Editor: Bee
Sáng hôm sau, Quý Diệc An tỉnh lại với cái đầu đau như búa bổ.
Chuyện phát sinh tối hôm qua như cái đèn lồng xoay tròn hiện lên trong đầu anh, Quý Diệc An đưa mu bàn tay lên mắt, ngay sau đó khuỷu tay chạm vào mái tóc dài mềm mại hơi hơi lạnh.
Anh ngừng lại, cảm nhận được sự lõm xuống và rung nhẹ của tấm đệm, theo bản năng nghiêng người, trực tiếp cầm cổ tay của ngưòi bên cạnh đặt lên đầu.
Tay anh đập vào tấm ván trên đầu giường phát ra tiếng “Bùm“.
“F***”
Tống Sơ vô cùng kinh ngạc, đau đến mức nhíu mày.
Cô dùng sức thoát khỏi tay của anh nhưng đương nhiên không làm được vì sức của Quý Diệc An lớn hơn cô nên đành phải nằm im, trừng mắt với anh.
“Thả tôi ra!”
“Tối hôm qua cô cho gì vào rượu hả?”
Quý Diệc An nhanh chóng tỉnh táo, nhớ lại sau ki uống ly rượu đó anh đã bất tỉnh.
“Phải.” Cô thẳng thắng thừa nhận.
“Cho cái gì hả?”
“□□*”
(*) Bản gốc nó như vậy á mọi người.
Quý Diệc An nhìn chằm chằm cô không nói chuyện, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi, hiển nhiên là không tin.
□□, thuốc mê, dễ dàng trộn vào chất lỏng, làm cho người ta sinh ra xúc động, còn được gọi là thuốc kích dục.
Tống Sơ thấy vẻ mặt của anh, ánh mắt như có che giấu rồi sau đó khẽ cong khóe mắt, lúc này mới dễ dàng đẩy người trên mình ra.
Cô ngồi xuống mép giường, trên người chỉ có một chiếc váy dây màu trắng, thân hình vô cùng đẹp, hai cái tay cùng đôi chân trắng mịn, xương bướm sau lưng lộ ra giống như điệp phá kén.
Tống Sơ đứng dậy lấy áo sơ mi trên đầu giường khoác vào, đi tới mở tủ quần áo, chậm rãi nói: “Chỉ là chút thuốc ngủ, buồn ngủ vài ngày là ổn rồi.”
Một loạt váy áo bên trong tủ, chủ yếu là tơ lụa, màu lạnh, vàng nhạt, xanh lá, màu xám bạc,...đều rất hợp mốt.
Nhưng mà thật sự kỳ lạ khi mặc loại quần áo này ở nơi hoang dã.
Quý Diệc An nhướng mày ngạc nhiên khi thấy cô lấy ra một cái váy dài màu xanh lá.
“Tại sao?”
“Nếu anh không ngã thì bọn họ sẽ cho anh nhiễm ma túy.”
“Chỉ cần có thể bắt được nguồn ma túy của họ thì sau này tiền sẽ vào túi không ngừng.” Quý Diệc An cười khẽ, “Vậy thì nghiện ma túy thì có sao?”
Tống Sơ lạnh lùng liếc anh một cái, lấy quần áo vào phòng tắm nhưng không đóng cửa, gạch men trên tường phản chiếu hình ảnh cô thay quần áo.
Giọng nói từ bên trong truyền ra: “Ánh mắt không lừa được người, ánh mắt của anh không hề sợ hãi, không giống với những người buôn bán ma túy kia.”
Cô đi ra khỏi phòng tắm, Quý Diệc An nhìn vào mắt cô, tất cả dáng vẻ quyến rũ tối hôm qua biến mất thay vào đó là vài phần lạnh lùng từ trong ra ngoài.
“Ánh mắt của cô cũng không sợ hãi.” Quý Diệc An hỏi, “Vậy thì là bạn hay là thù?”
“Tôi có sợ hãi.” Tống Sơ nở nụ cười, nhẹ nhàng bâng quơ, “Tôi với bọn họ là cùng một loại người.”
“Vậy ngày hôm qua còn đem hai tên giao ma túy kia đánh ngất, không sợ bọn họ tìm đến?”
Tống Sơ giương mắt nhìn đồng hồ, lẳng lơ huýt sáo: “Bọn họ cũng sắp đến rồi, anh đi đi.”
•••
Nơi đóng quân tạm thời của đại đội phòng chống ma túy Thành phố cách trị trấn ba mươi km.
Đại đội của bọn họ là chuyên môn phụ trách kiểm soát ma túy ở Tam Giác Vàng, nhiệm vụ lần này là bắt tên trùm buôn bán ma túy lớn, đóng quân tạm thời ở rìa phía Bắc Tam Giác Vàng.
Căn cứ chính của họ ở Vân Nam.
“Nhanh nhanh nhanh! Đội trưởng Quý đã trở lại! Đi đến phòng tập hợp.”
