Phúc Nhạc vừa nghe đến ăn ngon, đã dựng thẳng lỗ tai.
Haren vừa vào, nhìn thấy Phúc Nhạc đang đảo dược, liền hỏi: “Thằng nhóc kia làm sao vậy?”
“Đau răng.” Phúc Nhạc cười đáp: “Vất vả rồi, hôm nay qua nhà tôi ăn cơm đi.” Haren là người bạn đầu tiên mà cậu quen ở thế giới này, mì sợi cùng
bánh mì mình làm cũng muốn cho Haren nếm thử 1 chút.
Haren xì một tiếng cười, hổ con ngồi xổm trên băng ghế ai oán mà trừng mắt một cái,
vẫn như trước cười không ngừng: “Tiểu Theis, hổ cũng biết đau răng? Nhóc ăn cái gì không nên ăn hả?”
Theis ánh mắt dao động, hổ thì sao? Hổ thì không thể thích ăn trái cây chắc!
Haren đùa giỡn với hổ con, ngồi một bên nhìn Phúc Nhạc làm thuốc bột, Phúc
Nhạc cảm thấy có chút kỳ quái, Haren rất ít khi an tĩnh như vậy, bình
thường đều là líu ríu hỏi rất nhiều vấn đề, Phúc Nhạc cũng cảm thấy cao
hứng, lúc làm việc có người cùng nói chuyện phiếm là chuyện rất vui, hôm nay Haren lại an tĩnh, thật kì lạ mà.
Phúc Nhạc nhìn Haren, thấy cậu ta đang bận ngẩn người, ánh mắt vô thần không biết đang nhìn nơi
nào, cau mày có vẻ rất buồn rầu, một hồi trầm tư một hồi thở dài, rối
rắm mà nguy.
Xét thấy nơi này còn có 1 người bạn nhỏ, Phúc Nhạc
cũng không tiện mở miệng hỏi, cũng không quấy rầy Haren, một mình bận
rộn. Cậu bôi cho Theis 1 chút thuốc ngừng đau, nếu không chỉ sợ nó không ăn được cơm.
Phúc Nhạc bôi xong thuốc giảm đau, hổ con có chút
không được tự nhiên, cứ muốn giả nói ngọng liếm thuốc đi, bị Phúc Nhạc
nghiêm khắc ngăn lại, vừa nghe nói liếm hết thuốc rồi sẽ đau lại, hổ con liền không dám làm gì nữa.
Bôi xong thuốc, Phúc Nhạc đưa tay gõ
đầu hổ con cảnh cáo nói: “Mấy ngày nay không được ăn đồ ngọt nữa, răng
nanh sắp hỏng hết rồi, xem nhóc làm sao đi săn.” Chờ răng không quá đau
nữa, Phúc Nhạc sẽ cho nó thuốc nhổ răng, thuốc này không dùng chung với
thuốc giảm đau được.
Theis nâng vuốt che đầu ngoan ngoãn gật.
“Tốt rồi thì sao?” Theis chờ mong hỏi: “Răng không đau nữa thì có thể ăn đúng không ạ?”
“Vậy cũng phải ăn ít lại.” Phúc Nhạc lại vừa bực mình vừa buồn cười, vẫn là
lần đầu tiên nhìn thấy thằng nhóc thích ăn trái cây đồ ngọt như vậy, nói đến đây đột nhiên nghĩ tới, hỏi: “Theis, em phát hiện trái cây mới chưa có ai ăn sao?” Không biết có thể là loại mới gì không?
“Không có a!” Theis cười hì hì lắc đầu: “Là em phát hiện đó!”
“Là dạng gì vậy, có thể mang anh đi coi không? ” Phúc Nhạc hỏi, hoa quả có
lượng đường cao đến mức có thể làm răng hổ cũng phải sâu không phải
nhiều lắm.
Theis do dự một chút, nhăn nhó nói: “Đi, nhưng mà anh… Không được nói cho người khác biết.” nó mới không muốn cho thú nhân
khác biết đâu!
Phúc Nhạc cực lực nhịn cười, cố nghiêm trang gật gật đầu.
Theis lúc này mới yên tâm, nhảy xuống ghế lắc lắc đuôi, quay đầu ý bảo Phúc Nhạc đi theo.
