Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 6: Chương 6




Xác định trên người Joe đã không còn bất kì vết máu nào nữa, Phúc Nhạc mới vỗ vỗ đầu hắn ý bảo xong rồi.

Joe đứng xa chút, lắc lắc nước trên người, bởi vì thời tiết có chút nóng, cho nên rất nhanh liền khô.

Hai người sau khi trở về, Kanya cũng làm cơm xong, bốn người ăn cơm luôn trên phiến đá trong viện.

Bởi vì không có đũa cho nên Phúc Nhạc rất không quen, tất cả mọi người chỉ dùng tay, cậu cũng chỉ đành nhập gia tùy tục. Kanya làm canh thịt mùi vị không tệ, trong bát canh màu trắng sữa có vài khối thịt, hình như trừ muối ra không còn gia vị nào khác, nhưng quả thật rất thơm, Phúc Nhạc chịu không ít kinh hách, giằng co một ngày, đói bụng đến choáng váng mặt mày, một hơi uống hết nửa bát.

Đây cũng không phải là sức ăn của cậu nhỏ, mà là đồ dùng của bọn họ thật sự quá lớn, cái bát trong tay cậu xem như nhỏ nhất, nhưng so với mặt cậu còn lớn hơn. Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Joe cùng Casar vẻ mặt tự nhiên xử lý hết một chén lại một chén, ngay cả Kanya cũng ăn được còn nhiều hơn cậu.

“Phúc Nhạc, không vui sao?” Kanya nhìn đến Phúc Nhạc ngay cả một phần cũng chưa uống hết, có chút lo lắng có phải là ghét bỏ tay nghề của mình hay không. Y là người làm thức ăn tuy không phải tốt nhất trong bộ lạc nhưng cũng rất được khen ngợi, nhưng Phúc Nhạc dù sao cũng là mới tới, có khả năng không quá thích ứng.

“Không có không có.” Phúc Nhạc vội vàng xua tay phủ nhận, tuy rằng không biết là thịt gì, nhưng nấu rất mềm, hơn nữa còn có mùi thịt thuần túy, Phúc Nhạc chưa bao giờ biết hì ra chỉ cần thêm muối cũng có thể cho ra mùi vị ngon như vậy, cậu vẫn cho rằng không có gia vị phụ trợ thì thịt sẽ có vị tanh, nhưng mà thịt trong bát này lại hoàn toàn không có.

“Cháu thật sự ăn no rồi.” Phúc Nhạc ngại ngùng nói, có chút ngượng, vỗ vỗ cái bụng đã muốn căng của mình chứng minh lời mình không sai.

Một nhà ba người Kanya đều ngạc nhiên mà nhìn cái bụng của Phúc Nhạc, giống cái này lượng cơm ăn quá nhỏ! Kanya cũng hoài nghi cậu ta làm sao mà thuận lợi sống đến lớn như vậy!

Thấy vậy Kanya cũng không làm khó cậu nữa, ngộ nhỡ ăn nhiều bụng sẽ đau.

Đợi đến khi mọi người giải quyết kia hết nồi canh thịt kia, Kanya cũng không vội vã thu dọn đồ đạc, mà dưới sự trợ giúp của Casar dựng 1 phiến đá mỏng lên trên lửa trại chưa dập tắt.

“Đây là muốn làm gì?” Phúc Nhạc tò mò mà sán lại gần hỏi.

“Ma phụ muốn nướng thịt.” Khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Joe nháy mắt nhu hòa xuống.

“… …” Phúc Nhạc nhìn khối thịt to đặt trên giá, rút khóe miệng, thì ra canh thịt chỉ là món khai vị?

Joe hỗ trợ lấy từ trong phòng ra 1 ít dầu, Phúc Nhạc nhìn lọ dầu phát hiện hình như đồ dùng nơi này đều dùng xương thú hoặc đá tảng tạc thành, ngay cả đồ gốm cũng không có.

Đợi cho đá phiến nóng lên, Kanya bôi 1 tầng mỡ mỏng lên, lập tức 1 mùi thơm mê người toả ra, đặt những miếng thịt được Casar dùng xương thú sắc bén cắt ra lên phiến đá.

Đợi đến khi miếng thịt bắt đầu biến sắc, Kanya lại nhanh nhẹn rưới 1 tầng mỡ, rắc chút muối lên trên mặt, nướng thành màu vàng óng, liền đại công cáo thành.

“Joe, thịt nướng không cần cho đồ gia vị sao?” Phúc Nhạc xem xong toàn bộ quá trình, nhịn không được hỏi.

“Đồ gia vị? Cậu là nói muối?”

“Đúng vậy…thứ khiến đồ ăn trở nên ngon hơn, chỉ có muối thôi sao?

