Một đám người vô
cùng-náo nhiệt mà gói bánh bao, Phúc Nhạc nhìn trình độ của mọi người
trên cơ bản đều đã tạm được bèn yên tâm, đem chuyện này giao cho nhóm
giống cái có khả năng, còn mình chỉ huy Joe và Casar bắt đầu bắc bếp
(táo thai- 3 ụ đất giống kiềng 3 chân ấy).
Lúc nông thôn lo liệu
việc vui, hỉ yến đều là làm trong ngoài sân lớn, lâm thời dùng bùn đất
đắp vài cái bếp, đường kính rộng một thước sau đó đặt giá sắt lên, 1 sự
phụ già tay nghề tốt nhất trong thôn trên vai vắt khăn mặt, lưu loát mà
trở mình xào nấu những nguyên liệu nấu ăn đã xử lý tốt. Làm xong mà còn
chưa dọn lên bàn thì sẽ ủ ấm ở bếp khác, cam đoan đồ không nguội.
Hỉ yến xong xuôi, bếp cũng không cần nữa, vài người đàn ông liền cầm công
cụ đập vài cái, bếp làm bằng bùn sẽ sụp đổ, thu dọn 1 chút thì đã sạch
sẽ không còn gì. Ngoại trừ tốn chút củi lửa, đắp bếp không tốn xu nào.
Hiện tại nông thôn điều kiện tốt lắm, trong nhà có chút chuyện nhỏ cũng
thích qua nhà hàng, tự mình làm cơm vừa mệt, mùa hè nóng nực đồ ăn lại
không trữ được lâu, rất dễ hỏng, vậy còn phiền hơn, còn không bằng qua
nhà hàng ăn, bớt việc dùng ít sức.
Chẳng qua bản thân Phúc Nhạc
vẫn rất có hảo cảm với cái bếp làm bằng bùn đất kia, cái này cùng đạo lí với “bánh mì nướng bằng củi lửa vĩnh viễn đều thơm hơn so với nướng
bằng khí than”.
Làm nhiều bánh mì như vậy, không có chỗ hấp thì có mà làm trò cười.
May mà đắp bếp không phải kỹ thuật gì khó khăn, cũng giống chơi bùn như khi còn bé mà thôi. Ra bờ sông tìm đất, Joe và Casar dưới sự chỉ đạo của
Phúc Nhạc đáo đất làm bùn.
Khi còn bé vừa nghe được “ăn tiệc bàn
lớn” ( chỉ ăn cỗ cưới hoặc cỗ tang), trẻ con trong thôn đều như ong vỡ
tổ chạy đến gần nhà có cỗ mà ngó nghiêng thập thò, nhìn thấy người lớn
bắt đầu đắp bếp mới ngu ngơ xác định là người lớn không gạt người.
Mọi người cũng tốt tính, trong thôn ăn cỗ, phần lớn mọi người đều mang theo trẻ con, cũng không phải muốn ăn nhiều cho bõ mà là tiện, buổi trưa đỡ
phải nấu cơm cho bọn trẻ. Nhóm người nấu cơm cũng biết vậy, bởi vậy toàn làm cỗ vào thứ bảy chủ nhật, không sợ không kịp đi học bị thầy giáo
mắng.
Bọn trẻ cũng vui vẻ, cỗ cưới không thiếu thịt cá, mỗi lần
gnhe tin được ăn là lại vui vài ngày, người lớn cũng không khách khí,
lúc đắp bếp mà có nhìn thấy bọn nhóc thập thò đến “do thám” sẽ trưc tiếp gọi qua hỗ trợ.
Múc nước này, rót trà này, đưa khăn lau mồ hôi linh tinh.
Tò mò nên cũng theo đuôi người lớn đi nhào bùn, đắp bếp.
Phúc Nhạc khi còn bé đã ăn “Tiệc bàn lớn” nhiều đếm không xuể, tự nhiên cũng vây xem vô số lần đắp bếp, tuy không phải có chủ ý học nhưng cũng khắc
ấn tượng khá sâu, có thể bắt chước được, dùng được là ok.
Các thú nhân có sức tưởng tượng còn lâu mới bằng nhân dân Thiên triều truyền thừa đã lâu.
Tuy rằng biết bùn gặp lửa sẽ cứng lại, nhưng việc lợi dụng nguyên lí này để làm công cụ nấu cơm lại khiến họ sợ hãi than.
Phải biết, ở phương diện ăn mặc nhân dân Thiên triều sẽ không keo kiệt trí tuệ của mình.
Tuy rằng không thể tùy tiện chặt cây, nhưng cành khô và cây khô cũng đủ để bếp cháy lửa hừng hực.