“Hả? Trở lại nhanh vậy?”
“Nhiệm vụ thất bại! Sắp xếp lại lần nữa!”
Địa điểm đóng quân nằm ở huyện lỵ, giao thông tốt hơn nhiều so với thành phố nhỏ kia, cửa của đại đội phòng chống ma túy đóng chặt, người bên trong đi lại vội vàng.
Một chiếc xe đạp cũ kĩ nằm ở ngoài cửa, lốp xe đã móp, dính đầy nước bùn.
Quý Diệc An đã chạy gần ba bốn mươi phút từ chỗ ở của người phụ nữ kia về tới cục cảnh sát.
Hành lang bên ngoài phòng họp không có đèn, khói trắng xanh lượn lờ, gương mặt sau làn khói góc cạnh rõ ràng, có chiều sâu và đôi mắt đen như sơn.
Quý Diệc An thở ra một ngụm khói, nhớ tới lời nói ngày hôm qua --Tống nhị tiểu thư, nghe nói là thủ đoạn gian xảo, một đám chọc cô ấy vào những năm đầu đều chết thảm.
Cùng với câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của cô, “Tôi có sợ hãi.”
Vậy thì thân phận của cô ấy là gì?
“Quý đội!”
“Quý đội!”
Mọi người tập hợp ở cửa phòng họp cùng nhau đón anh.
Quý Diệc An bóp điếu thuốc, hô: “Tiến vào họp!”
•••
Máy chiếu trog phòng họp đang bật, trên màn hình có một bản đồ địa phương. Những ngọn núi xanh trải dài cùng hệ thốn sông phát triển. Đây là những bức tường bảo vệ từ thiên nhiên của những kẻ buôn bán ma túy.
Tam giác vàng giao giới của ba quốc gia Thái Lan, Lào, Myanmar, cũng là một mảnh đất không ai quản lý, là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất trên thế giới, vô số thuốc phiện thông qua sông Mê Kông để vận chuyển vào trong nước.
Ngồi ở giữa là người chỉ huy cho hoạt động lần này - Bàng cục, xung quanh là tám người thi hành nhiệm vụ mà Quý Diệc An làm đội trưởng đại đội, đứng đầu những người thi hành.
“Thân phận có bại lộ hay không?” Bàng cục hỏi.
“Nếu bại lộ sao tôi có thể trở về.” Quý Diệc An cười một tiếng, lười biếng ngồi nửa trên bàn.
Bàng cục nhướng mày: “Ngồi thẳng lên cho tôi!”
“Rõ.” Quý Diệc An lười biếng cười, “Chỉ là nhiệm vụ thất bại thôi mà, tôi chắc chắn không thể nào không có cơ sở, nếu không sau này còn muốn giao tiếp lại thì rất phiền phức, tôi ở đây sắp xếp một chút rồi quay về sau.”
“Đội trưởng, hay tôi đi với anh nha, để có thể yểm trợ.”Tiêu Nham nói.
Tiêu Nham là người vừa vào đội cảnh sát, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đầu đinh, trên mặt có một vết sẹo và đeo kính.
“Không được, nếu có hai người họ chưa gặp bao giờ thì chắc chân sẽ từ chối giao dịch.” Quý Diệc An cự tuyệt.
Huống chi anh đang tính tìm một người đáng tin cậy ở bên đó để yểm trợ.
Quý Diệc An lại nghĩ đến người phụ nữ kia, không hiểu rõ cô nhưng mà trực giác anh nghĩ rằng đó không phải người xấu, hoặc thể nói là không phải người xấu hoàn toàn.
“Lần này tôi nằm vùng thì thấy cái đuôi của dây chuyện buôn bán quả thật là hai tiểu lâu la, bọn họ vô cùng cẩn thận,,muốn bắt được thì trước tiên phải làm tôi nghiện để bị bọn họ khống chế.”
Quý Diệc An chống hai tay lên bàn, lông mày nhướng lên tạo thành một vòng cung sắc bén.
“Lão đại, chốc nữa tôi sẽ nhờ người chuẩn bị bột phấn trắng không độc cho anh. Nếu bọn họ thật sự ép anh nghiện thì anh có thể lừa gạt họ.”
Sầm Hàm, nữ cảnh sát duy nhất trong đội nói.
“Không được, trước khi gặp bọn họ phải lục soát người, đaga là quu tắc, không thể giấu.” Quý Diệc An nhíu mày, “Huống chi bọn họ còn dùng âm, nếu không thì tiêm thuốc phiện vào so với hút thì tiện hơn.”
Sầm Hàm siết chặt bút highlight, lo lắng nói: “Vậy nếu anh thực sự bị nghiện thì làm sao bây giờ?”
“Rửa ruột thôi, không thì cai nghiện.”
Anh nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng chọc giận Bàng cục ngay lập tức: “Hồ nháo!”
Quý Diệc An sờ sờ cái mũi, cuối cùng cũng an phận.
•••
Bên kia.
