Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 7: Chương 7




Ăn xong điểm tâm, tộc trưởng Barre lại tới.

“Chào ngài, tộc trưởng.” Phúc Nhạc cung kính chào ông lão cười tủm tỉm trước mắt này, nhờ có thảo dược vị mù tạc cùng cái máy tính cổ quái kia thì cậu mới làm rõ ràng tình cảnh của chính mình.

“Phúc Nhạc phải không? Hoan nghênh cháu tới đến bộ lạc của chúng ta.”

“Cháu có thể gọi ông là ông Barre.” Tộc trưởng thân thiết mà nói rằng: “Về cái thứ đồ thần kì kia, ông tin cháu nhất định rất tò mò.”

Phúc Nhạc gật gật đầu, cậu muốn biết người sau màn là ai.

Mọi người ngồi vào tảng đá dưới bóng râm của cây đại thụ trong viện, tộc trưởng Barre liền đem cả câu chuyện kia nói liền mạch.

Bộ lạc của bọn họ là bộ lạc thú nhân lớn nhất phụ cận, thực lực rất mạnh, hơn nữa còn có rất nhiều thú nhân không có thú hình giống nhau, không như các bộ lạc khác, chỉ có 1 loại thú nhân.

Mà Barre chính là chồn bạc, tóc cùng bộ râu bạc trắng của ông không phải vì tuổi già — tuy rằng tuổi của ông quả thật rất lớn, mà là mới sinh ra đã như vậy. Trừ bỏ đảm nhiệm chức tộc trưởng bộ lạc, ông còn là tế ti của bộ lạc.

Cuộc sống của thú nhân kỳ thật rất gian khổ, thiên tai đến cả bộ lạc có lẽ liền toàn bộ bị hủy diệt, ngoài ra, còn có tật bệnh, đấu tranh, đói khát.

Tuổi thọ của thú nhân vốn rất dài, nhưng do đủ loại tai nạn cùng khó khăn mà rất ít người sống được hết thọ.

Vậy vấn đề nghiêm trọng nhất trong đó đại khái chính là tật bệnh.

“Cho nên, có người nói cho ông là sẽ có người từ thế giới khác đến cứu vớt mọi người?”

Phúc Nhạc nghe xong không tự giác mà chà xát cánh tay, trước kia cậu chính là kiên định thuyết vô thần, hiện tại… Vừa nghĩ tới vận mệnh của mình có thể bị người tùy ý đoán trước khống chế, phái tới thế giới thú nhân tiến hành “cải cách y học” đã cảm thấy một trận ác hàn.

Mấu chốt nhất chính là, cậu không phải bác sĩ a!

“Thân là tế ti, mỗi năm thu hoạch tốt đều phải cử hành nghi lễ tế ti ý, thỉnh cầu thần minh gợi ý cho chúng ta, trợ giúp chúng ta vượt qua tai nạn năm sau.”

Thanh âm Barre không nhanh không chậm, dần dần lâm vào hồi ức.

Một năm kia hiếm khi bọn họ chống chọi được khô hạn và ôn dịch, mà còn mùa màng bội thu. Theo thường lệ sẽ tiến hành tế ti tại thần miếu, chuẩn bị cho nghi thức ngày hôm, Barre trẻ tuổi nhìn ra bầu trời ngoài cửa, thoáng lo lắng mà thở dài.

Sang năm phải ứng phó ra sao đây? Barre lo lắng, ông không cho là hàng năm đều có thể may mắn như thế này.

Đang trầm tư, bên tai lại đột nhiên nghe được một thanh âm uy nghiêm:

“Sao ngươi lại phiền não, ta sẽ cử người đến giúp.”

Đang lúc Barre còn không kịp phản ứng gì, bên chân đột nhiên xuất hiện 2 đồ vật kì quái mà hôm qua ông đã đưa cho Phúc Nhạc.

“Cái này dùng cho người dị thế đến bộ lạc của các người để cứu vớt các người.”

Barre vội vàng đứng lên nhìn chung quanh, lại không phát hiện thanh âm truyền đến từ đâu. Đợi nửa ngày cũng không còn thanh âm nào nữa, chung quanh thần miếu lại trở nên im ắng.

Barre gọi thủ vệ ngoài cửa vào, tất cả mọi người đều không nghe được bất luận âm thanh gì, cũng không có bất cứ người nào đi vào. Barre rất nhanh liền đoán được, nhất định là thần minh ban ơn cho bọn họ! Sức mạnh thần kì như vậy chỉ thần minh mới có. Từ đó về sau, Barre rất quan tâm đến chuyện có người ngoài nào đến bộ lạc hay không, mỗi người đến ông đều sẽ thăm dò có biết đồ vật mà thần minh đưa tới hay không.

Phúc Nhạc nghe xong tất cả, trầm mặc không nói lời nào. Nói không cảm khái là giả. Cậu không nghĩ qua thì ra cuộc sống của thú nhân lại gian khổ như vậy. Mặc dù có thực lực cường hãn nhưng lại không đủ đảm bảo. Giống cái thì không nói làm gì, bởi vì tố chất thân thể kém xa so với thú nhân nên càng dễ sinh bệnh.

“Ông Barre ơi, con không muốn lừa ông, trong thế giới của con đích thật là có thầy thuốc, nhưng mà con không phải.”

Trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Phúc Nhạc vẫn quyết định ăn ngay nói thật.

“Con chỉ là một hộ sĩ (y tá)… Tức là phụ tá thầy thuốc cứu người mà thôi.”

Cậu đích thực là có theo học khoa y tại đại học y nổi tiếng Thiên triều, nhưng tới năm 4 đã bỏ học. Sau đó liền gặp và quen 1 vị thầy thuốc trung y già rồi làm trợ thủ cho ông, làm 1 y tá nam nho nhỏ tại phòng khám của ông, giúp ông bốc thuốc hoặc nhập hàng linh tinh.

Phúc Nhạc đơn giản đem tình huống của mình ở thế giới kia nói, bọn Kanya lộ ra vẻ mặt khó tin, không dám tưởng tượng làm sao lại có cái thế giới mà giống cái lại mạnh như vậy.

Barre nghe xong cũng không có thất vọng, mỉm cười, có vẻ cực kỳ chắc chắn: “Ông tin tưởng cháu, cũng tin tưởng sức mạnh của thần minh.”

“Chính là…” Phúc Nhạc có chút khó xử, cậu có phải là chữa lợn lành thành lợn què không, dù gì thì mình cũng chỉ là hạng gà mờ thôi mà.

“Cháu nhất định là đặc biệt. Cháu nói thầy thuốc… Thật sự sẽ làm tốt hơn cháu sao? Tin tưởng thần minh đi, ngài ấy sẽ không sai.”

Barre nhìn về phương xa lẩm bẩm nói. Tựa như trong thôn có rất nhiều thú nhân cường đại, nhưng duy độc có ông trở thành tộc trưởng. Tựa như cũng có người không tin thần minh, nhưng là mỗi khi gặp tai ương ngập đầu thì ông lại luôn có thể cảm giác được một ít dự triệu, từ đó dẫn dắt mọi người tránh nạn. Ông tin tưởng đây là sức mạnh của thần minh, cũng bởi vậy mà ông đối Phúc Nhạc tràn ngập tin tưởng.

“Con à, đừng lo lắng.”

Barre dùng bàn tay to có chút hơi thô ráp vỗ vỗ lưng cậu, giống như nhìn ra được Phúc nhạc đang băn khoăn lo lắng, hòa ái nói: “Ông cho con biết điều này, không phải ông cưỡng ép con nhất định phải làm chuyện con không muốn, mà là đề nghị. Cho dù con làm không được thì cũng như trước vẫn là 1 thành viên của bộ lạc chúng ta, chỉ cần con chịu ở lại, chúng ta đều là người một nhà.”

Ánh mắt vừa bao hàm trí tuệ cùng tang thương thẳng thắn thành khẩn mà chăm chú nhìn cậu, nói cho Phúc Nhạc tằng ông không hề lừa dối cậu.

Thế này càng làm cho người ta khó có thể cự tuyệt a… Phúc Nhạc dưới đáy lòng thở dài. Cậu không định trốn tránh, cậu rất vui lòng dùng sức mạnh của chính mình giúp đỡ bạn bè của mình, chú Kanya, Joe, tộc trưởng Barre. Bọn họ đều chất phác như thế, thậm chí cậu nhìn ra trong mắt bọn họ không có ích kỷ cùng tham lam giống con người trong xã hội hiện đại, điều này làm cho cậu bất tri bất giác tháo xuống tâm phòng bị, thậm chí không hề e ngại mà cùng mọi người giao lưu.

“Có thể con không đạt được kỳ vọng của ông…”

Thận trọng mà suy xét nửa ngày, Phúc Nhạc mới cẩn thận mà nói một câu như vậy. Hai chân một lần nữa khôi phục khỏe mạnh là xuyên qua thưởng cho, cậu tuyệt đối trở về không được, cho nên, cái gọi là cải cách nền y học, kỳ thật có làm hay không cũng không sao, chính là cái máy tính kia nói, Phúc Nhạc liền có chút để ý, ít nhất cũng muốn báo đáp một chút ân tình vì hai chân đã khôi phục đi?

Barre nghe được lời hứa hẹn của Phúc Nhạc, chờ mong cùng thấp thỏm trong mắt biến thành mừng như điên, thậm chí ức chế không được mà vui quá hoá khóc, tay nắm tay Phúc Nhạc cũng nhịn không được run rẩy, miệng không ngừng niệm:

“Cám ơn, cám ơn, con ngoan lắm…Thật là 1 đứa nhỏ dũng cảm thiện lương…”

Kanya được Casar ôm trong ngực, cũng có chút kinh hỉ cùng chờ mong: nói không chừng, Phúc Nhạc thật sự có thể mang đến sự đổi thay cho bọn họ.

Joe vẫn đứng phía sau Phúc Nhạc, trong mắt lại không thấy vui sướng, chỉ có nghiêm túc cùng nghiêm túc.

‘Tôi sẽ bảo vệ cậu. Mặc kệ cậu là ai. Tôi đều sẽ bảo hộ cậu.’

Joe nắm chặt nắm tay, cúi đầu nhìn mái tóc đen mềm mại của Phúc Nhạc, nhỏ giọng thì thầm với chính mình, ánh mắt ôn nhu mà kiên định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.