Phúc Nhạc cũng có ý thức bảo vệ môi trường, sau khi biết các thú nhân rất
quý trọng cây cối, liền vắt hết óc nghĩ một ít biện pháp thay thế,
khuyến khích Kanya nhặt về những thực vật giống cỏ dẫn lửa. Ven đường
về, phơi nắng cho khô thế nhưng phát hiện chỗ cỏ dại này đốt rất đượm,
hơn nữa khói rất ít, cực kỳ bảo vệ môi trường tiết kiệm năng lượng.
Năng lực của Joe còn mạnh hơn Phúc Nhạc tưởng tượng nhiều, chẳng những thủ
đoạn quyết đoán lưu loát, hơn nữa còn lớn mật cẩn thận, chưa bao giờ làm qua loa cho xong, nghiêm nghiêm túc túc dựa theo phân phó của Phúc Nhạc làm từng bước, sau 1 hồi luống cuống tay chân chỉ huy, cậu nhìn cái bếp bằng bùn vàng đã thành hình, ngoại trừ thấy thỏa mãn cà chút đắc ý thì
càng nhiều là cảm động và an tâm với thú nhân vẫn luôn dõi theo mình
này.
Có một người một mực yên lặng canh giữ bên cạnh mình như vậy, cậu là quá may mắn.
Công cụ hấp bánh mỳ thì khá dễ làm, đủ loại xương thú cũng có không ít loại
chịu được nhiệt, Joe cùng Casar xoè móng vuốt, chọc mấy cái lỗ trên 1
cái xương thú bào hình tròn mỏng, 1 cái lồng hấp đơn giản liền hoàn
thành.
Dùng xương thú còn có mật cánh kiến đỏ có độ dính rất tốt
tạo lồng hấp hiển nhiên vẫn chưa dùng tốt lắm, xương thú luôn chịu nhiệt kém hơn gang thiếc, đại khái một tháng phải đổi một lần, bởi vậy nhà
nhà đều phải chuẩn bị thật nhiều lồng hấp. Phúc Nhạc vuốt cằm nghĩ thầm
có nên thỉnh cầu đại thần xuyên qua khiến cho cậu ngày mai ra khỏi cửa
nhặt được quặng sắt không nhỉ?
Loại ý tưởng được voi đòi tiên này không cần nói cũng biết chỉ có thể là mơ mộng hão huyền, Phúc Nhạc cũng không cảm thấy vận khí mình sẽ nghịch thiên như vậy.
Làm xong hết thảy, Phúc Nhạc trước đem bánh mì bánh bao đã xong bỏ vào lồng hấp, các chú vẫn gói bánh, cậu thì ngồi hấp bánh.
Chờ mọi người đều dung hết bột mì, bãi đá trên sân, trên bàn gỗ, những chỗ
sạch sẽ có thể đựng được thức ăn đều tràn đầy bánh mỳ bánh bao, 1 mảnh
trắng tinh khiến Phúc Nhạc nhín mà quáng mắt. Cuối cùng lồng hấp không
đủ, Phúc Nhạc hấp luôn 2 cái bánh bao đường cho Lacey và Theis hấp chung với bánh bao thịt.
Dưới thế lửa hừng hực, rất nhanh một mùi
hương xông vào mũi, tất cả mọi người trả giá vất vả cần cù lao động mạo
hiểm vây quanh cái lồng hấp toả khói trắng nghi ngút, ngửi cái mùi xa lạ lại làm người ta thư thái này.
Hình như… Là một loại hương khí
như có như không, chính là mùi bột mì thoang thoảng, hoàn toàn không
trộn lẫn thứ khác. Mọi người đều lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.
“Anh ơi, anh ơi, chín chưa?” Lacey cùng Theis tay cầm tay biến thành hình
người, đôi mắt trông mong mà ngẩng đầu nhìn cái bếp cao không khác bọn
nó là mấy.
Phúc Nhạc cúi đầu nhìn, Lacey thì không cần nói, đáng
yêu giống giống cái, ngược lại là Theis, diện mạo khiến Phúc Nhạc có
chút giật mình.
Không hổ là vua muông thú, tuổi còn nhỏ đã mang
theo một khí thế sắc bén, đại khái là vì muốn biểu hiện trước tên người
hầu nhỏ Lacey, nên cái mặt nhỏ vẫn bắt chước người lớn, có vẻ thực
nghiêm túc, đã hơi thấy được ngày sau nhất định trở nên càng anh tuấn.
Cứ cảm thấy so với lúc hình thú thành thục hơn nhiều, lúc ấy còn hai mắt đẫm lệ nhỏ nhẹ mà kêu đau răng, hiện tại lại là một bộ nghiêm túc đứng
đắn… Chẳng lẽ là biến thành thú nhân EQ- cũng thoái hóa theo? Chẳng nhé… Đó mới là bản tính?
