Phúc Nhạc đáp ứng rồi, nỗi lo trong lòng Barre rất nhiều năm rốt cục buông
xuống. Tuổi của ông cũng đã rất lớn, dựa theo tố chất thân thể nhân loại suy yếu mà nói, đã là gần năm mươi tuổi đời, thú nhân ở tuổi này, năng
lực đi săn cùng sức mạnh đã bắt đầu chậm rãi thoái hóa, ông không biết
mình còn có thể đảm nhiệm chức tộc trưởng bao nhiêu năm nữa, cũng từng
lo lắng rằng lúc mình còn sống không gặp được người dị thế có thể cứu
vớt bộ lạc của bọn họ.
“Lại đây, con ngoan, ông mang con đi 1 vòng.”
Barre giống như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, cả người đều thoải mái
không ít, có vẻ trẻ ra vài tuổi, trở nên thần thái sáng láng. Kanya cùng Casar đều trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tộc trưởng Barre đáng giá được
tôn kính, ông đã vì bộ lạc mà trả giá rất nhiều tâm lực.
“Bộ lạc
chúng ta rất hiếu khách, chào đón tất cả giống cái cùng thú nhân đến cư
ngụ, nơi này không có dân bản xứ, tất cả mọi người đều đã từng bởi vì
chạy nạn hay lưu lạc mà dần dần tụ tập cùng một chỗ, sau này mới chậm
rãi hình thành thôn xóm.”
Barre dẫn Phúc Nhạc chậm rãi đi, một
bên giới thiệu nói, Joe lo lắng bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng
kiên trì muốn đi theo, còn bị Barre âm thầm dùng ánh mắt chế nhạo một
phen, đại khái là nhìn ra chút tâm tư vặt này của hắn.
Joe không
chút nào thẹn thùng, hắn cũng không muốn nhìn thấy A Nhạc bị những kẻ
khác bắt cóc! Hắn muốn thời khắc bảo hộ bên người mình thích, cố gắng
khiến A Nhạc nhanh thích hắn, hắn sẽ chứng minh, hắn là thú nhân ưu tú
nhất!
Bộ lạc chỉnh thể quy mô rất lớn, nhưng dân cư cũng không
phải rất nhiều, tương đối giống thôn nhỏ ở Thiên triều, nhưng khoảng
cách giữa chỗ ở của mọi người đều rất xa, xanh hoá cũng tốt lắm, càng
giống như một thế ngoại đào nguyên nho nhỏ. Rất nhiều gian phòng ở đều
là dùng đá tảng dựng lên, ngay cả nhóm lửa cũng là sử dụng cành khô rơi
xuống tự nhiên, cho nên rừng rậm cùng thảm thực vật bị phá hư rất ít.
Giữa thôn là một quảng trường thật lớn, mỗi khi các thú nhân có hoạt động
lớn gì sẽ đem con mồi bắt được chất đống trên quảng trường, tụ tập cùng
một chỗ tiến hành tụ hội cùng cuồng hoan.
Dọc theo đường đi đều
có người chào hỏi với tộc trưởng Barre, thuận tiện tò mò mà ngắm Phúc
Nhạc vóc dáng nhỏ con phía sau ông 1 chút.
Đứng giữa 1 đám giống
cái đều cao mét 8, Phúc Nhạc cao có mét 7 cực hiển nhiên rất buồn bực,
không ngừng theo Barre mỉm cười với những người đến chào hỏi, cười đến
mặt cứng ngắc, đã thế lại còn bị soi mói, thường xuyên nghe được mấy câu linh tinh kiểu “trông yếu thế”, “gầy quá”, “trông nhỏ xinh thế này đã
thành niên chưa?”.
Joe tận chức trách đi sau Phúc Nhạc dùng ánh
mắt lạnh như băng, trực tiếp miểu sát thú nhân, thậm chí giống cái muốn
tới gần ăn đậu hũ.
“Phúc Nhạc sau này sẽ là 1 thành viên trong chúng ta.”