Phúc Nhạc kéo kéo Haren vẫn đang ngẩn ngơ bên cạnh đi theo: “Có muốn đi với Theis nhìn loại trái cây mới không?”
Haren mờ mịt, “Hử?” một tiếng, lung tung gật đầu, lại tiếp tục ngồi trên ghế ngẩn người.
Phúc Nhạc bất đắc dĩ, dùng sức kéo Haren cùng đi.
Theis mặc dù là trẻ con nhưng cũng là hổ con, tuy không chạy nhưng tốc độ vẫn không chậm, chưa đến một hồi Phúc Nhạc cùng Haren liền thở hồng hộc.
“Tiểu Nhạc, chúng ta đi chỗ nào đây?” Haren giờ phút này rốt cục phục hồi lại tinh thần, buồn bực nói, cậu ta đi mệt đến đầy người mồ hôi rồi.
Phúc Nhạc tức giận mà nhìn cậu ta một cái: “Rốt cục cũng tỉnh rồi hả? Nghĩ cái gì mà kêu mãi cũng không thưa thế.”
Haren mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng, vội ho một tiếng nói: “Không có gì…”
Phúc Nhạc chân không ngừng đi, rẽ trái rẽ phải theo Theis, ánh mắt lại hoài
nghi mà nhìn chằm chằm Haren, nói không có gì thì nhất định là có gì đó!
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Phúc Nhạc hỏi, Haren một bộ phiền não rất khiến người lo lắng: “Thân thể không thoải mái?”
“Không có.” Haren nhanh chóng xua tay, có chút khó xử, cào cào tóc không biết
mở miệng ra sao: “… Đêm qua, có 1 thú nhân tới tìm tôi.”
“Ha?” Phúc Nhạc mở to hai mắt nhìn, có chút kinh ngạc: “Tìm… Tìm cậu để làm chi?”
“Chính là, chuyện đại hội thu hoạch đó.” Haren xấu hổ, ánh mắt nhìn về nơi khác khô cằn mà đáp.
Phúc Nhạc cau mày suy nghĩ nửa ngày, mới không xác định mở miệng: “Ý cậu là… Thú nhân kia muốn theo đuổi cậu?”
Haren bất đắc dĩ, gật đầu.
Trước khi thu hoạch, nếu thú nhân có mục tiêu, chỉ là giống cái mà mình
ngưỡng mộ trong lòng lại chưa giao lưu với mình, có thể thừa dịp trời
tối, lúc trên đường ít người, tiến lên trước đánh tiếng làm quen. Để
tránh đến lúc đại hội giống cái đột nhiên bị một thú nhân mới gặp vài
lần mà chưa nói chuyện lần nào dọa sợ.
Phúc Nhạc lúc này mới nhớ, hình như mình cùng Joe có thương lượng chuyện Haren đã hoàn toàn khoẻ
lại rải ra ngoài, bức Whorf thấy cảm giác nguy cơ, chẳng lẽ là nhanh như vậy đã có người hành động?
“Thế nào? Là thú nhân nào? Lợi hại
không? Bộ dáng thì sao? Xinh đẹp không?” Phúc Nhạc cười hì hì hỏi, tuy
rằng có chút kinh ngạc, nhưng thấy thế nào cũng không phải chuyện xấu.
Nếu Whorf có cảm giác nguy cơ sau đó hành động tất nhiên là chuyện tốt,
nhưng nếu y vẫn không tính toán tranh thủ, vậy cũng không thể bắt Haren
cả đời không tìm bạn lữ chờ y chứ? Huống chi người này còn là 1 tên
không tinh tế, chết sống không chịu tin tưởng Whorf thích mình, cũng
không chịu biểu hiện tâm ý.
“Tôi có quen hắn đâu…” Haren chần chờ nói: “Không nghĩ…chuyện trở thành bạn lữ.”
Phúc Nhạc nghe xong, không khỏi thở dài, người này thật sự là… Trong lòng chỉ có Whorf đi.
“Anh Phúc Nhạc, đến rồi.” Hai người đang mải nghĩ ngợi, giọng của Theis vang lên, Phúc Nhạc hoàn hồn, quay đầu nhìn chung quanh, trợn tròn mắt, vừa
rồi bận tám cũng không biết đã đi theo Theis đến chỗ nào rồi!
