng cho
Theis, chỉ có thể dựa vào thảo dược để giúp nhóc này nhổ răng.
Theis ngồi xổm ghế trên nhìn bộ dáng bận rộn của anh trai tế ti có chút thấp
thỏm, tuy rằng không biết sâu răng là cái gì nhưng hình như phải trị
liệu nha.
“Tế ti ca ca, phải nhổ răng sao?” Theis nhìn chằm chằm
bóng dáng của Phúc Nhạc, hỏi rất cẩn thận, đồng thời căng thẳng, quyết
định chỉ cần Phúc Nhạc gật đầu hoặc là nói “Phải nhổ răng”, nó sẽ ngay
lập tức chạy trốn!
“Hở? Nhổ răng? Không cần đâu.” Phúc Nhạc trong tay đầu cầm một bó dược liệu to, quay đầu lại vẻ mặt chân thành mà nhìn Theis: “Nhổ răng đau như vậy, hơn nữa làm không tốt còn bị nhiễm trùng, yên tâm đi, sẽ không nhổ răng của em.”
“Vậy…” Theis nghe xong
thở phào một hơi, nhưng sau đó lại có chút phát sầu, người lớn nhỏ dường như cau mày, chữ vương trên trán bị nhăn cả lại, nhìn rất buồn cười:
“Răng em vẫn đau thì làm sao? Lúc ăn thịt rất khổ sở đó.”
“Vậy để nó tự rơi xuống nhé.” Phúc Nhạc nháy mắt mấy cái cười nói.
Theis nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang: “Tự… rơi xuống?” Tại sao có thể tự rơi xuống chứ?
“Khẳng định không đau, đừng sợ.” Phúc Nhạc an ủi, cầm thảo dược viết phương thuốc.
Phúc Nhạc vùi đầu viết lách. Không ngừng thay đổi phối phương cùng phân
lượng, đây là phương thuốc cổ truyền, tuy rằng không thể đạt tới hiệu
quả thần kỳ răng tự rụng ra nhưng cũng đủ để răng hỏng từ từ lỏng, cuối
cùng dùng thuốc tê nhổ ra, tuyệt đối không hề đau. Vị sư phụ già dạy cậu trung y chính là truyền nhân của một thế gia trung y, bản thân cậu tuy
không phải đệ tử truyền thừa chính thức, nhưng sư phụ dạy cậu không hề
giữ lại, ngoại trừ một ít phương thuốc theo quy chế tổ huấn không thể
truyền ra ngoài thì sư phụ già không hề keo kiệt đem những phương thuốc
trân quý đến độ thậm chí toàn bộ Thiên triều cũng không có quá 30 người
biết dạy cho cậu.
Phúc Nhạc tuy rằng không có cách nắm giữ toàn
bộ nhưng từ đầu đến cuối đều học rất nghiêm túc, hơn nữa bút ký cũng làm rất cẩn thận, đáng tiếc hiện tại trong tay trống trơn, chỉ có thể dựa
vào trí nhỡ không tệ lắm của mình cố gắng hồi tưởng lại những di sản
tinh thần quí giá đó.
“Không gạt người chứ?” Theis ngửa đầu nhìn Phúc Nhạc, cứ xác nhận mãi.
Phúc Nhạc khẳng định mà gật đầu, đã muốn bắt đầu tìm cối đã nghiền thuốc.
“Trước cho em chút thuốc tê giảm đau, sau đó đắp ít thuốc vào là được.” Phúc
Nhạc kiên nhẫn giải thích: “Như vậy răng hỏng có thể lung lay, gảy 1 cái là ra. ”
“Thật vậy chăng?” Theis vừa nghe liền vui, ánh mắt sáng long lanh nhìn Phúc Nhạc, khiến Phúc Nhạc cảm thấy mình như thể chúa
cứu thế.
Phúc Nhạc cười, đứa nhỏ không ngang bướng thật đáng yêu
mà. Hoàn cảnh công tác ở phòng khám đã định trước Phúc Nhạc phải tiếp
xúc đại đa số trẻ con gào khóc hoặc bị bắt đi vào, sau đó lại gào khóc
mà khẩn cấp rời đi.
Bởi vì danh khí tài năng của sư phụ, người
lớn mang trẻ con tới khám bệnh cũng không ít, người khám bệnh là Phúc
Nhạc tất nhiên là cái đích để mắng chửi.