Barre thấy bọn đều tới cũng tàm tạm liền dẫn Phúc Nhạc đến bên cái bàn đá đánh bóng giữa quảng trường, cao giọng tuyên bố.
Dưới đài có rất nhiều đứa nhỏ đều tò mò mà tránh sau lưng phụ thân quan sát
thành viên mới, các thú nhân chưa lập gia đình là cao hứng nhất, bộ dáng Phúc Nhạc trắng trắng nộn nộn, thân hình “nhỏ xinh”, hai mắt thật to
thoạt nhìn phi thường vô tội, có phải đang ánh lên tia khẩn trương cùng
thẹn thùng hay không, lập tức khiến cho các thú nhân có hảo cảm, các thú nhân độc thân tịch mịch chỉ thiếu nước hai mắt tỏa sáng. Mà nhóm giống
cái phản ứng lại ý vị sâu xa chút. Những giống cái đã có bạn lữ đa số là hoan nghênh, trên mặt mở nụ cười hiền lành nhiệt tình, còn có 1 ít
người sáng sủa đi thẳng lên trên đài chào hỏi với Phúc Nhạc. Có vài
giống cái trẻ tuổi một chút, nhìn thấy thú nhân trong lòng mình đều bị
Phúc Nhạc hấp dẫn ánh mắt, hơi khó chịu, ánh mắt nhìn Phúc Nhạc cũng có
chút phức tạp.
Joe đứng rất gần dưới đài, rõ ràng cảm nhận được
cảm xúc nóng rực hưng phấn của các thú nhân, rùng mình, đối thủ của hắn
chỉ sợ không ít đây…
Bất quá… Joe chậm rãi cong khóe miệng, gợi
lên một tia hưng phấn mà lại tự tin tươi cười, ai muốn tới gần Phúc
Nhạc, hỏi trước móng vuốt của hắn đã!
Phúc Nhạc có chút đông cứng mà lặp lại phương thức chào hỏi Kanya đã dạy, hai tay cao thấp giao đan chéo nhau đặt trước ngực, trái phải vỗ bả vai 1 cái, xoay người cúi
chào, tư thế này đại biểu cho sự hữu hảo, nguyện ý cùng những thú nhân,
giống cái xa lạ trở thành bằng hữu cùng người một nhà, hiền lành hữu hảo ở chung.
Barre cùng Phúc Nhạc thương lượng một chút, đều cảm
thấy tạm thời không cần công bố thân phận của Phúc Nhạc thì tốt hơn, chỉ nói cậu là 1 giống cái vẫn luôn lưu lạc từ trước tới giờ, về sau sẽ
định cư tại bộ lạc bọn họ.
Nghi thức hoàn thành, Joe liền lôi kéo Phúc Nhạc hộ ở sau người, lạnh lùng đảo qua một vòng mấy tên thú nhân
chuẩn bị đến gần, mọi người sửng sốt, có chút ủ rũ, bọn họ nghĩ ra, có
lẽ giống cái này chính là người mà Joe mang về!
Đánh không lại Joe, nói… tám phần là không cơ hội nha!
“Anh Joe ơi! Đây là bạn lữ của anh sao?” Joe lôi kéo Phúc Nhạc ly khai quảng trường, dẫn cậu đi dạo trong khu chợ nhỏ của bọn họ 1 chút, đang đi
trên đường, chợt nghe được 1 thanh âm giòn tan.
Phúc Nhạc sửng
sốt, quay đầu nhìn qua hướng phát ra âm thanh, phát hiện phía sau không
biết từ khi nào thì nhiều thêm 1 cái đuôi, vóc dáng nho nhỏ, đại khái
mười lăm tuổi, một đầu tóc vàng rất là chói mắt, ánh mắt nâu nhạt vừa
lúc nhìn lại Phúc Nhạc.
Phúc Nhạc đại quẫn, lúc này mới kịp phản
ứng tay mình còn đang bị gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay Joe, đỏ
mặt, vội vàng muốn rút ra.