Haren cũng nhìn quanh, cậu ta sống ở bộ lạc lâu như vậy, vẫn biết chỗ này,
chỉ là có chút kỳ quái: “Theis, sao lại chạy đến chỗ này? Nơi này rất
gần biên giới bộ lạc, rất không an toàn .”
“Mới không đâu.” Hổ con nhân tính hóa bĩu môi: “Hơn nữa, những thú nhân khác cũng không muốn chơi với em.”
“A…” Haren hiểu rõ, đồng tình mà ngồi xổm xuống xoa móng vuốt Theis: “Không phải nhóc đánh bại hết bọn nhóc kia đấy chứ?”
“Bọn họ không mạnh bằng em!” Theis giương đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nói, sau đó
lại cúi xuống: “Bọn họ đánh không lại liền không chơi với em.”
Haren an ủi mà sờ sờ cổ Theis, quả nhiên, bị cô lập nha.
“Đúng rồi, anh tế ti ơi, em dẫn anh đi xem trái cây ăn ngon kia!” Theis cũng
chỉ là trẻ con, vô tư vô tâm, buồn 1 chút là tươi tỉnh lên ngay, hưng
phấn nói.
“Nhìn, chính là loại này.” Theis mang hai người đi vào sâu trong rừng, duỗi móng vuốt chỉ chỉ cái cây bên cạnh mình.
Phúc Nhạc ngẩng đầu nhìn, là một gốc đại thụ rất cao, vừa thô vừa to, cành
lá rậm rạp, kỳ lạ nhất chính là, lá cây cùng quả đều có màu trắng .
Ngay cả Haren cũng lấy làm kỳ lạ, cậu ta sống ở bộ lạc lâu như vậy, cho tới
bây giờ không chú ý nơi này có loại cây như vậy, giống như trừ bỏ trái
cây và rau dưa hay ăn thì có rất ít người chú ý cây cối có dạng gì.
Theis cong lưng, nhảy 1 cái lên cây, móng vuốt sắc nhọn bấu chặt vào vỏ cây, động tác mạnh mẽ 2 3 cú đã nhảy lên cây, một móng vuốt tát về phía
nhánh cây nhỏ, trái cây liền rụng xuống 1 mớ.
Làm người ta ngạc
nhiên chính là, loại quả thoạt nhìn có vẻ căng mọng này rơi xuống đất
không vỡ mà giống như bóng cao su nảy lên 2 cái mới quay tròn mà rơi
xuống bên chân Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc cầm lên một quả nhéo nhéo, quả nhiên mềm mềm rất đàn hồi, chưa cần để trước mũi ngửi đã ngửi thấy mùi ngọt sắc.
“Cái này có thể ăn sao?” Haren cũng hiếu kỳ mà cầm một quả ở trong tay nghịch, xúc cảm không tồi.
“Đương nhiên! Một lần em ăn được nhiều lắm!” Theis đắc ý nói: “Rất nhiều chim
đều ăn, em mới không ngu như vậy đâu!” Nói xong làm cái mặt quỷ với
Haren, chọc tức cậu ta.
Phúc Nhạc bóc ra nếm nếm, lập tức tái mặt, ngọt khé cả cổ!
“Không thể ăn?” Haren thấy Phúc Nhạc phản ứng cổ quái, không khỏi hỏi.
Phúc Nhạc vẻ mặt phức tạp mà lắc đầu, sợ hãi mà nhìn hổ con đang khoan khoái moi trái cây trên mặt đất, thầm nghĩ ăn nhiều trái cây ngọt như vậy mà
không rụng hết răng, quả thực là kỳ tích!
Phúc Nhạc ăn một miếng rồi thôi, quá ngọt, so với trực tiếp ăn đường trắng còn muốn ngọt hơn.
“Ừm? Mấy trái này khô rồi sao trông kỳ vậy.” Haren đi lại gần nhìn xuống dưới gốc cây, nói rằng.
Phúc Nhạc cũng đi qua, theo tầm mắt Haren nhìn theo, là vài quả rụng dưới
gốc cây, khô teo lại nhưng bên ngoài như có 1 lớp tinh thể màu trắng bọc bên ngoài.