Tỷ như loại bình thường: “Đồ đáng ghéttttt không muốn uống thuốc không muốn tiêm!” loại ngốc
nghếch***: “Hắc ám đại ma vương! Ta muốn thay mặt nhân loại tiêu diệt
mi! Ta không muốn uống thuốc đắng!” còn có loại văn tĩnh: “Chú ơi
huhuhu, chú ơi cháu là trẻ ngoan không cần uống thuốc có được không
huhuhu…” nhưng tóm lại trong mắt bọn nó tuyệt đối sẽ không có “sùng
bái”, hoặc là “cảm kích” như trong mắt Theis.
***Nhị bức (2B)
ngôn ngữ mạng, 2 = vô năng, ngốc, B = ý mắng chửi người, là câu cửa
miệng của TK 21 thô tục là ‘ngốc ngếch’, giữa bạn bè thân thiết còn có
nghĩa ‘đáng yêu’
Sau khi bị vô số trẻ nhỏ mắng chửi đủ mọi cách,
bao gồm cả ném giầy, quyền đấm cước đá, chửi ầm lên khiến cho mình đầy
thương tích, Phúc Nhạc rốt cục có thái độ ‘trân trọng nhưng không dám
lại gần’ với những mầm non của tổ quốc, nếu thật sự làm không được sẽ
giả làm kẻ ác cưỡng bức đe dọa, cuối cùng là đoạt được danh hiệu “Đại ma vương”.
“Theis, không phải em ăn rất nhiều đồ ngọt đấy chứ?”
Phúc Nhạc vừa nghịch thuốc bột vừa hỏi, kỳ thật ăn cái gì cũng có khả
năng dẫn đến sâu răng, một ít thức ăn lưu lại sẽ bị lên men tạo thành
sâu răng, chẳng qua nước bọt bản thân nó đã có tác dụng diệt khuẩn, Phúc Nhạc đã quan sát, ngóm tuổi phổ biến của người nơi này không tồi, bởi
vì thịt rất dễ bị dắt răng khiến người cảm thấy cực kì khó chịu, lâu dài tới nay tích luỹ kinh nghiệm, các thú nhân cũng biết súc miệng có thể
phần nào giảm bớt tình huống buồn bực đó, do đó cũng khiến răng nanh của họ giảm bớt nguy cơ bị sâu.
“A? Anh, làm sao anh biết!” Theis
nghe xong ngẩn ngơ, biểu tình có chút kinh ngạc cùng chột dạ, không biết Phúc Nhạc có hoa mắt không, cứ cảm thấy trong nháy mắt lông hổ xù cả
lên, đầu hổ ngơ ngác nhìn Phúc Nhạc, có vẻ ngốc ngốc. Thân là hổ, thích
ăn đồ ngọt thật sự rất ngượng ngùng, chuyện này ngay cả ma phụ cùng đạt
phụ của nó cũng không biết! Tế ti đại nhân quả nhiên có năng lực thần
kỳ, ngay cả chuyện này cũng biết!
“Nếu không răng của nhóc cũng
không sâu nghiêm trọng tới vậy. ” Phúc Nhạc bật cười, hiện tại thú nhân
cũng đều là ăn thực phẩm chín, khả năng thịt tươi có chứa rất nhiều vi
khuẩn dẫn đến sâu răng thật sự quá nhỏ.
Theis cảm thấy có chút
mất mặt, cúi đầu thực uể oải: “Anh tế ti, có thể không cần nói cho
người khác biết không? Bọn họ sẽ cười nhạo em!”
Phúc Nhạc nhịn cười, quả thật, một con hổ con lại đi thích đồ ngọt, còn gì là uy phong nữa.
“Em ăn bao nhiêu?” Phúc Nhạc tò mò, thế giới này lại không có kẹo, chắc là
nó ăn hoa quả có hàm lượng đường cao rất nhiều, chống đỡ đến giờ mới bị
sâu răng, thật không dễ dàng a.
“Rất nhiều rất nhiều.” Theis
ngượng ngùng mà cười, lộ ra cái răng sắc nhọn, có vẻ rất là hưng phấn:
“Em phát hiện một loại trái cây ăn ngon lắm!”
A? Chủng loại mới? Phúc Nhạc lỗ tai giật giật.