Tống Sơ cầm điếu thuốc lá, bắt chéo chân tựa vào ghế, cầm khẽ nâng, trước mặt cô là làn khói trắng xanh nên không thể phân biệt được là quyến rũ hay là lạnh lùng.
“Hai anh trai hôm nay đến tìm tôi để khởi binh vấn tội hả?”
Tống Sơ giương mắt, đôi mắt mỏng như dao, nếp nhăn trên mí mắt vừa rõ ràng lại sắc bén, con ngươi nâu ánh lên ngọn lửa.
“Làm gì có chứ! Chúng tôi làm sao dám hỏi tội Tống nhị tiểu thư!”
Ngồi bên cạnh chính là hai người bên trong quán bar đêm hôm qua, sau khi nghe được mũi nhọn trong lời nói của Tống Sơ thì lập tức liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu xuống.
“Nhưng mà....Nghe phục vụ nói là ngài mang người đàn ông ngày hôm qua đi hả?”
Tống Sơ thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Thì sao?”
“Người đó là từ phía Đông Trung Quốc tới, nếu có thể hợp tác thì chắc chắn là tiền vô như nước, ngài nói đi, anh em chúng tôi thay anh Thủy Lang làm việc, không cần phải băn khoăn về tiền bạc, ngài phải hiểu chứ.”
Người đàn ông nói đứt quãng, tư thế rất thấp nhưng từ đầu đến cúi Tống Sơ không hề nhìn anh ta, dùng ngón tay gõ điếu thuốc để gạt tàn, cho đến khi hút xong một điếu mới từ từ mở miệng.
“Tôi coi trọng ngưòi đàn ông kia.”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, không biết Tống nhị tiểu thư này muốn nháo thế nào.
Tống Sơ liếc mắt nhìn anh ta: “Các người giở thủ đoạn gì, tôi cũng lười quản, anh xem bình thường tôi đối với các anh lúc nào cũng khách khí nhưng người đàn ông kia không thể động tới.”
“Các người động đến anh ấy chính là động đến tôi.”
“Chúng tôi cũng đâu có động anh ta đâu! Đôi bên cùng có lợi việc buôn bán mới dài lâu được!” Một người trong đó nói.
“Đừng nói mấy chuyện này với tôi, thủ đoạn của các người tôi biết rất rõ, ngày hôm qua đổi rượu là tôi cho các người mặt mũi, không nghĩ tới các người còn tìm tới cửa.”
Tống Sơ cười cười “Con người của tôi các người cũng hiểu, tôi không thích kẻ nghiện cho nên đừng cho người đàn ông đó ma túy.”
Lời này mà truyền ra thì sẽ lập tức làm mất lòng rất nhiều người trên mảnh đất này.
Hai người có vẻ rất tức giận, bọn họ từng nghe nói về vị Tống nhị tiểu thư này rất đáng sợ, cho nên trong lúc nói chuyện bọn họ đã hạ thấp tư thái, không ngờ Tống Sơ được một tấc lại muốn tiến một thước, hai người là thủ hạ dưới tay của ông trùm buôn ma túy làm mưa làm gió nên tính tình cũng không tốt lắm.
“Tống nhị tiểu thư, ngài nói vậy là ý gì, vốn dĩ cô phải xin lỗi chúng tôi chuyện hạ thuốc, nếu anh Thủy Lang biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu.
Tống Sơ đứng dậy, bước chân thoải mái, chậm rãi đi đến bên cạnh người vừa mới nói.
Người đàn ông thậm chí không thấy rõ động tác, chỉ thấy ánh sáng của lưỡi dao lóe lên, sau đó động mạch đang đập liền bị môt lưỡi dạo lạnh lẽo kề sát vào cổ.
Thắt lưng người đàn ông chợt căng cứng, không dám cử động dù chỉ một chút sợ cô động tay một cái là sẽ lấy mạng của mình, người đàn ông kia cũng bị dọa đến mặt tái mét, bị Tống Sơ nhìn lướt qua, một lần nữa đem lời thô tục nuốt vào bụng.
“Tống Tống Tống nhị tiểu thư, chúng tôi cũng chỉ là những kẻ thuộc hạ mà thôi, mong ngài thủ hạ lưu tình....”
Tống Sơ liếc mắt cười, nhẹ nhàng rút tay về, chỉ thấy lưỡi dao kia chợt lóe nhưng trong nháy mắt không còn thấy tăm hơi.
“Đùa với anh một chút thôi mà khẩn trương gì chứ.” Cô khôi phục lại bộ dạng thiếu nữ, vỗ vỗ vai người đó, “Chuyện nói với anh, nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ nhớ nhớ kỹ.”
Tống Sơ khoát tay, ý bảo bọn họ có thể đi, sau đó cũng không quay đầu trở về phòng ngủ.
Thật ra những kẻ buôn ma túy đó cũng chỉ là những tên thuộc hạ bán mạng thôi, làm sao mà Tống Sơ không hiểu chứ.