Phúc Nhạc tâm nhảy dựng, thầm nghĩ sẽ không thần kỳ
như thế chứ? Vươn tay cọ một chút chất màu trắng trên trái cây, cho vào
miệng nếm thử.
“Thật là đường?” Đầu lưỡi là hương vị cực kỳ quen
thuộc, ngược lại khiến Phúc Nhạc có chút chần chờ, chẳng nhẽ là vận khí bùng nổ? Mỗi lần đi dạo bên ngoài đều có thể tìm được niềm vui ngoài ý
muốn?
“Ầy, ngọt quá!” Xác định không có độc, Haren tự nhiên cũng
nhịn không được lòng hiếu kỳ nếm thử, không khỏi kinh ngạc: trái cây kia ngọt đến ngạc nhiên.
Liếc mắt một cái, ở dưới đất có khá nhiều
quả vỏ cứng bị mổ đôi, đại khái là chim chóc không có hứng thú với loại
quả khô quắt này.
Đường trắng vị cam tính bình, còn có thể nhuận
phế sinh tân, bổ trung thong thả và cấp bách, đối với phế táo ho khan,
tỳ hư đau bụng rất có hiệu quả.
Về phần nấu cơm… Thì càng miễn
bàn. Làm cơm bình thường cho thêm chút đường trắng cũng thơm ngon hơn,
khiến hương vị càng thêm nhu hòa, hơn nữa mỹ thực Thiên triều có rất
nhiều món ngọt, đều vô cùng được hoan nghênh, Phúc Nhạc yêu nhất chính
là đường và dấm đi với nhau, sườn chua ngọt, còn có thịt chua ngọt, cá
chua ngọt cải trắng trứng chua ngọt,…Phàm là những món khoái khẩu cậu
đều thích biến chúngg thành chua ngọt…
Lấy nước đường trắng bên
ngoài quả vỏ khô xuống, Phúc Nhạc phát hiện lượng đường trong trái cây
này không nhỏ, bóc xuống đường trắng, trong tay cũng chỉ còn lại cái hột nhỏ xíu.
“Theis, về sau không được ăn loại trái cây này nữa.”
Phúc Nhạc tìm mấy cái lá to xung quanh, bắt đầu lấy trái cây, thuận tiện dặn Theis: “Cái này nhiệt lượng rất cao, em lại ăn rất nhiều, không tốt cho thân thể.” Hổ con mỗi ngày ăn nhiều thịt tuyệt đối có thể duy trì
chu kì phát triển bình thường, tuy nói đường là một thứ tốt, nhưng tốt
quá hoá lốp, dựa theo cái loại ăn ngọt không tiết chế của Theis, sớm
muộn gì muốn sẽ có vấn đề, về sau trưởng thành, tim mạch cũng không tốt
theo.
“Ơ? !” Theis mở to hai mắt nhìn, có vẻ chịu đả kích: “Vì cái gì? Không có độc mà!”
Phúc Nhạc sờ sờ nó, không biết nên giải thích như thế nào, ăn thành 1 tên
béo là không có khả năng, nhưng gây áp lực cho thân thể quá lớn, hiện
tại chỉ rụng hai cái răng quả thực xem như may mắn . Giải thích rõ rang
thì quá phát tạp, thằng nhóc này lại nghe không hiểu, nó chỉ biết là thứ này ăn không có việc gì, cùng lắm là đau răng.
“Như thế này nhé, anh làm cho đồ ăn ngon cho em thay thế loại trái cây này được không?”
Phúc Nhạc kiên nhẫn thương lượng với Theis: “Trái cây quá ngọt, không
tốt cho thân thể.”
“Ngon lắm ạ ?” lỗ tai giật giật, tự động loại bỏ “không tốt cho thân thể ” cái gì đó.
“Ừ, làm cho em đồ rất ngon !” Phúc Nhạc cười tủm tỉm nói, rất giống 1 ông chú biến thái dụ dỗ tiểu shota…
“Ngọt?” Theis từ trên cây nhảy xuống, cò kè mặc cả nói.
“Chờ răng em khỏi thì làm ngọt.” Phúc Nhạc chọt chọt trán nó giáo huấn: “Còn ăn ngọt nữa sẽ biến thành hổ không răng, xem về sau làm sao đi săn?”