Phúc Nhạc hít hà cái mũi ngửi ngửi, kỳ thật rất thơm, cậu lại muốn chảy nước miếng.

“Trừ muối ra thì không có gì nữa.” Joe lắc đầu, nhìn Phúc Nhạc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, có chút ngạc nhiên, đứa nhỏ đáng yêu này trước rốt cuộc sinh sống ở thế giới có bộ dáng gì vậy? Luôn phun ra vài vấn đề ngạc nhiên cổ quái mà.

Phúc Nhạc co rút khóe miệng nhìn trời, đại khái cái gọi là cải cách nền y học, chính là muôn cậu trước tiên cải thiện điều kiện ẩm thực đây mà!

Theo mọi người nếm thử thịt nướng, hương vị ngoài ý muốn không tính là khó ăn, nhưng cũng không quá ngon. Kỳ thật tay nghề nướng thịt của Kanya đã xem như tốt nhất trong bộ lạc, dù sao không có gia vị, muốn mỹ vị chỉ đành nhờ vào chút tay nghề mà thôi.

Ăn cơm chiều xong, Kanya hiền lành đảm đang liền dọn cho Phúc Nhạc 1 gian phòng ở, bởi vì Joe đã thành niên cho nên trong nhà hơn hai năm trước xây thêm vài gian phòng, trên giường đá trải một tầng da thú thật dày, Kanya đặc biệt chọn tấm mềm mại nhất, sợ làm đau Phúc Nhạc. Mặc dù là mùa hè, nhưng giường đá rất lạnh, giống cái cũng không cường kiện giống thú nhân, nếu không phủ da thú sẽ dễ sinh bệnh, một khi bị bệnh nặng rất khó chữa khỏi.

Kanya biết Phúc Nhạc đến từ thế giới khác, cho nên tận lực đem một ít thói quen cùng thưởng thức của thế giới này cẩn thận mà giải thích cho cậu nghe, cũng hy vọng cậu có thể thoải mái xuống một chút, không cần quá mức khách sáo, y là thiệt tình hy vọng giống cái đáng yêu nhu thuận này không cần học dáng vẻ của những giống cái ở đây.

Phúc Nhạc nhìn Joe cùng Kanya vội đến vội đi, trong lòng cảm động, đã thật lâu không được người khác quan tâm như vậy… Về sau nhất định phải báo đáp 1 nhà chú Kanya cho thật tốt mới được!

Nhớ tới chuyện cái máy tính cổ quái cứng nhắc kia đã nói cho mình, Phúc Nhạc trong lòng cũng đại khái có tính toán.

“Đợi mùa đông đến rồi chúng ta liền giúp cháu dựng 1 cái phòng, hiện tại ổ kiến cánh đỏ rất khó tìm, không có cách nào khác, trước tiên cứ ở trong nhà chú nhé?”

Thu thập xong hết thảy Kanya đuổi Joe đi, ngồi ở bên giường cùng Phúc Nhạc nói chuyện phiếm, loại chuyện này là cách giống cái vẫn thường trao đổi.

Phúc Nhạc nghĩ nghĩ, cũng không chần chờ lâu lắm liền rõ ràng gật đầu đáp ứng, đây là gia đình đầu tiên cậu gặp phải sau khi xuyên qua, nơi này cũng là bộ lạc đầu tiên cậu thấy, tuy không biết thế giới này có nhiều bộ lạc khác nữa hay không nhưng có thể là do hiệu ứng chim non, Phúc Nhạc vẫn cảm thấy chú Kanya tương đối có cảm giác thân thiết.

Kanya thấy Phúc Nhạc không có bài xích, lập tức cao hứng, thầm nghĩ nếu có thể trở thành bạn lữ của thằng nhóc thối nhà mình thì càng tốt hơn! Vừa nghĩ tới đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện như vậy về sau lại trở thành bạn lữ của người khác đã thấy có chút tiếc rồi đấy. =))

Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy, điều Kanya có thể làm cũng chỉ là lợi dụng ưu thế khoảng cách tạo nhiều cơ hội cho Joe 1 chút, nếu thật lơi dụng hảo cảm của Phúc Nhạc với bọn họ mà bắt Phúc Nhạc cùng Joe kết hợp, y có chết cũng không làm được.

Hai người còn nói thêm 1 chút, chủ yếu là Kanya giới thiệu cho Phúc Nhạc một ít tình huống trong bộ lạc, cùng chuyện của thú nhân, để cậu không đến mức luống cuống. Thấy Phúc Nhạc có chút buồn ngủ, Kanya liền hợp thời đình chỉ đề tài, sờ sờ đầu cậu rồi ly khai.