Lo lắng Phúc Nhạc thẹn quá thành giận, Joe hợp thời buông tay, bất quá lại liếc mắt sang đứa nhỏ kia với vẻ
tán thưởng, khẽ mỉm cười nói:
“Bây giờ còn chưa phải.”
“Phúc Nhạc, đây là Lacey, hàng xóm của chúng ta.”
Joe thấy Phúc Nhạc có chút bối rối, rất tâm lí mà dừng lại câu chuyện, ngược lại giới thiệu nói.
“Em chào anh a Nhạc.”
Lacey rất là hoạt bát, chủ động mở miệng chào hỏi.
“Anh có đồng ý làm bạn lữ của anh Joe không?”
Không nghĩ tới đứa nhỏ này vẫn bám chặt vấn đề này, hơi có tư thế không trả
lời quyết không bỏ qua, Phúc Nhạc há mồm mà không biết trả lời như thế
nào, mặt càng ngày càng đỏ, sắp bốc hơi nước đến nơi.
Joe thấy cậu không trả lời, cũng không thất vọng, thuận thế chuyển hướng đề tài:
“Lacey, em muốn đi đâu?”
“Em định đi đổi chút thịt tiêm xỉ thú.(thú có răng nhọn)”
Lacey cúi đầu thấp thấp nói, có vẻ tâm tình không được tốt lắm.
“Ma phụ của em còn chưa khôi phục sao?” Lacey lắc đầu, có vẻ phi thường lo lắng.
Joe đi cùng nó đến chỗ trao đổi đồ vật trên vỉa hè, nhìn nó thương lượng traođổi tiêm xỉ thú vừa săn được.
“Tiêm xỉ thú là thịt 1 loài động vật, thịt rất non mềm, hương vị cũng ngon
lắm, nhưng bởi vì tốc độ rất nhanh lại giỏi về che dấu, cho nên rất khó
bắt được.” Joe giới thiệu.
“Ma phụ của nó sinh bệnh sao?” Phúc Nhạc thấy Joe hình như không có ý nhắc đến chuyện vừa rồi, cũng khôi phục trấn định.
“Ừ, cho nên ăn thịt bình thường có thể sẽ đau bụng.” Bởi vì tiêu hóa không tốt sao? Phúc Nhạc thầm đoán.
“Tôi có thể đi xem không?”
Nghĩ nghĩ, Phúc Nhạc cũng muốn biết giống cái nơi này sẽ sinh bệnh gì, cái
này xem như sau khi cậu đáp ứng Barre làm thầy thuốc của bộ lạc tiến
hành khảo sát lần đầu đi.
“Có thể, nhưng không cần miễn cưỡng.” Joe biết Phúc Nhạc đại khái là muốn đi hỗ trợ, không có ngăn cản.
“Anh a Nhạc với anh Joe về nhà em đi! Ma phụ của em đại khái còn không biết
anh đã tới thôn đâu.” Lacey ôm thịt tiêm xỉ thú đổi được vui vẻ chạy tới kêu.
Phúc Nhạc đang nghĩ xem dùng biện pháp gì đi gặp ma phụ của Lacey, vừa nghe Lacey mời, đúng lúc, liền gật đầu đáp ứng.
Lacey dọc theo đường đi sôi nổi, nhìn ra được nó là 1 đứa nhỏ thực sáng sủa,
nhà nó cách nhà Joe không xa, đi về hướng đông mấy trăm mét là tới.
Lacey cất kỹ thịt liền chạy vào phòng, miệng còn gọi: “Ma phụ, có khách đến!” Có vẻ rất là hưng phấn.
“Ma phụ của nó là chú Adah, chú Ali chắc là đi săn rồi.” Joe thấp giọng
nói: “Mấy ngày hôm trước thì bị, chú Adah lúc đầu có chút khó chịu, đại
khái là trên người rất nóng, lại vẫn cảm thấy lạnh, nuốt không trôi cơm, về sau còn hôn mê 1 lần nữa.”