Theis cả kinh, theo bản năng mà dùng móng vuốt bưng kín miệng, rốt cục có cảm giác nguy cơ, biểu tình trở nên nghiêm túc hẳn lên, giống người lớn cau mày: hổ mà không thể đi săn không phải thú nhân tốt!
“Phúc Nhạc anh phải giữ lời đó!” Theis thành công bị thuyết phục, vẻ mặt trịnh trọng mà gật đầu, đồng ý đề nghị của Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc cười: “Ừ, rất hiểu chuyện, hôm nay giữa trưa đến nhà anh ăn cơm
nhé?” hiện tại cậu phải tận lực lừa mọi người đến ăn thử món ăn làm từ
bột mì. Đêm qua cậu đã xử lí hết phần lúa mì còn lại, cũng đã chậm rãi
lên men bột mì, Joe sợ không đủ dùng, thậm chí còn kêu Casar cùng nhau
chạy lên núi mang thêm về càng nhiều lúa mạch, Phúc Nhạc đơn giản xay
một phần, cuối cùng bởi vì bột mì quá nhiều, Phúc Nhạc cảm thấy cánh tay mình sắp đứt lìa nên mới thôi. Như vậy tính ra, cũng đủ hấp 3 vỉ bánh
bao hoặc bánh mì lớn.
Phúc Nhạc tính hấp bằng vỉ, không phải cái
loại vỉ hấp bánh bao nhỏ 18 cái, mà là loại vỉ hấp bánh bao quái vật 2
người cũng ôm không hết… Ở nông thôn, Phúc Nhạc nhớ rõ các thân thích
đều ở rất gần nhau, dân cư cũng rất nhiều, khi đến lễ mừng năm mới chưng bánh bao chưng bánh mỳ, mọi người liền nhất tề ra trận, các hiển thần
thông, bánh bao bánh mỳ tràn đầy vài cái vỉ hấp, đó là số lượng mọi
người ăn trong dịp tết, vỉ hấp chậm rãi chưng trên bếp củi cháy to, chờ
chưng xong thì sẽ phân theo nhân khẩu, rất tiện lợi gọn gàng.
Từ
lúc xuyên qua tới nay có qua lại không tồi với 2 nhà Haren và Lacey, mấy thú nhân sức ăn lớn khiến Phúc Nhạc rất áp lực, nghĩ thầm rằng dựa
theo vỉ hấp to ở Thiên triều mà tính thì mỗi người một vỉ hấp chỉ là
chút lòng thành!
Theis nghĩ nghĩ, có chút do dự: “… Có thể chứ?”
“Không sao!” Không đợi Phúc Nhạc mở miệng, Haren liền thay cậu hồi đáp, cười
tủm tỉm mà vỗ vỗ lưng hổ con: “Tay nghề tế ti của chúng ta tốt lắm nha,
không đến sẽ hối hận. Bên chỗ phụ thân nhóc anh sẽ nói cho.”
Theis vừa nghe có ăn ngon, lập tức gật gật đầu, vẻ mặt chờ mong.
Phúc Nhạc tâm tình tốt, rốt cục xách theo hổ con về nhà!
Một người một thú cũng giúp Phúc Nhạc nhặt nhiều trái cây, Phúc Nhạc cũng
nhặt 1 ít quả tươi, muốn thử đem về nhà phơi nắng có phơi ra đường trắng được hay không.
Haren cùng Theis về nhà một chuyến, thông báo
một tiếng Theis đến nhà tế ti làm khách, thuận tiện đem chuyện thằng
nhóc này trộm chạy đi khám răng nói một chút, quả nhiên, ma phụ Theis
lập tức trở nên khẩn trương, Phúc Nhạc phải cam đoan mãi là những cái
răng bị sâu của nó ma phụ Theis mới yên tâm, thuận tiện mỉm cười cho con trai không nghe lời nhà mình 1 nụ cười ôn nhu “buổi tối mi chờ cho ta
“, khiến Theis nhịn không được run lên, không khỏi ủ rũ, ma phụ lại
muốn đánh mông nó… Tuy rằng sẽ không đau, nhưng mà rất mất mặt hổ đó!