Phúc Nhạc có chút mệt mỏi nằm trên giường trải da thú, mệt chết đi nhưng không có lập tức đi vào giấc ngủ.

Chú Kanya tốt lắm, Joe cũng tốt lắm, chú Casar tuy rằng không nói lời nào nhưng cũng rất hoan nghênh mình… Cậu cảm thấy kỳ thật mình cũng không bởi xuyên qua mà mất đi cái gì, ngược lại ngắn ngủn trong một ngày lại có rất nhiều thu hoạch a.

Nếu trở về không được, vậy cố gắng ở lại đây sinh sống đi! Phúc Nhạc nghĩ như vậy, tảng đá lớn trong lòng chậm rãi hạ xuống, nhắm hai mắt lại, bên miệng treo nụ cười nhợt nhạt, an tâm tươi cười tiến nhập mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Phúc Nhạc dậy thật sớm, chủ yếu là vì nằm ngủ trên giường đá phiến còn chưa ngủ quen, người cậu vốn gầy, nằm mà đau cả người, nhưng cậu tin tưởng vững chắc rằng mình nhất định có thể vượt qua, phỏng chừng ngủ thêm hai ngày nữa thì sẽ quen thôi, nếu đã tính toán phải sinh sống ở đây, Phúc Nhạc liền không định ủ rũ oán trời trách đất, cậu muốn cố gắng thích ứng nơi này, càng muốn mình có khả năng thay đổi nơi này!

Kanya thấy Phúc Nhạc dậy sớm như thế có chút kinh ngạc: “Không ngủ thêm chút nữa sao? Có mệt hay không?”

Y biết ngày hôm qua gà bay chó sủa Phúc Nhạc nhất định mệt chết đi rồi, nhưng hôm nay vẫn dậy thật sớm , hiện tại trời vừa mới sáng, rất nhiều giống cái trong bộ lạc bọn họ vẫn còn đang say ngủ cơ, dậy sớm như vậy đại đa số là những gióng cái đã có bạn lữ hoặc là tương đối chăm chỉ. Cứ như vậy, ấn tượng của Kanya đối với Phúc Nhạc lại càng tốt thêm.

“Chú Kanya ơi, con tới giúp chú nấu cơm!”

Phúc Nhạc cười nói, chạy tới con kênh sau nhà súc miệng rửa mặt. Cậu còn đang nghĩ không có kem đánh răng thì làm sao giờ, nhưng nhìn đến dòng nước trong suốt, hơn nữa rất giống nước suối nguyên chất, Phúc Nhạc biết, thường dùng loại nước này súc miệng, kỳ thật không cần đánh răng cũng có thể bảo trì răng trắng noãn.

Đứng ở con kênh làm động tác duỗi thắt lưng, hít sâu một hơi không khí thanh tân, nhắm mắt lại lộ ra vẻ mặt say mê: trở về tự nhiên kỳ thật rất tốt nha.

Một khi từ đáy lòng tiếp nhận nơi này rồi, Phúc Nhạc nhìn cái gì cũng thuận mắt, đối với môi trường không hề ô nhiễm này càng thích vô cùng.

Khi còn bé Phúc Nhạc cũng từng ở nông thôn, cho nên đối với nấu cơm và vân vân cũng rất tinh thông, đặc biệt là dưới tình huống không có bếp gas gì đó.

Cậu phát hiện lúc Kanya đốt lửa không phải dùng đá đánh lửa như thời tiền sử mà là rút trong góc viện ra 1 gốc cỏ màu đỏ, vò nát trên 1 đầu gỗ, sau đó ma sát hai đầu gỗ vào nhau, 1 ngọn lửa nhỏ liền “bùng” mà cháy lên.

Phúc Nhạc vừa thấy, cũng không kịp nghiên cứu nguyên lý, nhanh chóng giúp đỡ Kanya làm đám lửa cháy to hơn.

“Chú Kanya ơi, cỏ màu đỏ này là cái gì vậy, thật thần kỳ a!” Vừa ngồi xem lửa cháy, Phúc Nhạc vừa hỏi.

“Cái này a, là cỏ nhóm lửa* (dẫn hoả thảo).”

Kanya cười nói: “Ép thành chất lỏng bôi lên đầu gỗ sau đó cọ 1 chút là có thể đốt lửa, thực thần kỳ phải không?”

“Thì ra còn có thứ này!” Phúc Nhạc sợ hãi than.

Điểm tâm Kanya làm vẫn là thịt nướng, không có biện pháp, nơi này nguyên liệu rất đơn điệu, các thú nhân lại không thích ăn rau củ, cho nên thịt liền thành món chính, điều này làm cho Phúc Nhạc không thể không bắt đầu cân nhắc sáng tạo thực đơn mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.