Lúc ấy Lacey cùng Ali đều lo muốn
chết, may mắn là về sau người có tỉnh lại, nhưng vẫn thường thường sẽ cả người nóng lên. Bởi vì sợ bị lây bệnh nên sau khi Adah sinh bệnh thì
không có ai muốn đến nhà họ nữa. Cửa nhà cũng lạnh lẽo hẳn. Điều này
cũng không trách mọi người được, đối với nguy hiểm không biết tên, mọi
người đều rất sợ hãi cùng khiếp đảm.
Phúc Nhạc nghe xong đại khái hiểu được, ma phụ của Lacey hẳn là sốt cao. Mùa hè không chú ý để bị
nhiễm lạnh, rất dễ phát triển thành sốt cao, cũng chính là cảm nóng.
Lacey xốc lên rèm cửa da thú để Phúc Nhạc đi vào, Adah đang nửa tựa vào đầu
giường, mỉm cười nhìn bọn họ, chính là sắc mặt đỏ bừng, có vẻ không bình thường.
“ Chào chú Adah, cháu là Phúc Nhạc, mới đến định cư ở bộ lạc.” Phúc Nhạc chủ động mở miệng chào hỏi.
Adah gật gật đầu, y cũng giống Lacey, một đầu vàng chói mắt, ngũ quan phi
thường nhu hòa, cái kiểu giới thiệu có chút sống mái này tuy rằng không
quá thoải mái, nhưng là Adah vẫn thủy chung nở nụ cười bình thản ôn nhu.
“Phúc Nhạc phải không? Đứa nhỏ ngoan quá.”
Adah nói giọng có chút yếu ớt, đại khái là cổ họng không quá thoải mái. Kỳ
thật nói là như vậy, chứ ngoan hay không thì phải ở chung mới biết được, nhưng cố tình Phúc Nhạc lại cứ trườn ra vẻ mặt ngây thơ vô hại, khiến
người khác ngay từ ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy đây là 1 đứa nhỏ thành
thật.
“Có thể cho cháu xem bệnh 1 chút được không?” Phúc Nhạc bị
khen đến ngượng, cúi đầu cười ngại ngùng, hỏi dò. Cậu không biết có điều gì phải kiêng kị hay không cho nên không dám tùy ý chạm vào trán hay
chỗ khác của Adah.
Adah sửng sốt: “Cháu biết chữa bệnh sao?”
Phúc Nhạc gật gật đầu: “Tuy còn chưa chắc chắn lắm nhưng hẳn là có thể chữa cho chú.”
Adah ngơ ngẩn, giống cái có thể chiến thắng tật bệnh sao? Trong mắt bọn họ,
tật bệnh hình như tai nạn mà thần minh giáng xuống, là không có cách nào ngăn cản cùng dự phòng .
Lacey nghe xong ngược lại vui lắm, trẻ
nhỏ không có nhiều tâm tư như vậy, thật sự tiến lên giữ chặt tay Phúc
Nhạc, trong mắt đều là chờ mong: “Anh Phúc Nhạc ơi, có thật không ạ? Anh có thể chữa khỏi bệnh cho ma phụ em thật sao?”
Phúc Nhạc vẫn là
lần đầu tiên thân cận với trẻ con như vậy, có chút không được tự nhiên,
nhưng cũng không có chán ghét cùng phản cảm, sờ sờ đầu Lacey cười cười.
Phúc Nhạc tiến lên sờ trán Adah, phát hiện quả thực nóng bỏng, nhưng lo lắng cấu tạo thân thể giống cái nơi này khác với người địa cầu, lại chắc ăn
bắt mạch 1 lần.
Lúc trước bởi vì vài nguyên nhân mà tạm nghỉ học, sau lại đi theo nhận thức 1 vị trung y xem mạch, nghi nan tạp chứng có
thể cậu nhìn không ra chứ cảm mạo thông thường thì vẫn nhìn ra thoải
mái.