Hai người trở lại nhà chú Kanya thì Phúc Nhạc đã đang làm bánh mỳ, Kanya
ngồi ở bên cạnh hỗ trợ, khí lực của y lớn hơn Phúc Nhạc, làm dễ hơn
nhiều.
“Chú Casar và Joe đâu ạ? Còn chưa trở lại sao?” Haren nhìn nhìn, phát hiện chỉ có hai người bọn họ, hỏi.
“Còn chưa, đại hội sắp bắt đầu rồi, bọn họ cũng đang luyện tập.” Kanya nói,
ngón tay vô thức mà cọ hai má một chút, lập tức dính vào bột mì.
“Cái này là gì vậy?” Haren đi qua giúp Kanya lau bột trắng trên mặt, có chút vô lực, Tiểu Nhạc luôn vô cùng vô tận đa dạng, cậu ta đã kinh ngạc rất
nhiều lần, hiện tại bình tĩnh hơn nhiều.
Kanya ha ha nở nụ cười, thao thao bất tuyệt mà giới thiệu cho Haren về lúa mì thần kỳ.
Quả nhiên, Haren vẻ mặt như nhìn thấy quỷ mà lẩm bẩm nói: “Thần a… Tiểu
Nhạc nhất định là con trai của thần minh, nhận hết sủng ái của ngài!”
Loại đồ vật không dám tưởng tượng này thế mà tồn tại? Hơn nữa còn là đồ
ăn! Bọn họ mùa đông có thể không cần lo lắng không có thịt ăn sẽ chết
đói?! Loại chuyện này Haren trước kia thật đúng là có nghĩ cũng không
dám nghĩ, ngoại trừ thịt, không có gì có thể chân chính điền đầy bụng!
Phúc Nhạc cũng không nhận ca ngợi của Haren, bay giờ cánh tay cậu sắp tê
dại, nhìn bột mì trong mấy cái chậu xương thú to, không khỏi hoa mắt
chóng mặt, khi nào thì mới làm xong đây!
Cũng may Joe cùng Casar, và nhóm giống cái được mời lại đây làm khách rất nhanh đã đến, mọi
người đều có hứng thú rất lướn với đống bột mì mềm nhũn này, đồng thời
hỗ trợ cho Phúc Nhạc.
Lacey thằng nhóc này qua đây liền thấy được Theis, hí ha hí hửng chạy tới, thì ra hai thằng nhóc này quen nhau.
“Đã lâu không gặp cậu, Theis!” Lacey cao hứng mà biến trở về thú hình, Phúc Nhạc nhìn có chút kinh ngạc, có chút giống chó Husky, nhưng lại uy mãnh hơn 1 ít, Joe nói cho cậu biết, Lacey cũng là hình sói, chỉ là không
giống như sói xám Whorf, tính tình cũng hoạt bát hơn.
Theis lại không nhiệt tình như vậy, vẻ mặt thối thối mà liếc Lacey một cái, hừ một tiếng quay đầu đi.
“Đừng nóng giận, tớ không phải cố ý không chơi với cậu mà.” Lacey cắn cắn lỗ
tai Theis, Theis lại ngoài ý muốn không tức giận, phải biết lỗ tai chính là vùng cấm của đại đa số mãnh thú.
“Tớ kêu cậu chơi với mọi người cậu lại không chịu.” Lacey vẻ mặt buồn bực: “Cậu còn giận sao?”
“Bọn họ đánh không lại tui, lại không chịu nói chuyện với tui!” Theis hừ lạnh nói: “Lại không phải lỗi của tui!”
“Vậy tớ không chơi với bọn họ nữa, được không?” Lacey cọ cọ đầu hổ con: “Cậu đừng giận tớ nha, tớ với chơi với cậu.”
Hổ con sắc mặt lúc này mới tốt lên một ít, mạnh miệng nói: “Đây chính là cậu nói, tôi cũng không bảo cậu đi theo tôi đâu đấy!”
Lacey dùng sức gật đầu: “Ừ.”
Lacey vẻ mặt nghiêm túc mà “dỗ” Theis, Theis nói cái gì nó cũng đáp ứng tuốt, hổ con lúc này mới cao hứng đứng lên.
Rất nhanh hai đứa liền hòa hảo, chạy qua 1 góc thì thầm to nhỏ.
Phúc Nhạc vẻ mặt hứng thú nhìn, nghĩ thầm đại khái cái này gọi là trúc mã trúc mã?