“Sắp được rồi.” Phúc Nhạc cười, vươn tay
nhéo 2 má hơi phúng phính của Theis, Theis hiển nhiên rất không tình
nguyện, cau mày giãy dụa một lát, vẫn là bị Phúc Nhạc chụp được, thôi 2
cái răng sâu của mình còn phải dựa vào tế ti đại nhân mà.
Phúc Nhạc vươn tay mở nắp lồng hấp, hơi nước dày đặc đập vào mặt, còn có mùi bánh mỳ nữa.
Lấy chiếc đũa chọc chọc, mềm mềm, cũng hòm hòm rồi.
Không dám xuống tay lấy, đành phải dùng chiếc đũa xiên 1 cái bánh mỳ ra, nhéo chút vỏ bánh mỳ nếm nếm — chín.
“Chín, cẩn thận nóng, để anh lấy ra đã.”
Các thú nhân không để ý chút độ nóng đó, cũng không sợ nóng, liền giúp đỡ cùng lấy ra.
Phúc Nhạc trước cầm hai cái bánh bao đưa cho 2 đứa nhỏ, 2 đứa đã đói bụng
đến không nhẹ, hiện tại cũng đã buổi chiều, vẫn luôn vội đến hiện tại
cũng chưa kịp ăn gì.
Hai thằng nhóc nghiêng đầu xoa bóp cái bánh
bao nóng bốc khói, thật cẩn thận mà cắn một miếng, vỏ bánh bao da tương
đối dày, cái miệng nhỏ chưa cắn đến nhân, chỉ ăn được vỏ bánh thoáng có
vị ngọt. Ừm… Vị thực xa lạ, nhưng mà không ghét.
2 3 miếng giải
quyết một cái bánh bao, Lacey them thuồng mà chẹp miệng, trắng trợn biểu hiện vừa lòng đối với loại thức ăn này. Theis ngược lại hàm súc hơn,
chẳng qua biểu tình dịu đi nhiều. Xem ra cũng không bài xích.
Những người khác cũng lấy ăn, giống cái thì chú trọng hương vị, mà các thú
nhân thì quan trọng nó có thể điền đầy bụng hay không.
“Mùi vị
thật thơm…” Haren trong miệng nhai nhai, lẩm bẩm nói, trong tay lại cầm
thêm một cái, ăn đến mặt mày hớn hở. Bánh bao có bỏ thêm thịt nạc thịt
mỡ, hơn nữa còn có 1 ít rau khô nên không đến mức đầy dầu mỡ, hương vị
tự nhiên sẽ không kém.
Những người khác cũng phụ họa gật đầu,
Kanya chọt chọt cái bánh mì phổng phao: “Chín rồi nở to ghê!” trước khi
hấp nhỏ xíu, vừa ra khỏi lồng hấp thì to thêm một vòng.
“Cũng
điền đầy bụng.” Ali cũng mở miệng nói, nếu như có thể làm đủ phân lượng
mì phở, vậy lượng thịt mỗi ngày cũng giảm được 1 nửa, tuy rằng thịt ăn
thiếu khiến thú nhân sẽ có chút không được tự nhiên, nhưng mùa đông có
thể ăn no mới là vương đạo.
Phúc Nhạc thấy bọn họ cũng khá vừa
lòng, mới nhẹ nhàng thở ra: “Loại lúa mì này tự chúng ta cũng có thể
trồng! Chỉ cần giữ lại đủ hạt giống, mỗi nhà cũng có thể trồng 1 ít, giữ lại đến mùa đông làm lương thực.”
Đề nghị này khiến mọi người
đều rục rịch, mùa đông không cần chịu đói, không cần mạo hiểm nguy hiểm
đi săn thú … Đây là 1 hấp dẫn lớn cỡ nào? Tính ra, ăn ít thịt đi 1 tí
cũng không sao cả!
3 nhà cứ thế vừa gặm bánh bao bánh mỳ, vừa
thảo luận chuyện lúa mì. Bọn họ đều không có kinh nghiệm gieo trồng loại thực vật này, tự nhiên cần Phúc Nhạc chỉ điểm rõ ràng, có khó khăn, yêu cầu chú ý gì, làm sao thu hoạch, làm sao biến thành thức ăn… Việc này
đều phải biết rõ ràng.
Mọi người cùng nhau thảo luận vừa nhanh
vừa tốt hơn Phúc Nhạc tự mình nghĩ kế hoạch, một khi đề nghị này có trụ
cột, mọi người cũng đều dốc hết toàn lực hoàn thiện nó, tranh thủ có thể khiến toàn bộ lạc gieo trồng qui mô lớn loại thực vật này ngay trong
mùa xuân năm sau.