Tạm không đề cập tới 2 thằng nhóc qua đường (đến chỉ ngồi xem náo nhiệt)
không giúp được gì kia, những người khác dù là thú nhân hay giống cái,
tất cả đều bị bắt nhào bột, mọi người nhất trí yêu thích cảm giác mềm
nhũn của bột mì, không ngừng nặn ra đủ loại kiểu dáng, chơi đến quên
trời đất. Phúc Nhạc nhìn một đống lớn bánh mì hình dạng khác nhau ỳ, tự
an ủi mình: thôi, có thể chín là được…
Bánh mỳ còn chưa tính, lúc gói bánh bao, đã làm khó đám người kia.
Kanya hái về không ít rau dưa bởi vì ăn không hết, đều bị Phúc Nhạc phơi nắng làm thành rau khô, trộn lẫn với phần lớn thịt ba chỉ và một ít nấm
hương, còn bỏ gừng ớt xì dầu và muối, bị Joe băm thành nhân bánh bao,
tràn đầy một bồn lớn.
Da bánh bao ngược lại rất dễ làm, một đám
cục bột mì tròn vo bị bạn lữ Ali của Adah đập 1 cái, liền bẹp dí thành
viên da bánh bao độ dày vừa phải.
Chính là gói bánh bao phải xếp
nếp thu nhỏ miệng bánh, đàn thú nhân mày ủ mặt ê mà nhìn tay Phúc Nhạc
linh hoạt như biến ma thuật mà gói ra 1 đám bánh bao xinh đẹp, lại nhìn
đến vật thể hình thù kỳ quái trên tay mình, không khỏi khó xử, làm cơm
sao lại đa dạng như vậy?
Adah Kanya còn có Silve ngược lại học
rất nhanh, dù sao cũng thường xuyên nấu ăn. Phúc Nhạc bắt tay 1 đám mà
dạy, tuy rằng bao không đẹp nhưng cũng không lòi nhân.
Nhìn quét
một vòng mọi người ngồi quanh mình bận rộn, lại cúi đầu nhìn bàn tay
dính đầy bột mì của mình, Phúc Nhạc đột nhiên cảm thấy là lạ, chính mình cái dạng này, hình như là bạn phụ nam (mấy bà có chồng hay tụm lại vừa
làm cơm vừa tâm sự) a… Một đám đại nam nhân ngồi cùng một chỗ gói bánh
bao thuận tiện tâm sự chuyện nhà…
Phúc Nhạc có chút không nghĩ
ra: vì cái gì cảnh tượng trước mắt lại tản ra khí tràng “các bà vợ” nồng đậm như thế này lại không hề cảm thấy không hợp?
“A Nhạc, cái
này, có thể chứ?” Phúc Nhạc đột nhiên “tỉnh ngộ”, sâu sắc kiểm điểm bản
thân, loại khí tràng có chút bà chủ gia đình này khiến cả người cậu đều
hỗn độn. Mặt Joe lại đột nhiên xuất hiện trước mắt Phúc Nhạc, dọa cậu
nhảy dựng.
Phúc Nhạc cúi đầu nhìn, trong tay Joe đang để 1 cái
bánh bao, tuy rằng xếp xiêu xiêu vẹo vẹo có chút xấu, nhưng tốt xấu cũng hoàn thành, không khỏi cười khen: “Ừm, có thể!”
Joe chiếm được khẳng định, cũng hơi hơi nhếch khóe miệng nở nụ cười, có vẻ rất vui.
Phúc Nhạc nhìn Joe cũng một tay toàn bột mì, lại tiếp tục cầm bánh bao ngốc
vụng mà xếp nếp, lắc đầu, cười nhạo chính mình vừa mới nghĩ nhiều quá.
Kỳ thật cuộc sống, cho dù là cuộc sống của 2 người đàn ông với nhau, cũng
không cách nào tránh khỏi mà tràn ngập những vụn vặt củi gạo dầu muối
đi? Hai người đồng thời sống qua ngày, vẫn nên có một người quan tâm
chăm lo cuộc sống. Nếu như có thể chăm sóc cho Joe tốt, chính mình cũng
sẽ cảm thấy rất có cảm giác thành tựu đi…