Rất nhiều vấn đề Phúc Nhạc không nghĩ đến, như
chuyện làm cỏ tưới nước, thời gian thu hoạch đều được lần lượt nêu ra,
sau đó mọi người cùng đồng thời nghĩ biện pháp giải quyết.
Chờ mọi người kịp phản ứng thì thái dương đã sắp lặn. Bất tri bất giác, một buổi chiều đã qua.
“Ngày mai liền bắt đầu chuẩn bị đại hội thu hoạch, nhà các ngươi chuẩn bị săn cái gì vậy?” Adah nhịn không được duỗi lưng, chuyển đề tài, chuyện lúa
mì đã thảo luận gần hết mọi thứ.
“Tùy tiện đi.” Kanya buông tay:
“Joe và Tiểu Nhạc đã định ra rồi, đại khái sẽ tuyên bố ở đại hội. Nhà
của chúng ta không ai cần tìm bạn lữ.”
“Nhanh như vậy?!” Những
lời này có thể nói trăm miệng một lời, mọi người nhất tề nhìn về phía
Phúc Nhạc, khiến Phúc Nhạc có chút quẫn bách, xấu hổ mà tay chân không
biết để đâu cho phải.
“Joe gian trá quá đi, trước khi đại hội đã
định ra rồi, giờ tốt rồi, Tiểu Nhạc còn chưa kịp biết đến những thú nhân khác đã bị anh cướp mất…” Haren bĩu môi nói, cậu ta mới không thừa nhận mình đang hâm mộ đâu…
Joe vẻ mặt bình tĩnh ôm Phúc Nhạc, lơ đễnh: “Bọn họ sẽ dọa đến Tiểu Nhạc.”
“… …” Ánh mắt mọi người nhất trí hoài nghi, cái lý do này quá giả đi? !
Thú nhân ở đại hội chỉ là nhiệt tình 1 chút, xúc động 1 chút, lỗ mãng 1
chút…
Phúc Nhạc ngược lại thực nể tình gật đầu, cậu nhất định sẽ
bị dọa chạy… Đột nhiên xông ra một thú nhân nói ta thích ngươi cái gì
đó, rồi biến thành thú hình khoe khoang sức mạnh, cái mồm to như bồn máu nói chuyện với mình… Ngẫm lại thấy da đầu cũng run lên.
Cậu nghe chú Kanya nói các thú nhân ở đại hội đối với “chưa lập gia đình” cực kì nhiệt tình, vượt quá sức tưởng tượng, làm 1 người địa cầu mười mấy năm, trừ bỏ quen thân với mấy người này, tự dung nhìn thấy thú nhân khác
biến thân gì đó, Phúc Nhạc cũng không dám cam đoan chính mình sẽ không
run chân đâu.
“Đúng rồi! Cho mọi người nhìn cái này.” Kanya nhớ ra cái gì đó, vỗ tay một cái, vội vàng đứng lên trở về phòng.
Chỉ trong chốc lát Phúc Nhạc liền nhìn thấy Kanya cầm vài bộ quần áo thành
phẩm đi ra, vừa thấy chính là mấy bộ mới làm xong sáng nay.
Thế nhưng vài giống cái lại kích động, sôi nổi vây quanh Kanya học tập.
Ali cùng Casar nhìn bạn lữ của mình, cười cười, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Joe: “Năm nay chắc là phải bị đánh hội đồng đây?”
Joe mỉm cười: “Bọn họ muốn bị đánh thì cứ xông lên. ”
Đại hội tỷ thí hắn sẽ không tham gia, đó là hoạt động tuyển chọn thú nhân mạnh nhất thôi.
Còn khiêu chiến tình địch thì lại là hoạt động khác, bởi vậy không có cách
cự tuyệt. Ali thấy, chẳng sợ tộc trưởng có tuyên bố Joe và Phúc Nhạc sẽ
cử hành nghi thức, cũng không ngăn cản nổi đám đám thú nhân theo đuổi
Phúc Nhạc có bàn tay y thuật thần kì đâu.
Các thú nhân đến chỗ
Phúc Nhạc trị liệu ngoại thương cũng không thiếu, mọi người cũng dần dần kháo nhau, tiểu tế ti tân nhậm là một giống cái đáng yêu tâm linh thủ
xảo (đẹp người đẹp nết).
Tuyên bố thì làm sao? Còn chưa chân
chính cử hành nghi thức mà? Các thú nhân nhớ mãi không quên đối với Phúc Nhạc cũng sẽ không dễ dàng buông tha!